Vợ Ơi, Về Nhà Nào!

Chương 65: Ánh sáng bí ẩn




"Minh Minh rốt cuộc cậu muốn làm gì?" Theo dõi nhất cử nhất động của cô ta từ nãy đến giờ vẫn không thể hiểu ý nghĩa của nó là gì. Triệu Mỹ mới lay lay vai Cố Minh Minh mong nhận được một lời giải thích rõ ràng.

"Hừ. Triệu Mỹ, cậu có giỏi viết văn không?" Cố Minh Minh hừ một tiếng rồi quay lại.

Triệu Mỹ nhướng mày, điều này lẽ ra không phải hỏi cũng phải biết chứ. Cô là nhà báo kiêm chủ tòa soạn đã lâu, kinh nghiệm dày đặc, vốn từ phong phú, nhiều bài báo đã bởi một tay cô mà trở lên nổi tiếng. Chẳng là dạo này làm ăn khốn khó, thiếu hụt tin tứng nóng hổi mới rảnh mà đến đây buôn chuyện với Cố Minh Minh, nếu không muốn hẹn với Triệu Mỹ cô cũng phải xếp lịch hẹn đàng hoàng, vô duyên vô cớ muốn gặp sợ đợi cả tháng cũng chưa đến lượt đâu!

"Nhiều lời." Triệu Mỹ xua tay hất mặt, mái tóc thuận theo mà bay bay giữa không trung. Dưới đôi môi là nốt ruồi nho nhỏ tạo nên nét ấn tượng tuyệt đối.

Cố Minh Minh liền cau có, giỏi hay không cứ nói, 'nhiều lời' là sao? Ý Triệu Mỹ là cô ta đang nói nhiều à? Con nhỏ này thật không biết cách nói chuyện sao cho vừa lòng người khác, may mà có Cố Minh Minh này chơi cùng, không thì trước sau đều bị xa lánh mà thôi. Nể có vóc dáng và khuôn mặt khá ổn, thích hợp chơi với người đẹp mà tài như Cố Minh Minh nên mới được chọn, nào ngờ Triệu Mỹ ngày càng hống hách rồi.

"Có hay không?" Cố Minh Minh hạ chiếc máy ảnh trên tay xuống, cả cơ thể xoay lại nhẹ nhàng.

Triệu Mỹ nhận thức được tình hình không ổn liền cười gian một cái, bám chặt vào cánh tay Cố Minh Minh giở giọng nịnh nọt.

"Đương nhiên là có." Không thay đổi thái độ với cô ta e rằng ngay ngày mai tòa soạn của Triệu Mỹ có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Cô ta luôn ỷ gia thế và tài sản của bố mẹ mà lên mặt, tuy vậy cũng không thể không nghe lời, sợ đến khi hối hận một xu dính tay cũng chẳng còn.

Cố Minh Minh giãn mặt ra một chút. Cười tươi như hoa đưa máy ảnh cho Triệu Mỹ, đập nhẹ vào bả vai cô ta.

"Nhờ cả vào cậu."

"Nhờ? Nhờ gì?" Triệu Mỹ ngớ ngẩn một hồi, cô ta còn đang chưa hiểu gì mà đã giao nhiệm vụ mờ ám như vậy. Nhìn theo hướng tay Cố Minh Minh nhìn sang tòa nhà đối diện, các ô cửa từ khoảng cánh này không nhỏ, mà cũng không quá to, tuy vậy nếu phóng to camera máy ảnh này thù có thể nhìn rõ ràng, còn sắc nét nữa ấy chứ!

"Chụp cho tớ vài bức ảnh thân thiết giữa Trần Phong và người phụ nữ kia." Cố Minh Minh hơi che miệng cười thầm.

"Chính là ô cửa kia?" Triệu Mỹ đưa bàn tay thô lên chỉ chỉ.

"Đúng. Chính là nó." Cố Minh Minh gật đầu.

Triệu Mỹ hơi nghi ngờ ngoái đầu nhìn vào máy ảnh. Người phụ nữ đang yếu ớt nằm trên tấm giường rách nát đó cũng thật quá xinh đẹp, so với Cố Minh Minh đúng là mỹ sắc. Cố Minh Minh nếu không nhờ chút phấn chút son làm sao có khuôn mặt này. Còn người phụ nữ kia ngay cả khi để mặt mộc đã xinh đẹp vậy rồi.

"Hình như giữa cậu và cô ta có thù riêng?"

Bị nói trúng tim đen Cố Minh Minh tắt ngấm nụ cười. Gương mặt sắc sảo nhìn chằm chằm vào cô 'bạn thân'.

"Ai?" Giọng nói lạnh lùng.

Triệu Mỹ bặm chặt môi, dường như đúng là vậy rồi. Nếu không tại sao Cố Minh Minh lại thay đổi thái độ nhanh như vậy chỉ vì một câu nói ngắn gọn này chứ. Liền bấm bụng nói.

"Chính là cái cô nàng Tô Hiểu Du đó."

Vừa nghe đến cái tên này Cố Minh Minh đã trừng mắt quay ngược lưng lại. Tại sao cái tên xinh đẹp này lại đáng ghét thế nhỉ? Cứ nghĩ đến chuyện cô ta từng là vợ của Lục Tiêu Bá là đã bực mình, dám nhân cơ hội tận dụng nguồn 'tiền tài' của Cố Minh Minh, đúng là người phụ nữ không ra gì. Không biết quãng thời gian gần hai năm qua đã tiêu hết biết bao nhiêu là tiền của Lục Tiêu Bá, mà lẽ ra người dùng đến số tiền đó phải là Cố Minh Minh này nữa!

"Việc của cậu là chụp những bức ảnh họ thân mật nhất lại. Nếu còn muốn cứu vãn sản nghiệp của bản thân. Đừng nhiều lời!" Cố Minh Minh nhếch mép cười nhạt.

Tuy không muốn hại người khác. Xong nếu những bức ảnh này được tung lên kèm với lời lẽ "phóng cực đại" có thể bài viết này sẽ đứng đầu trang tìm kiếm của lũ người hiếu kỳ cho xem. Muốn cứu tòa soạn không thể bỏ qua cơ hội tốt này. Trần Phong là người có tầm ảnh hưởng lớn, việc qua đêm bên ngoài với một người phụ nữ chắc chắn là tin sốt dẻo, căn bản trước giờ anh ta luôn không gần nữ sắc, càng không công khai mối quan hệ nam nữ với ai. Lần này lại vào khách sạn ở chung với một cô gái e rằng mối quan hệ này mập mờ không phải dạng vừa. Cơ hội đến tay lập tức phải nắm bắt!

Soi kĩ từng hành động thân mật của Trần Phong đối với cô gái còn đang nằm im trên giường, đợi đến khi anh cúi thấp người với Tô Hiểu Du, Triệu Mỹ nhanh tay chụp vài tấm ảnh liên tục.

"Đồ ngốc! Đèn flash. Tắt ngay!" Cố Minh Minh giật mình nạt nộ. Lập tức Triệu Mỹ thu lại máy ảnh quay lưng úp sát vào tấm kính khổng lồ thở gấp. Không bị phát hiện đấy chứ?

[...]

Tô Hiểu Du tuy yếu ớt, xong vẫn có thể cảm nhận được một luồng sáng lấp lóe từ phía xa sau cánh cửa sát đất bên cạnh giường, trong lòng có chút bất an.

"Đồ ngốc, ốm đến như vậy rồi còn không biết lo cho bản thân. Nếu anh không gọi cho em có phải em cũng tự bỏ mặc chính mình hay không?" Trần Phong lo lắng nhìn cô, bàn tay luống cuống giúp cô lau đi những giọt mồ hôi trên trán.

"Khụ...em không sao. Trong tủ có thuốc...anh giúp em nhé..." Cô vẫn thở hổn hển, mắt khép hờ khó chịu, cơ thể nóng như bị thiêu đốt.

"Được." Trần Phong liền gấp gáp chạy đi ngay. Đúng lúc này cô quay sang bén cạnh nhìn tòa nhà đối diện, đôi mắt không nghe lời càng trở lên mờ đi. Không thấy gì cả, lẽ nào lúc đó là sinh ảo giác do mệt mỏi? Hay do mắt cô nhìn nhầm. Tại sao cứ cảm thấy không đúng lắm.