Vợ Ơi, Về Nhà Nào!

Chương 199: Người mẹ điên




Năm người chuyện trò đủ thứ chuyện, họ không ngừng kể những tật xấu của con mình ra rồi cười khúc khích, Tô Hiểu Du và Lục Tiêu Bá nhắm mắt chịu những lời nói xấu mà tức run người. Chỉ có Lục Hàn Liên là cười theo từ đầu đến cuối, thậm chí còn hùa theo bố mình nói xấu anh.

Cuộc trò chuyện dừng lại trong giây lát khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Lục Hàn Liên, cậu giữ ý đứng dậy nhanh chóng rồi ra ngoài nghe điện thoại. Lục Lâm Cổ đã lâu không nói chuyện với những người tầm tuổi, vốn ba người họ đã hợp ý lại còn tự ý kết thông gia, ai nấy đều cười tít mắt như quay lại thời xuân quang.

“Anh.” Vài phút sau Lục Hàn Liên quay lại, thần sắc thất thần lại mù mịt đi khiến ai cũng dừng lại nhìn cậu.

“Sao vậy?” Anh nheo mày nhìn Lục Hàn Liên, nhìn bộ mặt này như vừa nghe tin động trời không bằng.

Tô Hiểu Du cũng tò mò nghiêng đầu nhìn cậu, không biết đang cười vui như vậy vì cuộc điện thoại gì mà Lục Hàn Liên lại thất thần thế kia.

“Đã, đã tìm thấy Cố Minh Minh rồi.”

Tìm thấy Cố Minh Minh sao?

Lục Lâm Cổ giờ đây sắc mặt đã đanh lại, mỗi lần nhớ đến con bé đó ông đều không bao giờ muốn tha thứ, người đã ác độc cưỡm đi sinh mạng vợ mình!

“Cái gì?” Tưởng đâu Lục Tiêu Bá sẽ là người lên giọng đầu tiên, không ngờ Tô Hiểu Du đã đứng bật dậy siết chặt bàn tay.

“Cô ta đang ở đâu?” Anh nhả từng âm giọng lạnh toát, đôi mắt thấm mùi máu tanh nồng nặc. Anh đợi ngày này lâu rồi, anh phải khiến cô ta sống không bằng chết, phải cho cô ta từ từ thưởng thức cái chết, từ từ....đau đớn.

Lục Hàn Liên bỗng dưng im lặng, cậu quay mặt đi hướng khác, tay vẫn nắm chặt điện thoại, cậu nhắm mắt cố gắng nói thật rõ ràng.

“Trại tâm thần trung tâm thành phố.”

Ba người ngồi bên dưới lần lượt trợn mắt như ăn phải ớt, tại sao...lại là trại tâm thần chứ?

Chuyện gì đã xảy ra? Cố Minh Minh không lẽ lại giả điên ư? Cô ta lẽ nào lại chấp nhận ở nơi bẩn thỉu như trại tâm thần, hàng ngày gặp mặt những kẻ điên, ở với họ, ăn với họ? Một người như cô ta sao?

“Đưa anh đến đó, ngay lập tức.”

Không đợi ai lên tiếng, Lục Tiêu Bá đứng bật dậy lao ra ngoài cửa mà không nhớ đến sự tồn tại của ai trong nhà. Tô Hiểu Du cũng vội vã đứng dậy ngay, cô luống cuống quay lại cúi đầu chào người lớn trong nhà.

“Con xin phép.”

- -----

Trại tâm thần ở đây là nơi có quy mô lớn nhất trong toàn nước, vì vậy trại to lớn vô cùng, vừa vào đến nơi Tô Hiểu Du và hai người đàn ông còn lại đã nghe thấy tiếng hét rú ồn ào của những bệnh nhân đang được điều trị ở đây.

Cô có chút ghê rợn ôm lấy mình đi theo phía sau Lục Tiêu Bá, thậm chí anh còn không bận tâm đến thứ gì khác, gương mặt lãnh khốc chỉ nhìn về phía trước mà đi. Anh sẽ làm gì nếu thấy cô ta?

“Aaaaa, đừng bắt nó, đừng đánh nó. Mấy người xấu xa!”

Đột nhiên phía trước chạy đến một bóng dáng gầy gầy nhỏ nhắn lao rầm vào người Lục Tiêu Bá rồi ngã uỵch ra mặt đất.

Mái tóc này…

Lục Tiêu Bá như chết lặng nhìn người dưới mặt đất, còn cô không ngừng đánh giá toàn diện.

Mái tóc bạch kim đã mọc ra chân tóc đen một chút, tóc từng cụm dính bết lại lấy nhau, không biết đã bao lâu nước không chạm vào. Trên chán có một vết sẹo lớn còn chưa lành hẳn, cơ thể bầm tím lên những vết tích gây gổ, trên tay ôm chặt con búp bê nhìn xung quanh hoảng loạn.

“Con búp bê đó…” Cô mở miệng chỉ chỉ tay, chẳng phải cô đã thấy một người tương tự cô ta cầm trên tay con búp bê này ở rạp chiếu phim sao?

Hơn nữa người này...không nhìn nhầm! Cố Minh Minh đây mà?

Cô còn chưa phản ứng đã nhìn thấy Lục Tiêu Bá cúi xuống túm lấy cổ cô ta nâng lên tậật mạnh.

“Cố Minh Minh, là cô.”

“Sặc ặc...ọe...hu hu...buông ra, buông ra, tôi méc bách sĩ. Anh là ai?”

An phận trong tay Lục Tiêu Bá, Cố Minh Minh khóc lóc thảm thiết như một đứa trẻ, cả người run bần bật, mùi hôi hám từ cô ta khiến anh và Tô Hiểu Du phát ói. Đây thực sự là Cố Minh Minh giảo hoạt đó sao?

“Các người là ai? Buông cô ta ra!” Bên trong chạy ra một cô y tá mặc bộ phục trắng. Cô ta cau có mặt mày liên tục đánh vào tay anh. Đây thực sự là một bà cô khó tính.

“Chúng tôi...là, là người quen của cô gái này.” Tô Hiểu Du liền đi lên phía trước cười gượng gạo gỡ từng ngón tay Lục Tiêu Bá ra, nhìn trán và tay anh xuất hiện từng mạch gân xanh đến đáng sợ càng làm cho Cố Minh Minh khóc thét lên, nhưng tay vẫn ôm chặt lấy con búp bê chỉ sợ vô tình làm rơi nó. “Tiêu Bá, buông cô ta ra.”

Cố Minh Minh bị buông ra thật mạnh, từ phía sau cô y tá đó nhanh chóng đỡ lấy cô ta, mắt hơi tránh đi, mũi khịt khịt không thể chịu nổi mùi hôi phát ra từ người Cố Minh Minh.

Con búp bê trên tay cô ta được vuốt ve cẩn thận, gương mặt thoáng chốc lo lắng của cô ta cứ nhấc con búp bê lên nhìn từng góc cạnh, miệng không ngừng hỏi han nó.

“Con có sao không? Không sao rồi, không bị đau đúng không nào, mẹ ôm con chặt lắm, hì hì.”

“Cô ta…” Lục Tiêu Bá không thể tin nổi vào mắt mình quay sang nhìn Lục Hàn Liên, nhưng chỉ nhận lại cái lắc đầu từ cậu.

“Cô ta bị tai nạn giao thông sảy thai, sau khi được đưa đến bệnh viện thì thành ra thế này. Mới hôm qua còn tự ý trốn trại, vừa hay mới được bắt lại cho vào đây.”

“Cô ta thực sự bị điên?” Tô Hiểm Du che miệng kinh ngạc, đây mà là Cố Minh Minh ngạo mạn, kiêu căng đó sao? Người luôn nở nụ cười giảo hoạt, người luôn đặt điều cùng vạn âm mưu quỷ kế để đạt được ước muốn lại đứng đây ôm con búp bê gọi con thưa mẹ ư?

Vị y tá đó thấy ba người trò chuyện, chắc hẳn là quen cô ta liền đẩy Cố Minh Minh ra xa một chút.

“Các người thật sự có quen biết với bệnh nhân à?”

Đứng từ bên ngoài phòng bệnh, thông qua cửa kính ở cánh cửa, ba người nhìn vào trong, cả ba đều không dám tin vào mắt mình. Nói là phòng bệnh nhưng thực chất không khác gì phòng giam, chân tay Cố Minh Minh đã được xích lại cuối chân giường. Khắp nơi trên mặt đất đầy là rác thải bừa bộn, cô ta thơ thẩn ôm con búp bê trong lòng hát ru ầu ơ một cách ngớ ngẩn, sau đó lại hôn lấy nó nhẹ nhàng, cuối cùng là lẩm bẩm xin lỗi chuyện gì đó.

“Con ơi, đợi mẹ ra khỏi đây, mẹ sẽ lấy tổng thống nước Mỹ luôn, con sẽ sung sướng cả đời đấy, vui không, vui không nào? Được rồi đừng khóc nữa, mẹ đây mẹ thương.”

Không hiểu sao khi nhìn cảnh tượng này bỗng nhiên mắt Tô Hiểu Du cay cay. Đúng là cô muốn Cố Minh Minh phải trả cái giá đắt, nhưng cô chưa bao giờ muốn cô ta thành ra như này.

Lục Tiêu Bá mặt không biểu cảm nhìn vào phía trong, thật sự hiện tại anh không biết được anh muốn gì sau khi nhìn thấy dáng vẻ điên khùng này của cô ta. Giết cô ta? Hay để cô ta cả đời sống trong bệnh hoạn?

“Aaaaaaaaa! Cứu tôi với, bà ta đến rồi, bà ta lại đến rồi, bà ta sẽ giết tôi, bà ta muốn bóp cổ tôi, cứu với, hu hu, đừng mà, đừng mà…”

Y tá đứng cạnh ba người chán ghét nhìn vào trong rồi nói. “Cô ta luôn nói có người muốn giết cô ta, nhưng khi hỏi là ai cô ta lại tả bà ấy như ma chơi vậy!”

Lục Hàn Liên nhíu mày. Lẽ nào là mẹ anh, Giản Ngọc Thúy, người cô ta đang bị ám ảnh chính là mẹ cậu sao?

“Cô ta...không nhắc gì đến cái tên Lục Tiêu Bá hay Tô Hiểu Du?” Anh trầm giọng khàn đặc, tay cuốn thành nắm đấm đấm rầm vào cánh cửa.

“Gì chứ? Đến một cái tên cô ta còn không biết. Miệng suốt ngày lầm bầm một mình gọi con, sau đó lại la hét như kia kìa.”

Tô Hiểu Du cắn răng nhìn Cố Minh thu mình vào góc giường, nước mắt đầm đìa ôm lấy đầu, cô ta đang phải trả giá rất đắt, đây là quả báo mà Cố Minh Minh đã tạo nên…

“Đi thôi anh, như vậy là quá đủ rồi. Hãy để cô ta hứng chịu sự trừng phạt này đi.” Cô lặng lẽ quay lưng đi thật nhanh. Cố Minh Minh, tiếc cho một đời người...tôi chỉ giúp cô được đến đây mà thôi, bằng không Lục Tiêu Bá liệu có xé tan cô ra thành từng mảnh?

Hãy an phận. Nhé?...