Vợ Ơi, Về Nhà Nào!

Chương 175: Đối mặt




 Chương trước  Chương sau 

"Tô tổng, đây là các tài liệu cần xử lí trong ngày hôm nay."

Mở cửa bước vào trong là cô thư kí tràn trề năng lực, trên tay là một chồng tài liệu ngập mặt.

Tô Hiểu Du quay lại hướng vòng cung, đối diện với số tài liệu chói mắt bất giác ớn người. Trần Phong thường phải làm những việc này hàng ngày sao? Mới nhìn thôi đã sợ hãi, với đống này thì cần bao nhiêu thời gian để có thể xử lí xong chứ. Bây giờ cô mới hiểu thật ra trước kia không phải Trần Phong không giành thời gian cho cô, mà là anh thực sự không có thời gian để quan tâm cô nhiều.

Ngồi trên chiếc ghế chủ tịch trên văn phòng cao nhất tòa nhà lớn. Cô mặc chiếc váy công sở xanh da trời đầy sức sống, mái tóc buộc bổng lên cao bồng bềnh như áng mây, khuôn mặt chỉ trang điểm một lớp nhẹ nhàng nhưng lại khiến người ta phải si mê. Cô thực sự trở thành một bà chủ, một người giàu có chỉ sau một đêm, và điều này vốn dĩ cô chưa bao giờ nghĩ tới, cũng chưa bao giờ muốn nó xảy ra...

"Được rồi. Đi làm việc của cô đi." Cô day day thái dương, thở dài ngán ngẩm.

"Vâng. Chiều nay có cuộc họp giữa các đối tác lớn của Trần thị, một lát tôi sẽ qua nhắc nhở cô ạ." Nhìn bộ dạng mệt mỏi còn chưa quen việc của Tô Hiểu Du, cô gái này cũng cười trí trá.

"Được."

Căn phòng sau tiếng cạch của cửa thì chỉ còn lại mình cô và một đống công việc đè đầu đến ngộp thở, cô từ từ lấy từ trên cao nhất tập tài liệu, lặng lẽ mở ra xem xét từng trang giấy.

Ngồi suốt bảy tiếng đồng hồ đống tài liệu cũng đã vơi đi hơn nửa. Cầm trên tay cuốn tài liệu mỏng, Tô Hiểu Du hít thở đều đều, hai mắt nheo lại nhìn vào những dòng chữ.

"Lục thị sao?" Không nhầm, tài liệu này liên quan đến Lục thị.

Một trong các chi nhánh nhỏ của Trần Phong lại đang muốn hợp tác với Lục thị mà chưa thăm dò ý kiến của cô? Hợp tác với Lục thị? Với Lục Tiêu Bá?

Há chẳng phải tự đâm đầu vào hang cọp ư? Ai mà biết Lục Tiêu Bá sẽ làm gì chứ, cùng lắm anh sẽ thu phục dần Trần thị từ các công ty con. Như vậy đúng là không được, cô không cho phép anh làm tổn thất đến gia nghiệp của Trần Phong.

"Alo, Hi Mẫn. Lên phòng tôi ngay lập tức." Cô hạ giọng gọi ngay thư kí đến qua điện thoại nội bộ, đôi mắt chòng chọc đầy nộ khí.

"Tô tổng cho gọi tôi ạ?"

Vài phút sau Hi Mẫn đã có mặt tại văn phòng cô, vẻ mặt hơi lo sợ vì nghe điệu bộ qua điện thoại của Tô Hiểu Du chắc chắn tâm trạng không tốt.

"Ai là người đã chấp nhận đề nghị hợp tác với Lục thị lần này?" Cô cầm tài liệu lên ve vẩy, giọng nói cũng lớn hơn bình thường.

"T..tôi không biết. Chuyện này tôi không để ý." Hi Mẫn đưa tay lên chối đây đẩy.

Cô nhéo nhéo mi tâm, đôi mắt mỹ lệ tối sầm lại.

"Cô làm việc kiểu gì vậy? Không có trách nhiệm gì hết!"

"Tôi xin lỗi Tô tổng. Tôi sẽ sửa..."

"Sửa sửa sửa! Sửa được sao?" Chưa để Hi Mẫn bào chữa hết cô đã thẳng thừng phê trách. "Lập tức từ chối hợp đồng này. Ngay bây giờ."

"Tô tổng, chuyện này sẽ làm ảnh hưởng đến chúng ta, số vốn chúng ta đầu tư vào dự án này không ít, tôi nghĩ cô nên..."

"Tôi là chủ tịch hay cô là chủ tịch? Cô đang muốn giữ chức thay tôi?" Cô siết chặt bàn tay nhìn người phụ nữ trước mặt.

"Tôi không có. Nhưng Tô tổng à, chúng ta không thể từ chối dễ dàng như vậy. Chi bằng chiều nay cuộc họp này có ngài Lục, cô nên thử nói chuyện xem sao?"

"Lục Tiêu Bá?" Cô ngạc nhiên.

"Vâng đúng đúng. Còn chưa đến một giờ nữa chúng ta sẽ có cuộc họp." Nghe như Tô Hiểu Du đã suy nghĩ lại, Hi Mẫn nhân cơ hội cười vui vẻ.

Nhất định phải vậy?

"Ha~ chuẩn bị xe." Cô ngồi nhẹ nhàng xuống ghế, tay chống cằm nhếch cao khóe miệng, đôi mắt nâu đẹp đẽ tinh xảo lại mị hoặc, thần thái đúng chuẩn tự tin.

[...]

Các đối tác lớn của Trần thị dường như đều có mặt. Người ngồi ghế chủ đầu tiên đương nhiên là Tô Hiểu Du, cô đan xen tay vào nhau lướt mắt nhìn quanh.

Không có, không phải, không thấy Lục Tiêu Bá đâu hết, anh ta đâu?

Mọi người đã chờ đến mười phút, Lục Tiêu Bá quá chậm trễ.

Cô sốt ruột nhìn đông hồ đeo tay, sau đó lại quay sang Hi Mẫn nhăn mặt. Hi Mẫn cũng lo lắng nhìn cô xong cả hai chẳng biết nên nói gì.

Đúng lúc này đột nhiên cánh cửa hội trường được mở ra. Lục Tiêu Bá hai tay đút túi quần, gương mặt lạnh lùng nhất thương trường đã xuất hiện mang theo bá khí cực lớn.

Anh không nhìn cô lấy một lần, cả quá trình cuộc họp chỉ nhìn chăm chú vào màn hình phía trước, không thể hiện sự tán đồng, cũng không phản đối kịch liệt.

Cuộc họp kết thúc, mọi người chuẩn bị ra về. Tô Hiểu Du lúc này mới đứng dậy, tay tay chống bàn nhìn về phía cuối hàng.

"Lục tổng. Ngài có thể giành cho tôi một chút thời gian không?" Giọng nói rõ ràng là muốn hỏi han hoặc cầu xin. Nhưng khi cô phát ra khiến ai cũng nghĩ đây là một lời đề nghị không thể từ chối.

Anh lạnh lùng như không nghe thấy, đứng dậy cầm toan quay ra phía cửa.

"Lục Tiêu Bá, nếu vậy tôi không cần phải lịch sự với anh. Tôi muốn hủy sự hợp tác dự án Khách Sạn Nam Hán." Nhìn anh coi cô như không khí, Tô Hiểu Du tức muốn nổ đom đóm mắt, mai tóc xuất hiện vài giọt mồ hôi.

Mọi người đều đã rời đi hết. Chỉ còn cô và anh, khoảng cách xa như mối quan hệ giữa hai người họ vậy.

Lời này này quả nhiên làm anh phải suy nghĩ. Lục Tiêu Bá dừng chân lại, nhưng toàn thân không có ý định xoay lưng nhìn cô.

"Nếu từ chối em sẽ phải đền bù khoản tiền rất lớn. Chuyện này ảnh hưởng đến kinh tế Trần thị." Anh cất giọng lãnh đạm pha chút hết kiên nhẫn.

"Tôi biết. Và tôi thà phải đền bù chứ không muốn hợp tác với người xấu xa như anh." Tô Hiểu Du chua chát nhìn anh, giọng nói lại cao lên rõ ràng. Phải gặp anh suốt quãng thời gian hợp tác? Không bao giờ!

"Từ chối không thành." Lục Tiêu Bá mấp máy đôi môi nam tính, chất giọng khàn khàn lại lạnh hơn tảng băng, miệng anh tuy không cười nhưng lại như cười. Anh chậm rãi đi qua cánh cửa, bóng dáng cao cao liền biến mất để lại phía sau gương mặt đỏ hồng phẫn nộ.