Tuy trên người tôi tự nhiên thừa ra mười phần trăm cổ phần của XQ, điều này khiến tôi hơi yên tâm, nhưng mà tôi lại có một số vấn đề không yên tâm lắm, thế là hỏi
Giang Ly: “Dù gì XQ cũng có mười phần trăm cổ phần không biết ở đâu, vậy Ngải Thụy làm sao lại yên tâm trả tiền như thế chứ?”.
Giang Ly cười híp mắt trả lời: “Anh dùng toàn bộ cơ nghiệp của XQ thế chấp vay tiền.”
Hóa ra như vậy.Ngải Thụy nếu như không trả tiền, ngân hàng sẽ khống chế XQ
nhỉ? Vì thế bọn họ không thể không trả. Thiện tai, Giang Ly, anh còn có
thể nham hiểm hơn một chút được không..
Quả nhiên không ngoài dự
liệu của Giang Ly, Ngải Thụy sau khi tiếp quản XQ, vị trí công ty quản
lý này ngồi còn chưa nóng thì đã có ngân hàng chạy đến đòi nợ. Ngải Thụy không muốn trả tiền, nhưng nếu như không trả, con vịt béo đến tay rồi
sẽ thực sự bay đi, bọn họ không trả cũng phải trả.
Ngày thứ hai
sau khi Ngải Thụy trả nợ hết, Giang Ly còn đặc biệt dẫn tôi đi ăn, cùng
với giám đốc ngân hàng cho anh ấy mượn tiền kia ăn một bữa cơm. Giám đốc ngân hàng là một lão rất hòa nhã, khi tôi nói chuyện với ông ấy mới
phát hiện, hóa ra ông ấy là bạn học đại học của bố Giang Ly, giao tình
bạn giữa bạn ngủ giường trên và giường dưới…
Giám đốc ngân hàng bưng cốc rượu, nói với Giang Ly: “Tiểu tử ngoan, cháu xấu hơn bố cháu nhiều.”
Tôi lau mồ hôi, thực sự không rõ ông ấy đang khen hay là đang chửi Giang Ly…
Bỏ đi, chuyện giữa cao thủ với nhau, tôi không hiểu. Tôi thấy tôi nên ngoan ngoãn ăn cơm thì hơn!
Vốn dĩ tôi cho rằng đợi đến khi Ngải Thụy giúp XQ trả tiền rồi, Giang Ly sẽ nghênh ngang tuyên bố tôi có quyền khống chế mười phần trăm cổ phần
kia, không ngờ rằng anh ấy lại chẳng lo lắng chút nào.
Sau đó tôi biết vì sao anh ấy không lo lắng.
Ngải Thụy trả tiền chưa được bao lâu, trong thị trường cổ phiếu đột nhiên
rối loạn một “Làn sóng hoài nghi Ngải Thụy”, trào lưu cổ phiếu này dẫn
đến đa dân số dân chơi cổ phiếu có thái độ hoài nghi, thậm chí phủ định
tình hình tài chính và hoạt động kinh doanh của Ngải Thụy.
Thậm
chí có lần tôi về nhà, còn nhìn thấy mẹ tôi chống nạnh vô cùng tức giận
với mấy cô mấy bác ở trong tiểu khu, nói: “Cổ phiếu của Ngải Thụy không
thể không mua, mua rồi chắc chắn sẽ chết!”
Tôi lúc đó toát mồ
hôi, nhanh chóng lôi lão thái thái này về nhà. Mẹ tôi vốn dĩ không chơi
cổ phiếu, nhưng từ khi mua cổ phiếu của XQ lần trước, kiếm được rất
nhiều tiền, bà liền bắt đầu hoang tưởng mình là thần cổ phiếu. Haizz,
thật nguy hiểm.
Lại quay về chuyện chính. Liên quan đến làn gió u tối kỳ lạ này, đầu tiên hình như là có một số nguồn tin tức nhỏ, lúc
mới bắt đầu là vấn đề kinh doanh của Ngải Thụy, nói là mức lợi nhuận của bọn họ bị tính cao, do vậy lan đến vấn đề tài vụ, nói bọn họ làm giả sổ sách, rồi sau đó lan đến vấn đề nợ nần, nói bọn họ thiếu bao nhiêu
tiền, sau đó nữa, vấn đề lan rộng ra, từ đãi ngộ nhân viên đến văn hóa
doanh nghiệp, thậm chí còn có người hoài nghi trong nội bộ doanh nghiệp
bọn họ có quy tắc ngầm. Càng xa rời thực tế là đã có người còn nhảy ra
cắn Tuyết Hồng một cái nói bố cô ta có con riêng, còn có tên họ đàng
hoàng.
Tôi hỏi Giang Ly: “Đây là anh làm phải không?”
Giang Ly trả lời: “Có một số là đúng, nhưng những việc linh tinh khác là có người hùa vào, cũng có một số là đục nước béo cò.”
Tôi nghĩ cũng đúng, Ngải Thụy cây to đón gió, kiểu gì chẳng có mấy đối thủ
cạnh tranh, bây giờ đương nhiên phải nắm lấy cơ hội đổ thêm dầu vào lửa.
Tôi lại hỏi Giang Ly: “Những kênh tin tức nhỏ bình thường kia đều là thật à?”
Giang Ly cao thâm trả lời: “Vừa là thật, vừa là giả. Bây giờ một số vấn đề của bọn họ đã bắt đầu bị điều tra rồi.”
Tôi nói ra nghi vấn lớn nhất ở trong lòng: “Nhưng mà những việc này, anh làm sao mà biết được?”
Giang Ly cười híp mắt, trả lời: “Em ngốc quá, XQ có người của Ngải Thụy, trong Ngải Thụy đương nhiên cũng sẽ có người của XQ.”
Hiểu rồi, đây chính là gián điệp thương mại trình độ cao, tôi lần đầu tiên được nhìn thấy.
Do Ngải Thụy bị Giang Ly khuấy lên một chút, lại bị những người khác thải
thêm chút nước bẩn, cho nên bây giờ bọn họ phải nghênh đón khủng hoảng,
hậu quả của khủng hoảng này chính là, giá cổ phiếu của bọn họ trượt dốc
thảm hại, cuối cùng trượt dốc tới ngưỡng lớn mười tệ.
Những cổ
đông nhỏ có cổ phiếu của Ngải Thụy Trong tay vừa nhìn thấy xu thế này,
đều tranh thủ bán hết cổ phiếu của Ngải Thụy đi, bố tôi lại vui vẻ mua
hết, ông không chỉ mua của những người chơi nhỏ, ông còn mua của những
người chơi lớn. Do Giang Ly nói cổ phiếu của các cá nhân kia không quá
năm phần trăm thì không thể đăng ký tên vào danh sách cổ đông của Ngải
Thụy, cho nên bố tôi dứt khoát đăng ký tên mua cho vợ ông, lần lượt giữ
bốn phẩy chín phần trăm cổ phiếu của Ngải Thụy.
Tôi chỉ than thở, Giang Ly, anh làm bố tôi điên rồi…
Nhưng tôi vẫn còn một vấn đề chưa hiểu, vì sao Giang Ly muốn tên của bố tôi
không xuất hiện trên danh sách cổ đông của Ngải Thụy?
Giang Ly
trả lời về vấn đề này là: “Lưu lại có tác dụng hơn, hơn nữa ông ấy cuối
cùng vẫn phải ra tay, không nhất thiết phải phiền phức như vậy.”
Tôi không hiểu, lại hỏi: “Vậy tại sao không phải là nặc danh, giống như em vậy?”
Giang Ly khinh bỉ nhìn tôi: “Em cho rằng đơn giản vậy sao?”
Tôi cô đơn nhìn trời, bỏ đi, dù gì tôi cũng không hiểu! = =
Tuy nhiên cơn gió u ám này thổi đến thật đáng sợ, hơn nữa sức sát thương
rất lớn, nhưng thực lực của Ngải Thụy cũng thể hiện ở đó, kéo dài thêm
chút nữa cũng vẫn qua được.
Lúc này, Giang Ly đột nhiên tuyên bố
vợ anh có trong tay mười phần trăm cổ phiếu của XQ, thế là trong nội bộ
của Ngải Thụy xôn xao.
Lần này, bố của Tuyết Hồng cũng đứng ngồi không yên, đơn độc hẹn gặp mặt Giang Ly.
Giang Ly cũng giống như trước đây, đưa tôi đi đàm phán với người đàn ông kia.
Bố của Tuyết Hồng là một người gầy gò, hai mắt giống như chim ưng vậy, nhanh nhạy và lạnh lung.
Ông ta vừa nhìn thấy Giang Ly thì thông thả cười cười, nói: “Quả nhiên là
Trường Giang sóng sau xô sóng trước, không ngờ tôi lại thua trong tay
một hậu bối.”
Giang Ly còn coi là giữ thể diện cho ông ta: “Thua trong tay của tôi là ý trời rồi.”
Tôi toát mồ hôi, Giang Ly, anh gian quá! = =
Lão Tuyết thở dài một cái: “Nói cho cùng cũng vì tôi qua khinh địch.”
Giang Ly dường như lười chẳng buồn cùng ông ta vòng vo, nói thẳng vào vấn đề: “Vậy thì XQ trong tay có mười phần trăm cổ phiếu, số cổ phiếu này thiết nghĩ chắc là ông vẫn chưa xử lý nhỉ?”
XQ có trong tay mười phần
trăm cổ phiếu của Ngải Thụy, chuyện này tôi cũng vừa được biết. Hóa ra
Giang Ly vay tiền của ngân hàng, phần lớn là dùng để mua cổ phiếu của
Ngải Thụy. Hơn nữa mười phần trăm này, khi anh làm chủ tịch hội đồng
quản trị đã mua được rồi, khi đó hình như là trực tiếp chuyển nhượng lại từ tay một đại cổ đông của Ngải Thụy.
Giang Ly nói, XQ muốn xử
lý thế nào chỗ cổ phiếu này, Ngải Thụy có thế khống chế được. Bọn họ có
thể đem một số cổ phiếu thu hồi lại rồi hủy bỏ, cũng có thể chuyển
nhượng. Lão Tuyết ở trong tay Ngải Thụy vị trí ngồi cũng không vững
chắc, cho nên Giang Ly đoán ông ta sẽ không hủy bỏ mà sẽ nghĩ cách đem
mười phần trăm cổ phiếu này chuyển sang tên của mình. Đương nhiên quá
trình này tương đối phức tạp, và trong đó nhất định sẽ có người phản
đối, tính toán của lão Tuyết còn chưa kịp hoàn thành.
Lúc này lão Tuyết mặt biến sắc, nói: “Vậy thì Giang Tổng có ý như thế nào?”
Giang Ly: “Trao đổi”
Điều này Giang Ly cũng giải thích qua với tôi rồi, ý của anh ấy chính là,
muốn dùng mười phần trăm cổ phiếu của Ngải Thụy, đổi lấy hai mươi lăm
phần trăm cổ phiếu của XQ, sau khi hai bên trao đổi xong thì đều hủy bỏ.
Ánh mắt lão Tuyết hơi lạnh lung, nói: “Dùng mười phần trăm đổi lấy hai mươi lăm phần trăm, cậu đang đùa với tôi sao?”
Giang Ly mặt không chút biểu cảm, trả lời: “Tùy thôi. Dù gì tôi cũng sắp sửa
có quyền điều hành của XQ rồi, đến khi ấy tôi có thể đem số cổ phiếu đó
chuyển nhượng cho người khác, ông đừng có hối hận là được rồi.”
Bây giờ cổ đông lớn thứ hai trong Ngải Thụy chỉ có số cổ phiếu ít hơn lão
Tuyết năm phần trăm, nếu như Giang Ly đem chỗ có phiếu này bán cho cổ
đông thứ hai, vậy…lão Tuyết sẽ bị hạ bệ rồi.
Lão tuyết chết trân
nhìn Giang Ly, giống như cố nhìn ra động tĩnh trên người anh. Rất lâu
sau, ông ta nói: “Được rồi.” Ánh mắt ông ta tuy biểu hiện sự trấn tĩnh
nhưng tôi vẫn có thể nhìn ra một chút đau đớn, làm ăn hụt vốn là điều
không thể chấp nhận…
Hai người nói đến đây, cũng gần như hết
chuyện để nói rồi. Họ giả vờ giả vịt khen nhau một hồi. Giang Ly đột
nhiên nói với ông ta: “Trước đây lệnh thiên kim không cẩn thận khiến vợ
tôi không vui lòng, có thể nào mời cô ấy đến xin lỗi vợ tôi không?”
Tôi không ngờ Giang Ly đột nhiên nói ra câu này, khi đó rất hãi, nhưng trong lòng cũng ấm áp, tâm trạng đó thật sự rất phức tạp…
Sắc mặt lão Tuyết biến đổi mấy lần, cuối cùng lạnh lùng nói: “Giang Ly, làm người đừng nên quá đáng quá nhé!”
Ông ta nói xong, chẳng nhìn chúng tôi, tức giận thở phì phì rời đi.
Tôi kéo Giang Ly, vừa cảm động vừa ngại ngùng nói: “Giang Ly, thực sự anh không cần như vậy.”
Giang Ly cười, nói: “Đã không chịu xin lỗi, vậy thì cứ đợi trả giá nhé!”
Tôi hỏi: “Ông ta bây giờ không phải là đã trả giá rồi sao?” Ngải Thụy chẳng được lợi gì, còn giúp XQ trả một khoản nợ lớn.
Giang Ly: “Đó là cái giá bọn họ phải trả vì thu mua XQ. Tuyết Hồng phá hoại
hạnh phúc gia đình chúng ta, món nợ này anh vẫn chưa tính sổ.”
Tôi lau mồ hôi, hỏi: “Vậy anh định tính sổ thế nào?
Giang Ly: “Họ Tuyết nắm quyền ở Ngải Thụy đã lâu, đến lúc đổi người rồi.”
Tôi không hiểu chuyện gì, đương nhiên sau hai tuần lễ thì biết được đáp án.
XQ rất nhanh chóng ký hợp đồng với Ngải Thụy , đem cổ phiếu của hai bên
trả về cho nhau rồi cùng hủy bỏ. Quyền quản lý XQ lại quay về tay Giang
Ly.
Sau hai tuần lễ, bố tôi và vợ ông đem gần mười phần trăm cổ
phiếu của Ngải Thụy bán với giá cao cho cổ đông lớn thứ hai của Ngải
Thụy…đương nhiên bây giờ đã là cổ đông lớn nhất rồi. Bố của Tuyết Hồng
thực sự rớt khỏi vị trí người nắm quyền Ngải Thụy.
Đến đây, sóng
gió của việc thu mua XQ coi như dừng lại rồi, Giang Ly chẳng mất đồng
tiền nào, không chỉ quay ra tấn công Ngải Thụy, còn thuận lợi đá Tuyết
Hồng và bố cô ta một cái. Tóm lại, XQ toàn thắng trong trận chiến này.
Mọi việc của công ty đều quay lại quỹ đạo bình thường.
Đúng vào lúc này, nội bộ của nhân viên XQ đột nhiên nổi lên một làn sóng
“Tin tưởng Giang ca”, nhiều người sáng tạo ra những khẩu hiệu thú vị, ví dụ: “Tin tưởng Giang ca, tăng tiền lương”, “Tin tưởng Giang ca, không
sợ bị thua”, mới nhất là trong XQ có một đại ca gần đây bị táo bón, thế
là mấy ngày nay khi anh ta làm việc thường lẩm bẩm đọc “Tin tưởng Giang
ca, không táo bón”, tôi nghe mà cười đến đau cả bụng …
Tôi thực
sự nghĩ không thông, bạn nói xem, Giang Ly bình tĩnh như vậy, nghiêm túc như vậy, nhưng các nhân viên dưới quyền anh, làm sao mà đều có tài như
vậy nhỉ?
Hơn nữa các nhân viên của XQ không chỉ có tài, có lúc
còn hơi động kinh, ví dụ như trợ lý bảo bối kia của Giang Ly. Trợ lý dài dòng kia tự cho rằng mình thông minh hơn tôi, cả ngày đuổi theo, muốn
giảng nguyên lý Giang Ly chiến thắng Ngải Thụy với tôi, kể lể Giang Ly
anh dũng như thế nào, nguy hiểm như thế nào. Tôi nói tôi không muốn
nghe, anh ta còn khinh bỉ nói tôi không có chí cầu tiến. Lúc đó, tôi bực lắm, hét lớn: “Nói, anh thầm yêu Giang Ly rồi phải không?”
Lúc này Giang Ly đang uống cà phê, vừa nghe thấy lời tôi, lập tức bị sặc, ho không ngừng.
Trợ lý đó rối loạn thần kinh, giải thích với Giang Ly: “Giang Ca, anh đừng hiểu lầm, tôi có vợ, vợ tôi cup – C, rất quyến rũ!”
Tôi lúc đó liền bi phẫn, chết trân nhìn người trợ lý: “Anh…anh…anh có ý gì?”
Trợ lý cũng phát hiện ra mình lỡ lời, khí thế nhất thời giảm sút một nữa.
Lúc này, Giang Ly nho nhã lau khóe miệng, cười híp mắt nói: “Tôi thì gét cup – C. Tôi thích nhất là A, vợ yêu, đến đây.”
Sắc mặt tôi hòa dịu hơn một chút, tôi lật đật chạy đến ngồi bên cạnh Giang Ly, kiêu ngạo nhìn người trợ lý.
Người trợ lý không nhìn tôi, gật đầu khom lưng cười nịnh Giang Ly.
Giang Ly gật đầu với anh ta, nói: “Cậu ra ngoài đi, đóng cửa lại, không cho ai vào.”
Sau khi người trợ lý đi, Giang Ly kéo tôi vào long, thổi hơi nóng vào bên tai tôi, nói: “Nào, để anh thưởng thức A của em.”
Tai tôi lập tức nóng lên. Giang Ly, anh càng ngày càng YD đó!
Đúng vào lúc này, cửa phòng làm việc bị “uỳnh” một tiếng, tôi giật thót
mình, rụt cổ nhìn ra cửa, nhìn thấy hai con mắt chỉ hận không thể ăn
thịt người của Tuyết Hồng.
Cô ta vừa vào, liền hét gọi: “Giang
Ly, anh là tên khốn nạn!”vừa nói vừa muốn xông đến phía chúng tôi. Trợ
lý đưa hai người bảo vệ đến, giữ cô ta đưa ra ngoài. Anh ta vừa lùi ra
phía sau, vừa xin lỗi: “Xin lỗi Giang Ca, người phụ nữ này điên rồi.”
Đợi bọn họ đi rồi, tôi nhanh chóng móc điện thoại ra, tìm số của Tuyết
Hồng, gửi cho cô ta một tin nhắn: “Ngốc chưa? Đáng đời rồi chứ? Đã nói
rồi mà, sao cô có thể gây sự với Giang Ly nhà tôi, ha ha ha ha ha…”
Tôi gấp điện thoại lại, tay chống mạnh cười như phát cuồng, cảm giác tiểu nhân đắc chí thật là sảng khoái!