Vợ Ơi Theo Anh Về Nhà

Chương 30




Tôi đột nhiên có chút xẹp hơi, bạn nói xem một người bình thường như tôi và một kẻ say khướt thì so đo cái gì chứ. Thế là tôi nhất thời cảm thấy nhàm chán vô hạn, đành đứng dậy, định ra khỏi bồn tắm, để mặc Giang Ly một mình giày vò trong đó.

Nhưng Giang Ly lại không định buông tha cho tôi. Cái người thần trí không tỉnh táo này đột nhiên tóm lấy cổ tôi, ấn tôi vào trong bồn tắm một lần nữa, đúng lúc tôi còn chưa kịp hiểu rốt cuộc anh ta muốn làm gì, anh ta đã ôm lấy tôi từ phía sau, sau đó cúi xuống, há miệng…cắn vào cổ tôi…Tôi giật thót mình, mãi mà chưa kéo hồn phách về được.

Lực cắn người của Giang Ly không lớn, anh ta giống như là gặm mía vậy, mơn trớn sau cổ tôi, cắn một cái cảm thấy không có vị gì, lại đổi chổ khác, tiếp tục cắn, còn dùng lưỡi nhẹ nhàng liếm da tôi, làm cho tôi toàn thân phát run, da gà nổi hết lên. Tôi toát mồ hôi, cho dù anh là chó, tôi cũng không phải là xương, cắn gì mà cắn!

Tôi cũng không buồn để ý xem Giang Ly rốt cuộc muốn làm gì nữa, xem ra đến bản thân anh ta cũng không biết là mình muốn làm gì. Tôi gắng sức vùng vẫy, hai tay của Giang Ly lại khóa vô cùng chặt. Trong lúc chẳng biết làm thế nào, tôi đành gắng sức ngả ra phía sau, tôi ép chết anh!

Giang Ly bị tôi tấn công thành công, ngã xuống. Sau đó, một tiếng rên vang lên, cơ thể Giang Ly hoàn toàn thả long ra.

Tôi đứng dậy khỏi lòng anh ta, bước ra khỏi bồn tắm sau đó quỳ xuống cẩn thận nhìn Giang Ly, lúc này anh ta dựa vào bồn tắm, mắt nhắm lại, không động đậy gì.

Tôi duổi ngón tay, đưa đến trước mũi anh ta, vẫn còn thở. Vậy thì, xem ra vừa rồi gáy anh ta đập phỉa thành bồn tắm, ngất xỉu rồi nhỉ? Tôi không yên tâm, lại véo véo mũi anh ta, anh ta nhướn mắt, cuối cùng xác định, người này thực sự hôn mê rồi.

Lần này phiền phức rồi, con quái vật Giang Ly lớn thế này, tôi phải làm sao để đưa anh ta về phòng ngủ đây? Hoặc là cứ để anh ta nằm trong bồn tắm ngủ một đêm? Nếu như anh ta ngủ trong bồn tắm, vậy xương của anh ta xem ra là phải bỏ đi nhỉ…

Bỏ đi, bỏ đi, người tốt phải tốt đến cùng, nghĩ cách đưa anh ta về phòng ngủ thôi.

Tôi thay bộ quần áo, sau đó quay lại phòng tắm, tháo nước trong bồn đi, rồi lau sạch cơ thể Giang Ly, cuối cùng gắng hết sức lôi anh ta ra khỏi bồn tắm. Giang Ly ngủ giống như con lợn, giày vò thế này, anh ta cũng không tỉnh lại.

Lôi Giang Ly từ trong bồn tắm ra đã hao phí bao nhiêu sức lực của tôi, mà bây giờ, tôi còn phải kéo anh ta từ phòng tắm đến phòng ngủ. Từ phòng tắm đến phòng ngủ, phải đi qua phòng khách. Tôi quỳ ở cửa phòng tắm, nhìn phòng khách rộng lớn, lần đâu tiên cảm thấy phòng to quá cũng chẳng tốt gì.

Được rồi, bất luận thế nào cũng phải bắt đầu làm việc thôi.

Tôi dùng một chiếc khăn tắm lớn cuốn trên bộ phận trọng điểm điểm của Giang Ly, như thế này có thể phòng tránh việc tôi mất máu quá nhiều trong quá trình vận chuyển, dẫn đến bỏ cuộc giữa chừng. Sau đó, công trình vận chuyển hoa lệ bắt đầu.

Ghi chú tâm lý trong quá trình vận chuyển như sau:

Nếu Giang Ly không cao như thế này thì tốt rồi, anh ta nếu chỉ cao một mét sáu thì tốt hơn bao nhiêu…

Nếu bụng và ngực của Giang Ly nhỏ hơn một chút thì tốt biết mấy…

Nếu tay và chân của Giang Ly nhỏ hơn chút nữa thì tốt, nếu anh ta trông khô quắt, vậy thì càng tốt…

Nếu như Giang Ly chỉ mười tuổi, vậy thì tốt rồi…

Nếu như Giang Ly chỉ là một sợi long…

Nữa giờ đồng hồ sau, tôi lau mồ hôi trên trán, nỗ lực kéo cái kẻ nặng như người chết này lên giường. Thiện tai, tiềm lực của tôi thực sự là bạo phát rồi. Hễ nghĩ đến việc kéo một người đàn ông hơn một mét tám lên trên giường (nghĩ sai lệch thì hãy quay mặt vào tường tự vấn), tôi liền có cảm giác đặc biệt thành công!

Tôi quỳ trên gường, vui mừng hưởng thụ nghệ thuật cơ thể, sau khi chảy chút máu cam, trong đầu tôi đột nhiên lóe lên một suy nghĩ…vô cùng…thú vị.

Con người mà, ít nhiều đều có một chút biến thái, huống hồ là ở lâu cùng với loại biến thái cực nặng như Giang Ly thế này, nếu tôi vẫn duy trì được sự bình thường, vậy mới gọi là biến thái thực sự…Được rồi, ý tôi chính là, cân nhắc đến sự áp bức của Giang Ly đối với tôi, và nghệ thuật cơ thể khiến người ta đổ máu cam của anh ta, bất luận là tôi biến thái thế nào, đều không thể bằng được, đúng không?

Thế là tôi liền cảm thấy, chi bằng nhân cảnh đẹp giờ tốt thế này, làm nghệ thuật cơ thể một lần. Tôi phải để những cảnh đẹp trước mắt không chỉ lưu lại trong đầu tôi, còn phải lưu lại trong ổ C, ổ D, ổ E của tôi…

Tôi bỏ máy ảnh ra, tạch tạch tạch tạch chụp mấy tấm hình cơ thể của Giang Ly. Cảm thấy chưa thỏa thích, tôi dứt khoát gỡ chiếc khăn tắm lớn trên phần eo ném sang một bên, giúp anh ta chụp mấy bức ảnh chân thực (trong quá trình làm, chảy cơ số máu). Sau đó, tôi lại cảm thấy việc này thực sự chẳng có ý gì, hơn nữa không văn minh, không có mỹ cảm, còn thô tục, không đủ hấp dẫn người khác, chưa phải là cảnh giới đỉnh cao của nghệ thuật. Thế là tôi dùng các đạo cụ hiện trường như khắn tắm, chăn gối…nhiệt tình giúp Giang Ly xếp các tư thế ghẹo người, sau đó ghi lại sự phong tình vô hạn của anh ta (chảy máu cam).

Tôi vừa bịt mũi, vừa nhìn hình ảnh chân thực của Giang Ly trong máy ảnh, cảm thấy sự lao động vất vả vừa rồi của tôi đã được báo đáp, hưng phấn vô hạn.

Thế là buổi tối hôm nay ngủ rất ngon.

Buổi sáng, tôi mơ mơ màng màng, đột nhiên có một cơn rung động kịch liệt khiến tôi tỉnh giấc. Tôi nửa tỉnh nửa mê, nhảy khỏi giường, cầm quần áo chạy ra ngoài, không ngừng hét: “Động đất rồi!”

Còn chưa xuống giường, cánh tay của tôi đã bị giữ lại, sau đó đối phương ném tôi lên giường.

Tôi nằm đó, nhìn thấy Giang Ly nhìn tôi chằm chằm, trong mắt dường như có lửa giận, còn có một chút xíu khó chịu. Anh ta nữa người hở ra khỏi chăn, để lộ phần xương đòn và ngực trái. Tôi nhìn thấy khuôn mặt căng thẳng của anh ta, cũng chẳng còn lòng dạ thưởng thức cảnh đẹp trước mắt…

Vẫn là Giang Ly say rượu tương đối đáng yêu, chụp ảnh miễn phí, hơn nữa còn là tư thế tự do, góc độ tùy chọn.

Giọng Giang Ly trầm xuống chất vấn tôi: “Quan Tiểu Yến, tối hôm qua cô làm gì tôi?”

Tôi có chút chột dạ, nhưng vẫn có chút không phục: “Này, sao anh không hỏi xem tối qua anh làm gì tôi?”

Giang Ly cau mày nghĩ một chút, lắc đầu nói: “Đúng rồi, đúng rồi, uống say đúng là lý do tốt, cứ làm chuyện xấu gì, chỉ cần nói mình uống say rồi thì cái gì cũng có thể bỏ qua!”

Khí thế của Giang Ly kém đi rất nhiều, anh ta kỳ quái nhìn tôi, hỏi: “Tôi thực sự không nhớ gì, lẽ nào tôi…”

Thế là tôi càng huênh hoang: “Con người anh tửu lượng thật chẳng ra làm sao, sau này anh còn uống rượu nữa tốt nhất là nhắc tôi trước ba ngày, tôi nhất định sẽ tránh anh thật xa!”

“Vậy thì,” Giang Ly lắc đầu, giống như hạ quyết tâm rất lớn, “tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô.”

Tôi bị dọa đến toát mồ hôi: “Chiu…chịu trách nhiệm?”

Giang Ly gật đầu nghiêm túc, dường như không tình nguyện tiếp nhận quyết định này.

Tôi ngồi dậy, sau đó nhặt một chiếc gối lên đập vào đầu anh ta, vừa đập vừa hung dữ nói: “Đồ đồng tính nhà anh, mặc kệ là chịu trách nhiệm hay là bị chịu trách nhiệm, đừng có đổ lên đầu tôi!”

Giang Ly không hề né tránh sự tấn công của tôi, đợi tôi dừng lại, giọng trĩu nặng: “Nhưng mà tối qua chúng ta…”

“Tối qua tôi phải mất gần một giờ đồng hồ để lôi anh từ bồn tắm lên giường, chỉ đơn giản vậy thôi!” còn khiến tôi tổn thất mấy trăm cc máu…đương nhiên cái này tôi không mặt mũi nào nói ra.

Giang Ly hồ nghi nhìn tôi, đột nhiên kéo chăn ra, chỉ vào một vệt đỏ trên gường, nói: “Vậy thì đây là cái gì?”

Tôi nhìn thứ màu đỏ trên gường, nhất thời đỏ mặt: “Đó là, là…máu…máu cam…” Sau đó tôi ngẩng đầu, nhìn thấy thân thể do kéo chăn mà lộ ra ngoài của Giang Ly, máu cam tôi lại chảy…may mà tối qua tôi đã quen rồi, thế là lúc này thành thạo lấy tay áo quệt quệt, chẳng để ý gì hết.

Giang Ly nhìn thấy bộ dạng lau máu cam của tôi, lông mày giãn ra, khóe miệng cong cong, nói: “Quan Tiểu Yến, cô có phải là thầm yêu tôi không?”

Tôi cười giống như nữ thổ phỉ: “Đồ yếu đuối, nếu như tôi thầm yêu anh, còn giữ anh đến bây giờ không?” Tôi qua đã đem anh hành quyết rồi!

Giang Ly cười giống tên lưu manh: “Khi nào cô thực sự thầm yêu tôi, tôi để cô nếm thử miễn phí.” Hóa ra sự dung tục của Giang Ly cũng được coi là xuất chúng, trong lĩnh vực này, công lực của anh ta không hề thua kém quyền uy của Vương Khải.

Tôi không thèm để ý đến Giang Ly nữa, bịt mũi, đi ra khỏi phòng ngủ, chuẩn bị tắm rửa, để Giang Ly một mình bên trong thay quần áo.

Vệ sinh cá nhân xong, tôi sảng khoái chuẩn bị bữa sáng. Lúc này, lại nghe thấy tiếng hét phẫn nộ của Giang Ly truyền từ phòng ngủ ra: “Quan Tiểu Yến, cô đến đây cho tôi!”

“Lại làm sao đây!” Tôi chán nản đi vào phòng ngủ. “Tối qua tôi thực sự chưa nếm thử anh…” Nói đến đây, tôi ngẩn ra.

Lúc này tay Giang Ly đang cầm một chiếc máy ảnh, màu hồng phấn, sony, máy ảnh…chính là chiếc máy ảnh tôi dùng để chụp ảnh khỏa thân anh ta tối qua.

Tôi thực sự hối hận rồi, lúc đó chụp xong liền để máy ảnh trên bàn để sáng nay tính tiếp, không ngờ Giang Ly dậy còn sớm hơn tôi, càng không ngờ, lúc ngủ dậy bị anh ta gây sự, tôi liền quên mất chuyện này.

Lúc này, cánh tay cầm chiếc máy ảnh của anh ta hơi run run, có thể thấy anh ta đang tức giận đến cực điểm. Đương nhiên tôi cũng run, bởi vì tôi sợ hãi.

Tôi đần ra một lúc, liền xuất kích trước, trưng ra nụ cười nịnh bợ đã có thương hiệu: “Giang Ly à, chuyện này tôi đang muốn nói với ạnh đó, tôi gần đây nghiện chụp ảnh hình thể, đang muốn tìm người mẫu,,,” Tôi vừa nói, vừa nhanh tay nhanh mắt đi đến, cướp lấy cái máy ảnh trong tay anh ta, đáng tiếc vẫn chậm một bước. Tôi cười hi hi ngốc nghếch, lo sợ Giang Ly muốn đưa ra chiêu thức biến thái nào đó để đối đãi tôi.

“Chụp ảnh hình thể sao?” Giang Ly nheo mắt. “Vừa hay tôi cũng thích, nào nào, cô cởi quần áo ra di, tôi cũng chụp cho cô mấy tấm.”

Tôi nhảy tránh ra: “Đừng…không cần phiền anh, he he, he he he he…”

Giang Ly: “Cô đã nhìn tôi từ đầu đến chân rồi, thế nào, tôi cũng phải nhìn lại chứ nhỉ? Nếu không thì tôi thiệt thòi quá.”

Thiện tai, đây là logic gì vậy!

Giang Ly thấy tôi chỉ cười không nói, bổ sung một câu: “Đương nhiên, nếu tôi cũng nhìn hết cô rồi, kết cục là, hình như tôi vẫn tương đối thiệt thòi…người cô có gì đẹp chứ!”

Tôi có chút giận dữ, nhưng vừa nghĩ đến có lẽ trong mắt anh ta chỉ có cơ thể của một người đàn ông mới tương đối đẹp mắt, tôi liền thoải mái, thư thái. Tôi tiếp tục cười trừ: “Tôi khi đó cũng là bị ép, chẳng biết làm thế nào mà…”

“Vậy sao?” Giang Ly nhướn mày, tiếp đó rút thẻ nhớ điện thoại ra “Lần sau còn dám thế này, coi tôi xử lý cô thế nào!”

Tôi thực sự đau lòng, nghệ thuật cơ thể của tôi: “Giang Ly, anh trả thẻ nhớ lại cho tôi nhé!”

Giang Ly ngước mắt, quét qua tôi một cái: “Cô cảm thấy tôi sẽ làm thế sao?”

Tôi: “Tôi đã sao chép ảnh trong đó thành mấy phần rồi, anh giữ nó cũng chẳng có tác dụng.”

Giang Ly: “Vậy sao cô còn muốn đòi tôi?”

Tôi: “…”

Tự mình đào hố chôn mình, vác đá tự đập chân mình chính là đang nói tôi.