Khuynh Thành cho rằng bước chân tiến lên phía trước của mình đã bị đóng băng, tứ chi cứng nhắc.
Cô nhìn thấy cảnh tượng trước mắt mình vô cùng đau mắt.
Khoảnh khắc đó, Khuynh Thành thậm chí muốn quay đầu bỏ đi, cho dù cô không hiểu tại sao mình lại có cảm giác đó.
Khi Khuynh Thành đứng im tại chỗ, hai người đang hôn thân mật ở phía kia đã rời xa nhau, cô gái ngồi xuống vị trí của mình sau đó nhướng mày nhìn Khuynh Thành.
Ánh mắt đối phương rõ ràng đang khiêu khích.
Khuynh Thành vốn dĩ đang định quay người bỏ về nhưng ngay lúc đó liền từ bỏ ý định, cô khẽ mỉm cười.
Tại sao lại phải đi chứ, họ đang làm gì thì có liên quan gì tới cô?
Khuynh Thành không do dự nữa mà bước nhanh về phía họ.
Thành Trì ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Khuynh Thành, biểu cảm của cô lạnh nhưng băng sương, trong mắt có lửa giận mà bản thân cô cũng không hề phát giác.
"Xin lỗi, làm phiền anh rồi, đây là đồ mà ba tôi bảo tôi mang cho anh, tạm biệt." Khuynh Thành vừa nói vừa đặt lạp xưởng mà ông Khuynh đã đóng gói cẩn thận lên bàn.
Cô không nhìn cô gái kia, cho dù hành vi của đối phương thậm chí khiến cô có chút... đố kị.
Thành Trì cảnh cáo liếc nhìn Đồng Như, anh đứng dậy: "Tôi tiễn cô."
Khuynh Thành nở nụ cười mỉa mai: "Không cần, tôi không làm phiền giáo sư Thành hẹn hò."
"Đúng vậy, người ta đã nói là không làm phiền rồi, Thành Trì, anh cứ ngồi đi, cuộc xem mặt của chúng ta vẫn chưa kết thúc." Đồng Như mỉm cười tinh ranh, thực ra trong lòng đang vô cùng vui vẻ.
Sau khi đùa giỡn Thành Trì một lượt, chút tức giận trong lòng cô cũng tan biến, dù sao thì khó khăn lắm mới có một người khiến cô động lòng, đáng tiếc đối phương không có chung suy nghĩ với cô.
Đồng Như không thích miễn cưỡng, cũng cho rằng việc tốt đẹp nhất trên đời là việc mình thích đối phương đồng thời đối phương cũng nhiệt tình giống mình. Nếu không thì chả hay ho gì cả?
Khuynh Thành sững người, vừa rồi cô nghe thấy gì chứ?
Không phải người yêu sao, sao lại thành xem mặt?
Hơn nữa vừa rồi cô nhìn thấy rõ ràng là hành động hôn mà chỉ là người yêu mới có thể làm...
Thành Trì liếc nhìn Đồng Như, nói: "Tôi sẽ giải thích với Đồng lão, tôi đi trước đây, tạm biệt."
Nói xong Thành Trì liền kéo tay Khuynh Thành rời đi, trước khi đi cũng không quen cầm đồ trên bàn.
Khuynh Thành liền đi theo Thành Trì rời khỏi tiệm cà phê, hơi ấm trên tay vẫn đang nhắc cô, lúc này cô đang bị Thành Trì kéo đi.
Nhưng cô không vùng ra ngay lập tức mà đợi Thành Trì dừng lại.
Khuynh Thành vội thay đổi sắc mặt, lạnh nhạt nhìn anh: "Còn có việc gì nữa không?"
Thành Trì nhìn vẻ mặt thản nhiên của Khuynh Thành, sau đó bật cười.
Khuynh Thành bất mãn nói: "Anh cười gì chứ!"
"Đồng lão chính là viện trưởng của học viện chúng ta, hôm qua em đã gặp thầy ấy." Thành Trì nhẹ nhàng giải thích.
Khuynh Thành cũng không phản ứng gì cả: "Rồi sao?"
Có liên quan gì tới cô chứ?
"Thầy ấy dùng ông nội để ép tôi đi xem mặt, cô gái vừa rồi là cháu gái của thầy ấy."
Nơi sụp đổ trong tim Khuynh Thành lập tức như thể đang lặng lẽ được xây dựng lại, nhưng cô không hề phát giác ra.
Cô biết rõ nhưng vẫn vờ hỏi: "Vậy thì sao chứ?"
Hừm, vừa rồi rõ ràng cô đã nhìn thấy anh hôn cô gái đó.
Nghĩ tới đây, màu mắt Khuynh Thành lại tối đi vài phần, biểu cảm cũng lạnh nhạt hơn đôi chút: "Anh không cần phải nói với tôi, tôi không muốn biết."
Thành Trì nhướng mày mỉm cười đắc ý: "Em thực sự không muốn biết sao?"
"Không muốn, anh xem mặt cùng ai, hôn ai, tôi đều không muốn biết." Giọng nói của Khuynh Thành rất gấp, giống như nói ra để cho chính cô nghe, vội vàng chứng minh một số việc với chính mình.
Thành Trì bất ngờ giơ tay giữ lấy gáy Khuynh Thành, kéo người về phía trước mặt mình.
Anh hạ thấp giọng nói: "Sao tôi lại không biết mình hôn ai chứ, hửm?"
Khuynh Thành lạnh mặt nói: "Rõ ràng tôi nhìn thấy anh và người đó..."
Nói được một nửa, Khuynh Thành bất ngờ có cảm giác mình bị giỡn mặt.
Hình như giống như bị Thành Trì gài hàng, lại còn tỏ ra mình rất quan tâm tới việc này.
Cô thực sự không quan tâm!
Khuynh Thành trong lòng gào thét, cố gắng để mình trấn tĩnh lại: "Thôi bỏ đi, cũng chả có gì cả."
"Thì ra em rất quan tâm việc tôi có hôn người khác hay không?" Thành Trì không định buông tha cho Khuynh Thành, trong thần sắc của anh bao phủ một lớp sương mù khiến người khác si mê, khiến Khuynh Thành phải thở chậm lại.
Khuynh Thành lúc này cuối cùng cũng muốn giãy giụa nhưng phát hiện ra rằng Thành Trì rất khỏe, cô không thể vùng ra đường, vẫn chỉ có thể ngoan ngoãn mặc anh muốn làm gì thì làm.
"Nhưng em yên tâm, sao tôi có thể hôn người khác được chứ?" Khuynh Thành kéo dài lời nói, tỏ ra vô cùng hàm ý.
"Rõ ràng là tôi nhìn thấy mà!" Khuynh Thành không nhịn được nữa liền nói một câu, sau khi nói xong cô liền hối hận, nhưng trên đời này không có thuốc hối hận, cô lầu bầu một câu: "Có gì mà không dám thừa nhận chứ, dù sao cũng đâu liên quan gì tới tôi."
Thành Trì chỉ thấy rằng dáng vẻ cự nự của Khuynh Thành lúc này vô cùng đáng yêu, càng khiến anh muốn trêu chọc cô thêm nữa.
"Tôi cũng không hôn cô ấy, cô ấy cố tình đấy." Thành Trì không hề do dự bán đứng Đồng Như.
Rõ ràng khi Đồng Như nói sẽ giúp đỡ, anh không hề từ chối, chớp mắt đã để đối phương gánh tội...
Khuynh Thành ngạc nhiên trợn tròn mắt: "Anh nói gì cơ?"
"Cô ấy biết em sắp tới, cũng nhìn thấy em nên cố tình làm vậy để em hiểu nhầm." Thành Trì tiếp tục bán đứng Đồng Như, "Tôi không đồng ý nhưng cô ấy vẫn làm vậy."
Đồng Như nếu như biết Thành Trì sẽ nói vậy nhất định sẽ cảm thấy mình mù mắt rồi nên mới giúp anh ta! Người đàn ông này lòng dạ đúng là đen tối!
Khuynh Thành bực bội hỏi: "Vậy tại sao cô ấy lại phải làm vậy."
Lời giải thích của Thành Trì khiến Khuynh Thành bất giác nhẹ lòng, hơn nữa cô cũng không hề nghi ngờ cách nói của Thành Trì.
Như thể anh nói gì cô cũng tin...
Có điều nói ra, vừa rồi đúng là cô không hề tận mắt nhìn thấy hai người họ hôn nhau, chỉ là từ góc độ của cô, tư thế của hai người rất tình cảm giống như đang hôn nhau vậy.
Khuynh Thành vừa nghĩ vừa không kìm nổi chê bai bản thân. Rốt cuộc tại sao cô lại quan tâm tới việc này tới vậy! Rõ ràng chẳng liên quan gì tới cô cả! Cô không nên nghĩ nữa!
Khóe mắt Thành Trì nhướng cao, mỉm cười giống như một con hồ ly: "Vì cô ấy cho rằng, em..."
Khuynh Thành lại một lần nữa bị Thành Trì dắt mũi, cô hỏi: "Tôi làm sao?"
"Vì cô ấy cho rằng em... thích tôi." Thành Trì khẽ cười, giọng nói gợi cảm: "Cô ấy muốn để em ghen."
Khuynh Thành: "..."
Điên à?
"Hơ hơ!" Sắc mặt Khuynh Thành lúc tái mét, lúc xanh xám, một hồi lâu mới rặn ra được một câu nói.
Vì cô phát hiện ra rằng mình không có lời gì để nói.
"Em nói xem?" Thành Trì nhìn chằm chặp vào mắt Khuynh Thành, giống như muốn nhìn ra sơ hở trong mắt cô.
Trái tim Khuynh Thành bất ngờ đập nhanh, sau đó cô cố gắng né tránh ánh mắt Thành Trì: "Không có, cô ấy đã nghĩ quá nhiều rồi."
Thành Trì gật đầu, không hề tức giận vì lời nói không thật tâm của Khuynh Thành.
Nói chung bây giờ anh có thể chắc chắn rằng, Khuynh Thành cũng thích mình.
Nếu như không thích, sao lại chặn một dao cho anh ở bữa tiệc chứ?
Nếu như không thích, sao lại hiểu nhầm và ghen khi tưởng rằng anh hôn người khác chứ?
Giáo sư Thành nheo mắt, cười rất đắc ý.