Vợ Ơi Mình Tái Hôn Đi

Chương 59




Sáng cuối tuần Khuynh Thành bị chuông điện thoại đánh thứ, cô lần lấy điện thoại dưới gối, khi nghe điện, mắt cũng vẫn nhắm chặt.

"Ai vậy?" Hiếm khi buổi sáng không có việc gì làm, có thể ngủ nước, Khuynh Thành rất không vui khi giấc mộng đẹp của mình bị làm phiền thế này.

"Đang ngủ à?" Giọng nói thấp trầm, chỉ vẻn vẹn ba chữ nhưng cũng đủ khiến Khuynh Thành giật mình, mở tròn mắt tỉnh táo.

"Thành Trì?" Khuynh Thành trừng mắt nhìn trần nhà, không biết tại sao Thành Trì lại gọi điện cho mình vào giờ này.

Thành Trì chắc có thể nghe ra Khuynh Thành còn đang ngủ từ giọng nói ngái ngủ của cô, anh khẽ cười nói: "Đồ lười biếng!"

Khuynh Thành lập tức phản bác: "Hôm nay là cuối tuần!"

Bị Thành Trì làm phiền như vậy, cơn buồn ngủ của cô đã gần như tan biến, cô vò đầu ngồi dậy khỏi giường hỏi anh: "Có việc gì vậy?"

"Em quên hôm nay phải tới bệnh viện sao?"

"Không quên." Khuynh Thành nói, "tôi chuẩn bị ngủ dậy rồi đi."

"Vậy em ngủ thêm lúc nữa đi, đợi dậy rồi tới bệnh viện."

"... Thôi vậy!" Khuynh Thành không hề phát hiện ra sự trách cứ rất tự nhiên và thân thiết trong giọng nói của mình: "Đều tại anh đấy, tôi đã dậy rồi thì không còn ngủ được nữa."

"Ừ, tại tôi." Thành Trì tâm trạng rất vui vẻ.

"Hừ." Thành Trì làu bàu một tiếng: "Bây giờ tôi dậy đây."

"Vậy lát nữa tôi tới đón em." Nói xong, Thành Trì liền ngắt máy.

Khuynh Thành lúc này mới hiểu ra ý của Thành Trì? Cô đi cắt chỉ thì liên quan gì tới anh ta chứ...

Đợi Khuynh Thành thu dọn xong, điện thoại của Thành Trì lại gọi tới.

"Thực ra tôi có thể tự đi được!" Khuynh Thành câu đầu tiên đã nói rõ thái độ của mình.

Có điều Thành Trì sẽ không để cô có cơ hội từ chối, kiên định nói: "Tôi hiện đang ở dưới lầu rồi."

"..." Khuynh Thành thở dài, con người này luôn như vậy, không nói không rằng, cường thế tiến vào cuộc sống của cô, lại còn không cho cô cơ hội phản bác.

Khuynh Thành chấp nhận số phận bước xuống lầu, xe của Thành Trì quả nhiên đang dừng bên cạnh hoa viên của khu nhà, cửa xe khép hờ, cô có thể nhìn thấy gương mặt với những đường nét rõ ràng và ngũ quan thâm thúy của Thành Trì.

Còn chưa bước tới nơi Khuynh Thành đã nhìn thấy có một cô gái vóc dáng cân đối bước tới bên cạnh xe, gõ vào cửa xe, không biết nói gì với Thành Trì.

Thành Trì hạ cửa kính xe xuống, sắc mặt lạnh nhạt.

Khoảng cách hơi xa, Khuynh Thành nghe không rõ họ nói gì, cô gái đó thì cứ liên tục ghé sát lại gần Thành Trì.

Khuynh Thành bĩu môi, người đàn ông này đúng là rất hay thu ong hút bướm, các cô gái đều thích vây quanh anh ta.

Khuynh Thành mang theo tâm trạng không vui không hiểu từ đâu mà có bước tới, động tác thuần thục ngồi lên xe, thắt dây an toàn, sau đó mặt không cảm xúc nói: "Lái xe."

Thành Trì biểu cảm cao thâm khó đoán liếc nhìn cô, từ đầu chí cuối không hề nhìn cô gái đang dụ dỗ mình, cứ thế đạp ga đi thẳng.

Bầu không khí trong xe vì gương mặt nghiêm túc của Khuynh Thành mà trở nên có chút nặng nề, cô cũng không nói gì với Thành Trì, cứ thể ngồi thẳng lưng nhìn về phía trước, cũng không biết đang nghĩ gì.

Mặc kệ vẻ không vui của Khuynh Thành, Thành Trì đưa cho cô một túi giấy.

Khuynh Thành mở ra, thức ăn bên trong còn tỏa ra hơi nóng.

Cô kinh ngạc hỏi: "Bánh của Cẩm Môn Trai?"

Thành Trì gật đầu.

"Lần nào tôi đi mua cũng phải xếp hàng cả tiếng đồng hồ." Khuynh Thành cắn môi: "Hơn nữa sao anh biết được tôi thích ăn đồ ăn sáng của tiệm này?"

Thành Trì cười nói: "Ăn sáng trước đi đã."

"Còn anh thì sao?" Khuynh Thành ngoảnh đầu nhìn anh, ngọn lửa kì lạ ban nãy đã tiêu tan, cô thậm chí còn không biết mình tức giận vì điều gì.

"Tôi ăn rồi." Thành Trì chuyên tâm lái xe, ngón tay siêu dài khẽ cầm chặt vô lăng, lúc này thần sắc chăm chú của anh vô cùng quyến rũ.

Khuynh Thành khó khăn lắm mới thu lại ánh mắt, di chuyển sự chú ý, ngồi ăn sáng.

Thành Trì còn tranh thủ đưa cho Khuynh Thành một hộp sữa, khi cô ăn xong lại tiện tay đưa thêm giấy ăn.

Khuynh Thành cứ thế thong dong, được Thành Trì phục vụ ăn hết bữa sáng.

Cô bất giác cảm thấy bối rối, không hiểu tại sao mình có thể chấp nhận một cách tự nhiên như vậy.

Cũng may cô không phải bối rối quá lâu, tình hình kẹt xe cuối tuần không quá nghiêm trọng, chả mấy chốc họ đã tới bệnh viện.

Thành Trì rõ ràng đã lo liệu xong xuôi hết rồi, Khuynh Thành cứ thế đi thẳng tới chỗ của bác sĩ chủ trị, kiểm tra xong liền bắt đầu cắt chỉ.

Quá trình cắt chỉ cũng rất thuận lợi, vết thương của Khuynh Thành hồi phục rất tốt, chỉ có điều trên vai chắc sẽ có một vết sẹo nhỏ, tuy không rõ ràng nhưng nếu nhìn kĩ thì cũng có thể nhìn thấy.

Khi bác sĩ nói vậy, Khuynh Thành hoàn toàn không quan tâm, chỉ là một vết sẹo mờ mà thôi, cũng đâu phải ở trên mặt.

Thành Trì đứng ở một bên, ánh mắt dần tối lại: "Sẽ để lại sẹo sao?"

"Hồi phục rất tốt, chỉ là vết sẹo rất mờ." Bác sĩ nói.

Thành Trì mím môi, mặc dù không nói gì nữa nhưng có thể nhận ra tâm trạng anh rất không vui.

Sau khi ra khỏi bệnh viện, ngược lại là Khuynh Thành nói với anh: "Anh vì việc này... không vui sao?"

Thành Trì dừng bước, quay người nhìn Khuynh Thành, cúi đầu nhìn cô chằm chặp: "Em có hối hận không?"

Khuynh Thành ngẫm nghĩ một lát, lắc đầu: "Không."

Mặc dù đối với cô mà nói chỉ là một điều ngoài ý muốn, cô cũng rất hay thường xuyên trách móc sự an bài của số phận nhưng mọi chuyện đã xảy ra rồi, chả có gì phải hối hận cả, huống hồ trên thực tế ngoài vết thương này ra cô không hề có tổn thất gì cả.

Đôi mắt sâu hun hút lặng lẽ của Thành Trì vụt sáng, giống như dải ngân hàng lấp lánh.

Khuynh Thành bỗng nhiên cảm thấy mình như thể bị đôi mắt đó hút vào trong...