Vợ Ơi Mình Tái Hôn Đi

Chương 40




Khuynh Thành nhẫn nại nghe Dung Tư kể chuyện của mình, tuy không chắc có thông tin nào không được đề cập không, nhưng chỉ với nội dung mà cô kể, thì Khuynh Thành thật sự rất kinh ngạc.

Dù gì đây cũng chỉ là câu chuyện mà cô chỉ mới nghe qua, chưa từng thực sự tiếp xúc qua, có chút vượt mức tưởng tượng của cô rồi.

“Vậy cậu bây giờ đã quyết định xong chưa, không cho ba Duệ Duệ biết đến sự tồn tại của nhóc, sau đó tự bản thân nuôi lớn Duệ Duệ?”

Dung Tư lộ ra nụ cười không dứt nhưng lại nhợt nhạt: “Thực ra bất luận mình nghĩ thế nào cũng không quan trọng, người đó cũng sẽ không quan tâm đến mình và Duệ Duệ đâu, thế nên mình cũng không cần thiết phải làm phiền anh ta.”

Khuynh Thành nhìn Dung Tư, trước đây cô chưa từng nghĩ rằng Dung Tư sẽ đưa ra lựa chọn như vậy.

“Được thôi, mình sẽ giúp cậu.” Khuynh Thành vỗ vai Dung Tư, “Mình sẽ cố hết sức.”

“Khuynh Thành, cám ơn cậu.”

“Đừng khách sáo như vậy.” Khuynh Thành cười không chút để tâm.

Tuy biểu hiện của cô bình tĩnh thoải mái đến thế, nhưng thực tế thì trong lòng cô không phải không có do dự.

Nếu người mà Dung Tư muốn né tránh là bạn Thành Trì, vậy thì khi cô nhờ Thành Trì giúp đỡ, vẫn không đảm bảo được sẽ thành công.

Nhưng cô lại không có cách cự tuyệt Dung Tư, đối với Khuynh Thành thì Dung Tư là bạn cô, bọn họ không chỉ là hàng xóm. Có được một người bạn thỉnh thoảng có thể tâm sự chuyện buồn không phải dễ, nên Khuynh Thành rất trân trọng mối quan hệ với Dung Tư, cũng không muốn nhìn thấy cô ấy buồn.

“Đúng rồi, vậy nên ba của Duệ Duệ tên là…”

Trên khuôn mặt tinh tế của Dung Tư lướt qua nét cảm xúc đau buồn, cô thở dài trong im lặng, sau đó mới trả lời: “Ông chủ tập đoàn Sáng Thế, Chử Ninh Chiêu.”

“Chử Ninh Chiêu?!” Khuynh Thành giật mình, tay rung khiến cho nước trong ly tràn ra ngoài.

Dung Tư nhìn Khuynh Thành có phản ứng kịch liệt như vậy đầy thắc mắc, hỏi dò: “Cậu… biết anh ta?”

Biểu hiện khuôn mặt Khuynh Thành cứ như ăn phải một con ruồi vậy.

Khi cô biết người đàn ông lạnh lùng bá đạo kia tên là Chử Ninh Chiêu, trong lòng chỉ cảm thấy cái họ này rất quen thuộc, vì tên của Duệ Duệ là Chử Duệ….

Nhưng Khuynh Thành đương nhiên không thể chỉ vì họ giống nhau mà lại liên hệ người đàn ông độc tài khiến người khác ghê sợ đó với nhóc Chử Duệ được.

Giờ ngẫm lại, hôm ấy ở trong hội sở, trong đối thoại giữa Thành Trì và Chử Ninh Chiêu hình như có một số thông tin có thể ráp lại với câu chuyện của Dung Tư kể ngày hôm nay….

Thành Trì nói Chử Ninh Chiêu biết có một người rời khỏi rồi, Chử Ninh Chiêu trả lời rằng anh ta chưa bao giờ ép buộc bất cứ ai, sau đó Thành Trì lại nhắc đến một người khác----- xem ra đó là Dung Tư rồi.

Khuynh Thành bất ngờ lạnh người, Thành Trì có vẻ đã nhận ra Dung Tư rồi chăng?

Nhưng trong câu chuyện của ngày hôm đó, anh ta không hề nói cho Chử Ninh Chiêu biết đến sự tồn tại của Dung Tư.

Xem tình hình như thế, Khuynh Thành cảm thấy bản thân đi nhờ cậy Thành Trì, tỉ lệ thành công cũng tăng lên một ít…

Khuynh Thành nghĩ rằng nếu đem chuyện mình đã gặp Chử Ninh Chiêu nói cho Dung Tư nghe thì cô ấy nhất định sẽ rất căng thẳng, ngẫm nghĩ một hồi rồi lại giấu chuyện này đi.

“Không phải, mình chỉ nghe qua mà thôi, mình chỉ không nghĩ rằng ba của Chử Duệ lại là một nhân vật lợi hại đến thế…” Thực tế là ngày hôm đó sau khi gặp qua Chử Ninh Chiêu, Khuynh Thành đã lên mạng tra tìm thông tin liên quan đến người đàn ông đó, tuy thông tin có được ít vô cùng nhưng cũng thông qua những tin tức nhỏ giọt trên mạng mà biết được anh ta không phải nhân vật tầm thường.

Và hôm nay Dung Tư lại nói Chử Ninh Chiêu là ông chủ tập đoàn Sáng Thế, cái tin tức này đủ minh chứng anh ta có địa vị rất cao.

Khuynh Thành lại an ủi Dung Tư vài câu, sau đó cô ấy quay về chăm sóc nhóc Chử Duệ, Khuynh Thành đi về phía lan can, nhìn chằm chằm con vẹt đầy màu sắc.

Cô nói với con vẹt: “Mày tên là gì?”

Con vẹt không đoái hoài đến cô.

Khuynh Thành lại hỏi: “Vậy tao đặt cái tên cho mày nhé?”

Vẹt tự mình rỉa lông, Khuynh Thành cười tinh xảo: “Vậy tao đặt tên cho mày vậy.”

Cô gõ nhẹ lên lồng chim, nói nhỏ: “Tao kêu mày là Bánh Bao thì sao? Bánh Bao?”

Đặt tên cho một con vẹt là Bánh Bao, Khuynh Thành cũng thấy mình có chơi xấu một chút.

Cô lại nói thêm mấy câu Bánh Bao với vẹt, con chim cuối cùng cũng trả lời: “Bánh Bao! Bánh Bao1”

Học biết nhanh đến thế ư? Khuynh Thành rất ngạc nhiên, lại chọc Bánh Bao một lúc nữa.

Chơi đã rồi, cô lại thầm thở một hơi dài.

Dù gì cũng đồng ý giúp đỡ rồi, vậy cô cũng không thể việc gì cũng không làm cả.

Khuynh Thành vừa xem Bánh Bao nhảy nhót không ngừng trong lồng, vừa gọi điện cho Thành Trì.

Giọng của anh ta rất nhanh vang lên ở đầu bên kia điện thoại, trầm thấp đầy nam tính: “Có việc gì thế? Chim có vấn đề gì sao?”

Khuynh Thành ngây người, Thành Trì chắc chắn tưởng rằng cô gọi điện để hỏi anh chuyện liên quan đến con vẹt rồi.

“Không có, Bánh Bao rất tốt.”

“Bánh Bao?” Thành Trì ngây người, tiếp theo đó là tiếng phì cười, “Tên em đặt cho nó sao?”

Khuynh Thành bất giác có cảm giác bản thân bị Thành Trì cười nhạo, cô bất mãn nói: “Đúng vậy, không được sao?”

Thành Trì nói với giọng trầm: “Nó là của em, em muốn đặt tên gì cũng được.”

Câu này khiến cho tim Khuynh Thành bất giác chệch một nhịp đập, cô vội đổi chủ đề; “Thực ra tôi gọi cho anh không phải muốn nói vấn đề này.”

“Ồ? Vậy là gì?”

Khuynh Thành cảm thấy nói chuyện này trong điện thoại thực sự không đủ thành ý, bèn hẹn gặp Thành Trì ở ngoài.

Thành Trì không hề hỏi tại sao, đồng ý không hề do dự.

Còn Khuynh Thành sau khi gặp được anh ta vào thời gian hẹn trước, lại đột nhiên có chút rụt rè.

Dưới ánh đèn mờ ảo trong quán cà phê, Thành Trì ngồi xõa ra trên ghế sofa, ngón tay trắng trẻo thon dài chống cằm, trên đùi đặt một quyển sách đã lật ra.

Khuy áo anh mở ra một cách tùy ý, để lộ một khoảng ngực nhỏ, cùng với yết hầu di chuyển sau mỗi nhịp thở trông đặc biệt hấp dẫn.

Khuynh Thành đứng ở một nơi cách anh ta mấy mét, đột nhiên thấy cổ họng khô khan nóng ran.

Sự mê hoặc xung quanh người đàn ông này hoàn toàn là trời sinh cả, cho dù anh ta không làm gì cả, chỉ là im lặng ở đó thôi, không khí xung quanh anh cũng sẽ trở nên ma mị đa tình hẳn.

Khuynh Thành nghĩ mông lung, cho dù là vậy, anh vẫn là thợ săn thâm sâu khó đoán, nếu như có người vì sự mê hoặc mà anh tỏa ra rồi quên mất đề cao cảnh giác, thì cuối cùng nhất định sẽ bị anh gặm đến xương cũng không còn….

Cảm nhận được ánh nhìn rơi trên người mình, Thành Trì ngẩng mặt lên, nhìn thấy Khuynh Thành.

Khóe miệng anh từ từ nở một nụ cười nhạt: “Em đến rất nhanh.”

Khuynh Thành cố gắng biểu hiện bình tĩnh không hề lung lay, đi sang đó ngồi xuống, nói thẳng vào vấn đề: “Thật ra là tôi có việc cần nhờ vả anh.”

Khóe mắt Thành Trì nheo một cái, trong đôi ngươi sâu thẳm toát ra màu sắc đen hấp dẫn.