Thành Trì cũng không ở lâu, trước khi ông Khuynh quay lại anh đã xách hộp cơm đi về rồi, dáng người cao lớn nhanh chóng biết mất ngoài cửa.
Sau khi Thành Trì rời đi,Khuynh Thành cúi đầu, cũng không biết tình hình hiện giờ là tốt hay xấu đối với cô.
Một tuần sau đó, giáo sư Thành vẫn đều đặn phụ trách bữa trưa và bữa tối cho Khuynh Thành, các món ăn hàng ngày gần như không lặp lại khiến Khuynh Thành không khỏi bất ngờ kinh ngạc.
Cô vốn tưởng rằng Thành Trì chỉ biết làm vài món mà thôi, bây giờ xem ra, tài nghệ nấu ăn của anh đúng là rất tinh thâm.
Nhưng sau này chắc cũng không còn cơ hội thưởng thức nữa rồi, Khuynh Thành đã được bệnh viện cho phép xuất viện, chỉ có điều sau này vẫn phải tái khám để cắt chỉ.
Ngày xuất viện, Khuynh Thành vốn không nói với Thành Trì, cô cho rằng gần đây mình đã làm phiền Thành Trì rất nhiều rồi, mặc dù nhát dao đó đúng là cô đã đỡ cho Thành Trì nhưng nói cho cùng cũng chỉ là một sự cố ngoài ý muốn mà thôi.
Chỉ là giáo sư Thành thần thông quảng đại, sao có thể không biết Khuynh Thành chừng nào xuất viện?
Vì thế khi Khuynh Thành xuất viện vẫn gặp được Thành Trì.
Ông Khuynh đi làm thủ tục xuất viện, Khuynh Thành vừa mới thay bộ đồ bệnh viện ra, vì vai bị thương nên cánh tay của cô cử động hơi bất tiện, thay đồ cũng mất rất nhiều thời gian.
Vốn dĩ có y tá giúp cô nhưng Khuynh Thành thực sự cảm thấy rằng để người khác thay đồ giúp mình rất kỳ quái nên cô đã từ chối.
Khuynh Thành bước ra khỏi nhà vệ sinh thì thấy Thành Trì đang đứng dựa vào cánh cửa, thần sắc khó hiểu.
Anh mặc một chiếc áo khoác dài vừa người, vai rộng, eo nhỏ, ánh mắt thâm trầm.
"Chuẩn bị xuất viện rồi sao?" Thành Trì nhướng mày, giọng điệu chậm rãi.
"Vâng." Khuynh Thành có chút bối rối, cô xuất viện không hề thông báo cho Thành Trì, bây giờ anh biết rồi, hoàn cảnh này thực sự không tự nhiên cho lắm.
Thành Trì cũng không hề tỏ ra bất mãn, anh đứng thẳng lưng, thong thả nói: "Vậy tôi đưa cô về."
"Thực sự không cần đâu." Khuynh Thành cảm ơn từ chối ý tốt của Thành Trì, đối phương đã chịu trách nhiệm toàn bộ tiền viện phí thuốc thang trong thời gian cô nằm viện, phòng bệnh cao cấp thế này, tiền viện phí nằm một đêm cũng không ít ỏi.
Khuynh Thành thực sự không muốn tiếp xúc quá nhiều với Thành Trì, dù sao thì bây giờ vết thương của cô đã gần như lành hẳn, giáo sư Thành cũng đã tận tâm tận sức, sau này họ tốt nhất đường ai người nấy đi, không nên có bất cứ dính dáng gì nữa.
Cho dù từng gả vào gia đình quyền thế nhưng Khuynh Thành chưa bao giờ có bất cứ tham vọng không nên có nào, đó là thế giới khác hoàn toàn thế giới của cô, lại gần quá, có lẽ cuối cùng người bị thương sẽ là cô.
Khuynh Thành luôn luôn bình tĩnh như vậy.
Nhiều năm qua, cuộc sống của cô vẫn luôn tiến về phía trước theo đúng kế hoạch cô vạch định, bất luận là học ở trường đại học nào, học ngày gì, sau khi tốt nghiệp thì làm gì, Khuynh Thành đều lập kế hoạch rất rõ ràng, và trước khi tốt nghiệp đại học đều không hề có sai sót gì cả.
Ngoại trừ việc gả cho Thành Trì.
Cô không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ kết hôn ngay sau khi tốt nghiệp, lại còn gả vào gia đình quyền quý danh giá nhất kinh thành, gả cho người đàn ông mà vô số thiên kim tiểu thư ái mộ.
Cũng may quỹ đạo cuộc sống của cô không sai lệch quá nhiều, kịp thời quay trở lại con đường đúng đắn của nó.
Vì thế, Khuynh Thành cũng không hi vọng tương lai sẽ có điều ngoài ý muốn nào nữa.
Bây giờ người có khả năng ảnh hưởng tới tương lai của Khuynh Thành rõ ràng chính là giáo sư Thành, đừng hỏi tại sao Khuynh Thành lại biết vậy, trực giác của phụ nữ thường luôn rất chuẩn.
Vì vậy cô cần phải luôn ghi nhớ một điều rằng, trân trọng tính mạng, tránh xa Thành Trì.
"Gần đây anh đã làm rất nhiều việc cho tôi rồi, thực ra hoàn toàn không cần thiết, bây giờ vết thương của tôi đã hồi phục rồi, sau này không cần phải làm phiền anh nữa, Thành Trì, anh đừng tới nữa." Với Khuynh Thành lúc này, cuộc sống của cô và Thành Trì sau này sẽ không có phần trùng hợp nữa, vì thế dứt khoát một chút sẽ tốt hơn.
Thành Trì nghe lời nói không hề nương tình của Khuynh Thành, cũng nghe được cả hàm ý chê bai ở trong đó.
Ánh mắt sâu thẳm của anh quan sát gương mặt kiên định của Khuynh Thành một hồi, cuối cùng chỉ khẽ nhếch môi, lộ ra một nụ cười khó đoán: "Được thôi, vậy tôi về đây."
Nếu như sinh viên của đại học A nhìn thấy biểu cảm này của giáo sư Thành, chắc chắn sẽ tránh xa anh càng xa càng tốt, vì giáo sư Thành như vậy rõ ràng đang có một niềm hứng thú đặc biệt nào đó, thông thường những lúc như vậy, sinh viên sẽ bị giáo sư Thành dùng đủ mọi cách để giày vò, vô cùng thê thảm.
Chỉ có Khuynh Thành hoàn toàn không hiểu nội tình là thầm thở phào.
Khuynh Thành về nhà nghỉ ngơi hai ngày liền tới báo cáo lãnh đạo chuẩn bị trở lại vị trí làm việc.
Vị trí làm việc đã vắng bóng cô gần nửa tháng, khi Khuynh Thành về lại đài truyền hình, có rất nhiều điều không quen cho lắm.
Đặc biệt là cô vốn dĩ được thuyên chuyển từ kênh giải trí sang kênh tài chính, phòng thu hình và địa điểm làm việc của hai kênh này nằm ở hai tầng lầu khác nhau, cô còn chưa kịp làm quen với vị trí làm việc mới thì đã bị thương phải nhập viện, bây giờ quay về lại càng cảm thấy xa lạ hơn.
Khuynh Thành bước ra khỏi thang máy, cảm nhận những ánh nhìn chưa bao giờ có.
Mọi người trong đài đều biết về hành động anh hùng của cô trong buổi tiệc, còn có lãnh đạo muốn biểu dương hành động nghĩa khí của cô.
Đương nhiên, Khuynh Thành không cho rằng tất cả những điều đó chỉ đơn giản vì mình cứu người, nếu đối tượng mà cô chắn dao giúp không phải Thành Trì, e rằng sẽ không có những phản ứng như vậy.
Nhà họ Thành có địa vị rất cao ở kinh thành, quyền thế cũng vô cùng lớn, cô cứu được nhân vật lớn là Thành Trì, đương nhiên sẽ được chú ý.
Giống như Khuynh Thành nghĩ, sau khi cô về lại đài truyền hình, tới thời gian nghỉ ngơi cũng không có, liên tục bị các cấp lãnh đạo gọi tới trò chuyện, trong quá trình trò chuyện, mười câu có tới tám câu liên quan tới Thành Trì.
Đối mặt với những cấp lãnh đạo này, Khuynh Thành chỉ biết kiên nhẫn lặp đi lặp lại không mệt mỏi: "Em và giáo sư Thành không thân quen cho lắm, giáo sư Thành cũng không thân quen gì em, giáo sư Thành đã giúp em trả tiền viện phí thuốc thang rồi, chúng em không liên hệ gì cả."
Cuối cùng sau khi đã đối phó hết các cấp lãnh đạo, Khuynh Thành cảm thấy rằng lúc này mình còn khổ sở hơn khi nằm viện.
Tuy nhiên, phiền phức của cô vẫn chưa kết thúc.
Lãnh đạo cấp trên của cô là trưởng phòng Vương lại gọi Khuynh Thành vào phòng làm việc.
"Vết thương đã lành rồi chứ?" Trưởng phòng Vương hỏi.
Khuynh Thành đáp: "Đã ổn cả rồi, không ảnh hưởng gì tới công việc nữa."
"Ừ... là thế này, vì em bị thương, đài tạm thời đề ra một tiết mục mới, vì thế tiết mục của em tạm thời lùi lại."
Khi trưởng phòng Vương nói ra câu nói này, Khuynh Thành ngược lại lại cảm thấy nhẹ nhõm.
Cô luôn cho rằng mình vẫn chưa chuẩn bị kỹ càng, đặc biệt sợ khi vào việc sẽ xảy ra sơ xuất.
"Anh biết em từ kênh giải trí chuyển qua đây vẫn chưa quen, vì thế lần này em bị thương, anh cũng đã thương lượng với đài rồi, để em tranh thủ lúc tiết mục chưa phát sóng, đi bồi dưỡng thêm."
"Đi học?" Khuynh Thành ngạc nhiên, đài truyền hình định chuẩn bị đưa cô đi học kiến thức chuyên ngành kinh tế?
"Đúng vậy." Trưởng phòng Vương gật đầu: "Cho em thời gian một tháng, cố gắng học nhiều kiến thức về."
"Vâng, được thôi ạ, thực ra em cũng rất muốn học." Cô không tốt nghiệp chuyên ngành kinh tế, những thứ đọc trên sách vở thực sự không dễ hiểu ngay.
Khuynh Thành lại hỏi tiếp: "Em đi học ở đâu?"
Trưởng phòng Vương trả lời: "Đại học A!"