Bắt đầu từ ngày hôm nay Lạc Thiên có thói quen đi ngủ cài cửa. Ở với Cáo
thì thợ săn phải biết tự bảo vệ mình thôi. Lẽ tất yếu, thỏ không ăn cỏ gần
hang, thợ săn không hứng thú với Cáo trong chuồng… bởi lẽ cực kì nguy hiểm!
Thế nên cứ đến hai mươi hai giờ là về phòng đóng cửa, anh lượt xem có trận cầu
nào hay ho thì ngồi xem cho tới khi buồn ngủ.
- Ring!
Có một tin nhắn, Lạc Thiên không định đọc, thường thì bạn bè đàn ông con trai
có gì vẫn hay đàm thoại, chỉ trừ mấy nàng rỗi hơi thừa việc mới đốt thời gian
lãng xẹt, lấy vợ rồi phải kiêu thì gái mới phiêu, anh không quan tâm. Nhưng
nghĩ thế nào lại lôi điện thoại, xóa và chặn luôn tin nhắn của những người đẹp
rồi soạn một tin nhắn gửi tới « Cao gia » ( Chú thích thêm dấu sẽ là Cáo già,
cái này đề phòng ai đó vô tình nhìn thấy sẽ nghĩ anh coi vợ là gia đình, là tất
cả mà ngưỡng mộ, chứ thực ra… anh coi vợ là thú dữ).
Vừa hay tối nay Chelsea và Inter Milan đối đầu tranh cup vô địch, không thể bỏ
lỡ. Lạc Thiên đã thủ sẵn mấy lon bia, chỉ thiếu đồ nhắm, anh nghĩ ngay tới vợ.
Chắc giờ nàng đã thủ tục xong xuôi đắp chăn đi ngủ.
Khả Vy sấy khô mái tóc, soi mình trước gương ngắm nghía một hồi thì nhận được
một tin nhắn có nội dung: «
Co quen
khong trinh bay viec di cau cua minh cho toi biet day, phat co phai lam cho toi
an dia lac rang
», cô dịch
là: cô quên không trình bày việc đi cau của mình cho tôi biết đấy, phạt cô
phải làm cho tôi ăn đĩa lạc rang.
Anh nhận lại 1 tin nhắn:
Cau la gi
?
Hồi âm:
Cau la
toilet!, vừa nhắn
Lạc Thiên vừa cười, đi cầu chứ còn đi đâu nữa, chẳng nhẽ lại nói rõ ra.
Khả Vy còn tưởng trong bữa cơm nói đùa, không ngờ tên chồng này thích bắt bẻ,
đồ nhiễu sự, cô nhắn lại:
toi dang o
trong toilet, dang rat ban, neu muon toi lam cho thi doi day!
Con Cáo này mắc bệnh lười đây mà, bận làm gì trong đấy mà bận, được rồi:
Co ma
khong lam do an cho toi, toi se…
Lạc Thiên
chưa biết điền thêm gì, giữa anh và cô thì lấy đâu ràng buộc để đem ra kì kèo.
Thoi duoc roi, toi se lam cho anh
Vao ngay mai!
Khả Vy tay chống hông đặt điện thoại xuống gối, leo lên giường tắt đèn đi ngủ.
Gã muốn ăn vào giờ này thì tự đi mà làm, mình không rảnh!
Lạc Thiên còn lưỡng lự thêm kí tự cho dòng tin nhắn thì đã nhận được một phản
hồi, tức khắc đọc ngay. Nhưng do không kéo hết màn hình, anh cả tin vợ mình quá
chi đảm đang. Câu trả lời có cả chủ ngữ, vị ngữ nhưng trạng từ chỉ thời gian
lại đặt cách biệt tít xuống dưới làm cho anh cứ vẩn vơ ảo tưởng. Trận bóng đã
mở màn, bia đã mở nắp, người vẫn ngồi đợi… trằn trọc theo thời gian.
Lạc rang là món ăn quá dỗi bình dân, thay vì bắt vợ phải xuống bếp, anh hoàn
toàn có thể kiếm một gói đậu phộng nhâm nhi, thậm chí còn thượng hạng gấp mấy
lần, tuy nhiên đôi khi đồ ăn sẵn không ngon chút nào. Lạc Thiên chẳng tập trung
coi tivi, thay vào đó là hình ảnh về nàng vợ vừa ngủ gà ngủ gật lảo đảo đôi tay
trên chiếc chảo chống dính, thi thoảng giật thom thót khi chẳng may lạc bị cháy
khét lèn lẹt. Nghĩ cũng tội, nửa đêm nửa hôm để nàng vất vả, thương tình anh mở
chốt cửa đi xuống lầu.
Đèn tối om, chẳng có bóng người nào trong bếp, lẽ nào nàng ta đói quá nên chén
sạch sản phẩm vừa làm ra và ỉm đi? Lạc Thiên lắc đầu lại đi lên, anh đã vô
tình mắc chứng tham ăn mà không hay biết, tiến tới phòng Khả Vy đập cửa.
- Chuyện gì đấy? - Khả Vy đã đang thiu thiu giấc ngủ, chất giọng thều thào,
trả lời cho qua.
Lạc Thiên cho rằng Khả Vy không tuân thủ khâu phục vụ Thượng đế, anh là thực
khách, yêu cầu món ăn, cô giữ vai trò đầu bếp kiêm chạy bàn. Những tưởng ba
mươi phút dành cho sự đợi chờ các công đoạn mà đầu bếp Khả Vy tiến hành sẽ đem
lại cho anh một món đồ nhắm, thế rồi cô đầu bếp này linh hoạt chuyển hướng sang
làm người gọi món, chắc chắn cô ta đang ngồi chén lạc, kiểu gì trên mép con Cáo
ăn vụng cũng vương vỏ lạc cho xem. Nghĩ đến thế Lạc Thiên tự cho mình quyền hợp
pháp xông vào lãnh thổ của người khác, vặn nắm đấm hùng hổ đi vào.
- Bắt quả tang con Cáo ăn vụng! - Anh bảo thủ giữ vững lập trường dù trong
phòng hoàn toàn tối om, sau vài giây đèn ngủ sáng. Khả Vy uể oải ngồi dậy.
- Ơ… cô… đang ngủ à? - Lạc Thiên bấm bụng, ra vẻ ngây thơ không có tội, anh đã
quá trẻ con hay cực kì tâng bốc mình là Thượng đế để tùy tiện vào phòng con
gái.
Đảo mắt quanh phòng rồi đôi mắt anh tìm ra ơi dừng chân, chúng không thể rời
khỏi bộ đồ ngủ của cô, nhìn dễ thương vô cùng, tập hợp của cả một tiểu đội
pokémon, trong khi pijama của anh đơn giản chỉ là hình sọc dọc trắng xám, nhìn
hao hao giống tù nhân.
- Anh vào đây có chuyện gì? - Khả Vy cảnh giác kéo chăn chùm kín cổ, đột ngột
ngồi so lại tự vệ. Gã có tình ý nào đó với mình chăng? Cô nắm lấy con búp bê
làm… vũ khí tự vệ.
- Hả? - Sự bất ngờ trong hành động thủ thế của Khả Vy khiến Lạc Thiên bối rối,
anh chớp mắt và nuốt một nắm khí để trôi biến khoảng cách giữa cả hai. Nói gì
lúc này cho thỏa đáng, nói rằng vì anh đến đòi đĩa lạc hay kiểm soát cô đang
làm trò gì, chúng sẽ tố cáo sự tham ăn tục uống của anh mất.
- Anh vào đây có chuyện gì? - Khả Vy cảnh giác kéo chăn chùm kín cổ, đột
ngột ngồi so lại tự vệ. Gã có tình ý nào đó với mình chăng? Cô nắm lấy con búp
bê làm… vũ khí tự vệ.
- Hả? - Sự bất ngờ trong hành động thủ thế của Khả Vy khiến Lạc Thiên bối rối,
anh chớp mắt và nuốt một nắm khí để trôi biến khoảng cách giữa cả hai. Nói gì
lúc này cho thỏa đáng, nói rằng vì anh đến đòi đĩa lạc hay kiểm soát cô đang
làm trò gì, chúng sẽ tố cáo sự tham ăn tục uống của anh mất. Bữa tối nay anh đã
ăn quá nhiều lại còn đòi hỏi gì nữa, Lạc Thiên lập tức dang tay kéo cổ áo ra
vào hứng gió:
- Phòng tôi… điều hòa bị hỏng!
- Thì sao? - Khả Vy cẩn trọng lẩn trong chăn, điều hòa của hắn bị hỏng thì
liên quan gì đến mình, lẽ nào… gã muốn qua đêm ở đây!
Mắt cô mở to như pha đèn, truyền đến mắt Lạc Thiên, khiến cửa sổ tâm hồn bên
này thao láo đảo về cây điều hòa đang làm việc chăm chỉ. Nói rồi mới biết mình
ngớ ngẩn, cái nhà này đâu phải chỉ phòng cô và anh là có điều hòa, hỏng rồi, có
thể xuống tầng ngủ tạm trên đi văng hoặc ghế đệm lớn cũng được. Anh định làm gì
ở đây được chứ?
- À thì… tôi nóng, tôi ngồi nhờ chút! - Đành tiếp tục nói dối, ban đầu chẳng
phải anh không muốn Cáo vào phòng mình nên mới chốt cửa, còn lúc này anh lại
chủ động vào hang Cáo, chẳng hiểu nổi bản thân nữa.
Không nói không rằng, Khả Vy đứng phắt dậy, tìm cách đi ra cửa, anh muốn lại
gần chiếc điều hòa, còn cô lại muốn tránh khỏi anh, mỗi động tĩnh của Lạc Thiên
cô đều lắng nghe thật kĩ.
- Cô… đi đâu đấy? - Cáo mới là chủ phòng, anh mạn phép vào, ai lại để chủ
phòng bay biến.
- Nếu nóng anh cứ nghỉ lại phòng tôi,… chúng ta đổi phòng!
Khả Vy muốn rời xa tên chồng này càng sớm giây nào hay giây đấy. Cùng là một
loại hình giải trí, một bộ đĩa phim tâm lí tình cảm để lại một chấm nhỏ trong
trí nhớ của mỗi người, một bộ phim ma sẽ có ba chấm lưu lại, còn riêng phim đặc
biệt, chỉ cần một cảnh tượng nhỏ nhoi cũng độc chiếm chất xám. Không thể diễn
đạt từ nào khác ngoài động từ « ám ảnh », đúng, cô luôn bị ám ảnh bởi chúng.
Điều đó dẫn tới nguyên nhân của việc những tranh ảnh đen luôn bị cấm tàng trữ
và mua bán trong luật văn hóa của người phương Đông.
- Ấy… không không! - Lạc Thiên phản đối, cô mà biết cây điều hòa của anh vẫn
ngon ơ thì sao đây. Anh lúng túng gãi đầu gãi tai. Đêm khuya thanh vắng anh là
chồng vào phòng vợ thật là…
- Hây! - Khả Vy khoanh tay đứng trước cửa, cô chờ đợi anh nói gì đó, nếu gã đã
có ý định không tốt thì mình chốn được một lần liệu có chốn được cả đời không.
Có lẽ nào vì gã nghĩ đã từng có gì đó với mình nên mong muốn có lần thứ hai,
trong đầu cô bòng bong những mớ đen tối.
- Thực ra thì… tôi… cái điều hòa của tôi không hỏng!
- Anh định giở trò gì? - Cô dồn dập nối theo câu nói ậm ờ của anh, hai bàn tay
nắm chặt.
- Chẳng qua là… chỗ tôi hết giấy vệ sinh! À, phải rồi, hết giấy vệ sinh, ở
dưới nhà cũng thế, tôi chạy qua chỗ cô hỏi xem có còn không? Tại hơi tế nhị
nên tôi đánh lảng sang cái điều hòa!
Lạc Thiên mím môi, sao anh lại nghĩ ra cái này để ứng biến được nhỉ, hết sức
lãng xẹt. Nụ cười ngượng ngạo đem ra sử dụng lúc này là trên hết, tuy vậy nhưng
để người khác nghĩ mình tham ăn với việc mình đang có vấn đề tiêu hóa thì việc
gì ê mặt hơn, ôi, giống nhau cả, xoay đi xoay lại, anh vẫn vơ về sự xấu hổ cùng
cực. Khả Vy coi khuôn mặt nhăn nhó của Lạc Thiên thì hiểu:
- Khổ! Đây! - Cô đi vào phòng và đem bịch giấy còn sót lại cho anh. Lạc Thiên
nhận lấy xấu mặt vội vã lẩn ra cửa.
- Cẩn thận không sỏi thận! - Khả Vy châm chọc, hóa ra anh ta cũng dễ thương!
Cô cười hì hì khi nhận ra đã nghi ngờ nhầm.
Lạc Thiên nghe rõ mồng một câu nói của cô nhưng không thể vặn vò, anh mà như
thế à. Nhưng sợ cô phát hiện ra, anh ném bịch giấy vào phòng, nhanh chóng chạy
xuống tất cả các phòng khác càn quét giấy mềm giấu ẻm. Ngộ nhỡ sáng mai Khả Vy
thấy có cuộn giấy nào lại đổ "oan" anh nói láo.
Khả Vy nghe tiếng uỳnh uỵch bên cầu thang thì ngó ra, lẽ nào gã không chịu nổi.
Cô bắt gặp anh ôm cả một « tập đoàn » giấy vệ sinh Trường Tồn, nhìn thấy cô anh
đơ người ra.
Lộ hết rồi!
*
Bữa cơm sáng Khả Vy đặt đĩa lạc rang trước mặt Lạc Thiên, không nhìn anh, chỉ
gắng tập trung công việc để không cười ra tiếng.
Lạc Thiên lấy tay ôm chán che mặt, anh muốn độn thổ chết mất. Hôm qua sau khi
phát giác anh giữ giấy như trẻ con ôm gấu nhồi bông cô đã phì cười dữ dội, dù
giữ ý về phòng nhưng anh vẫn nghe thấy tiếng cười châm biếm ấy. Nhưng còn may
là cô không nghĩ tới lí do anh xông vô phòng.
- Giữ lời hứa! Đồ ăn của anh đây! - Khả Vy tập nói câu này một hồi mới phát
ra âm thanh không lẫn tạp âm mỉa mai, coi như chẳng có gì xảy ra đêm qua.
Lạc Thiên thắc mắc lời hứa nào ở đây nhưng không dám hỏi, anh ngoan ngoãn như
một con mèo đến giờ ăn thì tự biết phải làm gì.
- Thôi ăn đi! Tôi biết anh… khó tiêu, tại đồ ăn hôm qua nóng quá ha, dùng
nhiều giấy thế không tốt đâu! - Nhưng Khả Vy không muốn bỏ lỡ cơ hội chọc quê
thiếu gia.
- Con Cáo kia!... Cô ăn nói hàm hồ gì vậy,… hệ tiêu hóa của tôi rất tốt, chỉ
là…
- Chỉ là sao?
Lần này là lỗi tại anh tự đi bới móc chuyện của mình, anh gạt phăng đi:
- Bảo cô làm đồ nhắm cho tôi tối qua chứ bây giờ thì cần gì! - Anh đẩy đĩa lạc
sang bên khác, ngó lơ chúng.
- Thì trong tin nhắn tôi viết như thế đây thây,… chồng à, có phải anh tưởng tôi
làm ngay cho anh không? Sau đó đợi lâu quá không thấy nên tính đạp cửa phòng
tôi tra hỏi hả? Ha ha, đồ thùng nước gạo! - Trò chơi thuở bé, hễ để chỉ trích
ai đó tham ăn sẽ bị gán là thùng nước gạo, Khả Vy đưa tay lên che miệng cười.
- … - Lạc Thiên bị nói chúng tim đen, đau khổ thừa nhận trong thâm tâm nhưng
lại không muốn bị lên lớp, anh quay trở lại chủ đề muôn thuở - Thật ra… anh
nghĩ chúng ta không cần thiết phải chia phòng! - Anh bình thản gắp đồ ăn.
Như một tiếng sét đánh ngang tai, lần đầu tiên Khả Vy nghe từ miệng chính
Lạc Thiên xưng « anh » với cô trước mặt chỉ hai người, cô nín thở dừng toàn bộ
hoạt động. Gã lại nghĩ ra cái gì khác?
- Dầu sao chúng ta đã nên vợ nên chồng, cũng đã trải qua… - Lạc Thiên quyết
định bạo miệng, đã đến lúc cho Cáo nhà e sợ thợ săn rồi - đêm tân hôn, trách
nhiệm thuộc về anh, thiết nghĩ chuyện đã lỡ, hai đứa mình chẳng cần phải ngăn
cách nữa, hôm qua anh sang phòng em cốt để thực hiện nghĩa vụ của người chồng!
- đôi mắt anh dần dần đưa lên nhìn Khả Vy, sáng như ông Mặt trời, chói lòa kẻ
khác.
- … Anh giỡn hoài, chúng ta chỉ là vợ chồng hờ thôi mà!
Lạc Thiên đếm được năm giọt mồ hôi nóng hổi xuất phát từ vầng trán Khả Vy, xem
cô ta sợ xanh mặt kìa, chiếc bát trên tay rung phải đến bảy độ richter, khà
khà, cô giễu tôi hay bị tôi giễu lại đây.
- Vậy thì sao chứ? Trên danh nghĩa em đã là của anh rồi! Mà đã là của anh thì
anh có quyền chiếm hữu!
Này thì nháy mắt cười duyên, ta sẽ cho cô biết thế nào là tột cùng của nỗi sợ
hãi, can tội cười đểu và không phục vụ ẩm thực cho chồng. Lạc Thiên cởi bỏ hai
chiếc cúc ngực, khiến cổ áo phanh rộng, triển lãm cho người đối diện xem tẹt
ga.
- Này này, tôi là của tôi! - Khả Vy rợn tóc gáy, da gà nổi hẳn lên, răng va
vào nhau tạo thành thứ âm thanh hỗn loạn, hình như cổng vẫn đang khóa, làm sao
đây. Cách xưng hô của Lạc Thiên không bình thường như hai người chênh nhau sáu
tuổi, nó có phần mặn nồng như một đôi tình nhân thật sự.
- Em à, em phải biết cách chiều chuộng chồng chứ! - Lạc Thiên thích thú tỳ
mạnh tay lên bàn chiếm thế thượng phong, vươn người sát hơn, cách cô chừng nửa
mét khiến chiếc áo hờ hững giữ chức năng trang trí.
- Anh… tôi cấm anh lại gần tôi đấy!
- Sao đâu em, chúng ta đã là phu thê, phải rồi, nhắc mới nhớ, cha mẹ anh mong
có cháu bế lắm rồi, Trần Hùng, Tuấn Kiệt còn chuẩn bị quà cho con của chúng ta
từ trước, không thể để phụ lòng họ.
- Không! - Khả Vy đặt tay trước ngực, trước mặt cô giống như một con sói không
hơn không kém. - Lạc Thiên à, anh tỉnh lại đi! Chúng ta kết hôn là để li dị,
anh còn Nhược Lam, hai người là của nhau!
- Hầy hầy, Nhược Lam nào ở đây, anh chẳng có Nhược Lam nào hết, anh chỉ biết
mỗi Khả Vy thôi! Nào, lại đây, đến bên anh! - Lạc Thiên theo đà đứng dậy vươn
tay, con Cáo kia dễ nạt quá mức.
- Anh đừng lại gần… anh mà lại gần tôi sẽ… đánh chết anh đấy!
Có một điều chắc chắn đúng, rằng: trong con ngươi Lạc Thiên lúc này duy chỉ
mang hình hài cô, vì vậy có thể coi là anh nói thật lòng mình. Khả Vy cũng
chẳng hơn, đôi mắt cô chẳng thể rời khỏi chính anh.
…
- Ha ha ha ha ha!!!!
Lạc Thiên cười đến nỗi chảy cả nước mắt, nhìn con Cáo bé nhỏ thu lu giữ chặt cổ
áo mắc cỡ. Anh đứng cười một lúc lâu rồi đường hoàng chỉnh lại trang phục.
- Hic hic... huhu hu hu uuuuu...
Nước mắt trực chào dần dần lăn trên gò má Khả Vy, cô khóc nức nở. Tự mình ngã
bệt xuống sàn nhà, thút thít giọt ngắn giọt dài, cô sợ mọi thứ ở nơi đây, sợ
mọi điều xa lạ từ con người kia. Tại sao số phận nghiệt ngã thế, tại sao ngay
từ tấm bé đã bắt cô phải đơn độc giữa kiếp người bao la. Cô chưa từng được nếm
mùi sữa mẹ, cũng chưa được cha chăm ẵm. Nếu có chăng chỉ là ngậm bình sữa pha
chất dinh dưỡng nhân tạo, chăng chỉ là các xơ già bế bồng, một người trông
nhiều cháu bé, bé quấy nhiều được bế tay, bé ngoan nằm võng. Xơ không đủ tay
đành dùng chân phe phẩy vòng tuần hoàn của tấm vải cột hai đầu và để trũng một
chỗ cho hai bé xoay đầu nằm chung.
Còn nhớ một lần, Khả Vy bé chậm cai sữa, cô nhi viện không đủ tiền trợ cấp để
đáp ứng những nhu cầu nhỏ bé của đám côi cút. Người trông trẻ ép cô phải nuốt
nước gạo đun nóng đặc quánh, cho thêm vài thứ vị bột sữa. Cô không ăn nổi mà
vẫn phải gắng, đến khi bị đau bụng quằn quại, chậm lớn một thời gian…
Nhưng các xơ cốt chỉ mong cho các cháu được lớn, còn gia đình họ Cao thực tế
lại lợi dụng sức lao động của cô. Nói là sức lao động bởi lẽ cuộc hôn nhân này
người tham gia lao động được trả lương cao, kèm theo ràng buộc về thể xác, trói
chân về thời gian, kìm giữ nơi tâm hồn. Cô muốn làm một người lao động tốt, thể
hiện qua việc tiếp thu những gì được truyền đạt, trở thành một người vợ, một
người con dâu, một con hình nhân phớt lờ mọi hoạt động tự toại của chồng. Có lẽ
cô đã đi quá xa nên nhận lấy quá nhiều nỗi ấm ức.
Cô thừa nhận mình không thích Lạc Thiên được người khác giới vây bủa, bạn hãy
nghĩ xem nếu một người chồng trăng hoa thì danh dự và nhân phẩm của người vợ để
đi đâu, đặc biệt hai người họ vẫn trong những ngày đầu của hôn nhân. Ý thức
được ngoại hình không có nghĩa là để chồng ruồng bỏ đi với ai kia, cô không
thuộc tuýp người thời trang, lập dị hay cố chấp mới là Khả Vy, nhưng vì danh dự
của anh cô ngày ngày thay đổi,… để đổi lại chính danh phẩm mình. Việc lấy áo
anh, mặc lên người, nằm cạnh bên ấy cô chính thức đã làm nô lệ cho nhà họ Cao
rồi, bởi vì bơ vơ, bởi bì không có tiền, bởi vì vô vọng,… cô mặc định để người
ta sắp xếp cuộc đời mình. Nếu như tác giả không phải người biết nghĩ như Triệu
Đông Kì, hắn viết gì cô không được phản đối mà làm theo như con rối. Nghề của
người diễn viên là như thế, diễn trung thực trước ống kính. Ống kính của cô
chính là Lạc Thiên, nhà họ Cao, là Nhược Lam, Tuấn Kiệt, Trần Hùng, bạn bè
anh,… tuyệt đối không phải cô. Rằng cô không muốn là thực đâu, xin hãy giữ cho
cô một điều ước nhỏ nhoi như thế Lạc Thiên à…!
Lạc Thiên không ngờ trò đùa này đâm vào tim gan cô gái, làm cô lo sợ tới mức
khóc ré lên chẳng khác một đứa bé tập tành biết đi mà bị ngã trầy da. Đôi vai
Khả Vy run lên trong tiếng nấc, anh thực tình không nghĩ tới hệ lụy của trò đùa
này. Chẳng phải Khả Vy vẫn là một cô gái ương ngạnh, mạnh mẽ, cả gan hay sao?
Đằng sau những tính cách ấy hóa ra chỉ là một chú thỏ lạc long.
- Tôi… tôi chỉ đùa thôi mà! Ê, đừng khóc nữa, thật đấy, tôi đang giỡn cô mà!
Cáo là nhát gan thế ư?
Lạc Thiên chẳng biết nói gì, anh không thích nước mắt của phụ nữ, càng không
muốn họ phải rơi lệ vì mình. Đôi tay trở nên cứng nhắc không tài nào an ủi trên
bả vai cô, anh đực ra theo những giọt lệ thấm sàn.
Đối với anh nước mắt chỉ là thứ vũ khí mềm yếu mà phụ nữ vẫn hay dùng để động
lòng trắc ẩn đàn ông, mùi vị của chúng là mặn chát, ngọt ngào hay đắng cay chỉ
người phụ nữ thấu hiểu nhất.
- Đã bảo là đừng khóc nữa mà! Ai dám làm gì Cáo chứ!
Khả Vy cũng dừng việc nấc thành tiếng, cô tủi thân để nước mắt nói thay nỗi
niềm côi cút. Cả thế giới này vốn quay lưng lại với cô, nỗi cô đơn dày vò đã
bao tháng ngày, cô là cáo ư, nếu được làm một loài động vật hoang dã độc ác còn
sung sướng hơn mang nhiều nếp não của con người, để thôi phải so sánh mình với
hạnh phúc của kẻ khác.
- Nín rồi à! Đừng nghĩ ngợi gì, nãy giờ tôi không có nói thật đâu! Cô nghĩ
xem, tôi và cô hoàn toàn khác nhau, tôi chẳng ưa cô tẹo nào! - Anh mong muốn
con thỏ hoàn Cáo khi dùng những lời đấu khẩu mà ngày ngày cô vẫn hay giương mắt
nghe anh đáp.
- Để tôi một mình được chứ? - Khả Vy đứng dậy và lên phòng, ngay cả chiếc bóng
cũng lẻ loi đi theo chủ của nó.
Lạc Thiên thở dài. Giữa phụ nữ và quý ngài, đàn bà và đàn ông, con trai và con
gái luôn là hai thái cực trái ngược. Đặc tính và dạng thù hình không bao giờ
trùng hợp, tuy nhiên chức năng mang lại niềm vui nỗi buồn cho nhau thì trùng
khớp. Anh làm phụ nữ đau để Nhược Lam chà muối vào tim anh, anh làm Khả Vy khóc
để rồi chính bản thân cũng không thể mỉm cười. Anh cứ đứng đấy, nhìn cô quay
bước về phía cánh cửa của riêng mình.
Đóng cửa, Khả Vy lặng lẽ trong mơ hồ nhìn căn phòng kín. Bế tắc. Cô sống tốt để
làm gì nhỉ? Có ai cần tới cô đâu…
...
- Cộc! Cộc! Cộc! - Tôi ra ngoài, cô hãy cứ nghỉ ngơi đi!
Khả Vy không đáp lại. Lời anh nói chỉ là tiếng gió thoảng ngoài kia, cô trong
hầm tối không thiết hay không đủ khả năng vươn tới.
Lạc Thiên từ từ khép cánh cổng, mang sự ủ rũ theo mình theo.
Ngắn quá ha...
Căn phòng mang phong cách Nhật Bản, đặc trưng với hương vị trà đạo được
gọi là trà thất. Hai người đàn ông ăn mặc lịch sự đợi chờ cô gái mặc kimono
hoàn tất việc rót trà một cách thư thái. Cô phục vụ nở một nụ cười rồi đóng cửa
tre lại, một không gian yên tĩnh dành cho hai người. Lạc Trung chụm mười ngón
tay ngay ngắn trước mặt, dõi theo phản ứng của em trai.
- Cậu giải thích đi!
Lạc Thiên lướt nhìn bản sao của tờ chứng minh nhân dân và giấy tờ tùy thân khác
của Khả Vy, anh không hề căng thẳng trước những văn bản đã bị làm giả một cách
trắng trợn.
- Em dâu là một du học sinh, họ Triệu, là con gái của bằng hữu cha, sở hữu cô
nhi viện Hy Viên, có một xưởng dệt may quan hệ mật thiết với Trường Tồn, và hệ
thống tổng cộng tám cửa hàng thời trang trên toàn quốc?... Theo anh được biết
xưởng may đó là tài sản của cậu từ trước đó! - Khuôn mặt Lạc Trung nghiêm nghị,
anh thu thập được không ít thông tin về Khả Vy. Nếu không nhờ uy thế trưởng tộc
gần như không thể điều tra thân thế cô gái, nói cách khác việc tạo dựng hồ sơ
lí lịch cho Triệu Khả Vy liên quan mật thiết tới Cao gia.
- Thì giờ đã là Cao Khả Vy rồi, Triệu hay Trần có quan trọng gì đâu! - Lạc
Thiên vòng vo, anh vẫn chăm chú nhìn vào bể cá cảnh, thi thoảng thả một vài
thức ăn cho chúng.
- Cậu biết chuyện này trước khi kết hôn?! Cậu đem tương lai mình ra đùa ư?
- Vậy thì có sao đâu? - Lạc Thiên vẫn thản nhiên, anh tình nguyện lấy Khả Vy
và không hối hận vì điều đó ( trừ trường hợp uất quá không nói lại được cô). Lý
do khiến câu nói có hàm ý về sự thay thế là bởi Khả Vy đã được chọn làm con dâu
nhà họ Cao, hoặc anh hoặc Lạc Trung là người có trách nhiệm nhận lấy sự chỉ
định. Giả dụ như cô con dâu này bị giật dây bởi một bàn tay đen tối nào đó thì
anh muốn mình là người trực tiếp chống lại, còn Lạc Trung, nhiệm vụ của anh ta
phải là bộ óc của Trường Tồn, là nhân tố chủ chốt cho sự phát triển và trường thịnh
của công ty.
- Lạc Thiên, cậu nghiêm túc đi, anh không muốn làm chủ hôn cho một hôn sự không
đi đâu vào đâu cả! Cô bé đó là trẻ mồ côi, cậu hãy bảo vệ và thương yêu cô ấy,
đừng nghĩ rằng lấy nhau để được tự do mà đàn đúm với tụi Trần Hùng. Biết đâu sống
với nhau sẽ hợp tính!
Lạc Thiên không xen vào lời đàn anh, không phải một Lạc Trung vẫn luôn cầu toàn
ở trước mặt mình đấy chứ, anh ta đang khuyên răn anh phải đối xử tốt với phái
yếu, điều mà anh chưa từng phải nghe ai giáo huấn. Cũng có thể vì anh ta đã
biết vai trò của Khả Vy trong gia đình, cảm nhận được những tia cầu cứu đơn độc
trong giây phút trao tay cô cho chú rể. Lạc Trung sống nội tâm, hẳn biết được
nỗi khổ của cả cô dâu và chú rể trong câu chuyện tình đoán được hồi kết.
- Nghe nói… Vũ Gia Minh đang theo đuổi Nhược Lam. - Lạc Trung còn biết rằng Khả
Vy đã làm đảo lộn cuộc sống của Gia Minh, anh là bạn của Gia Minh, lần đầu tiên
thấy hắn phàn nàn kể nể “méc xấu” em dâu để nhờ anh chồng can thiệp chuyện nội
bộ. Anh phải dành hai tiếng đồng hồ nghe Vũ Gia Minh trình bày chỉ về một nội
dung nằm ngoài dự đoán, không vì công chuyện, không vì thú vui bóng đá mà vì vợ
chồng nhà người.
- À thì… phải rồi, cái tên Vũ Gia Minh ấy cũng được đấy chứ! - Lạc Thiên đưa
li trà nóng lên miệng thổi chứ không uống. Ly trà thơm chỉ là phù du, dù chất
liệu thảo mộc quý hiếm và được chắt lọc kĩ càng từ thiên nhiên nhưng một ly
nước lọc mới thực tế, giải khát cho cơn cùng cực của cuộc sống.
Lạc Trung không đoán được tâm tư của Lạc Thiên, ngay đến Nhược Lam, anh cũng
từng hỏi cô về cuộc hôn nhân bất ngờ của Lạc Thiên, cô đáp lại như đang tán
đồng cho hạnh phúc của một người bạn. Hay là ly trà nóng như chúng, chỉ để lại
một chút dư vị thoang thoảng mà không hề hữu ích.
- Nhìn chung là vợ chồng em hiện tại sống khá là hạnh phúc, anh không phải lăn
tăn gì đâu! Vợ em… cô ấy biết ơn anh nhiều lắm, mà em cũng quên không chiêu đãi
anh đã làm người đưa cô ấy đi qua lễ đài! Hay giờ chúng ta làm một chầu bia! -
Lạc Thiên chưa muốn để Lạc Trung biết quan hệ giữa cha mình và Trịnh phu nhân
thông qua việc nói về thân thế của cô em gái cùng cha khác mẹ, như vậy hình
tượng về người cha mẫu mực sẽ sụp đổ hoàn toàn. Anh tìm cách thế chỗ Nhược Lam
bởi Khả Vy trong suy nghĩ của người khác khi họ nghĩ về tình cảm của anh. Áp
đặt rằng không ai khác ngoài vợ mình phù hợp hơn.
- Bày vẽ, anh là người tác thành cho hai đứa, việc Khả Vy là ai nếu cậu đã cho
là không quan trọng thì anh cũng chẳng bận tâm. Mong hai đứa chung sống hòa
bình tới đầu bạc răng long!
- Khụ! - Lạc Thiên tự nhiên bị sặc nước bởi chính mình, anh ho mạnh. Đầu bạc
răng long tức là khi lông Cáo biến thành màu trắng toát và răng Cáo sún hết cả
hàm ư. Vừa ho vừa cười, anh để lại những dấu thắc mắc cho anh trai.
- Cậu cũng nên giữ mình, hãy tranh thủ thời giờ ở bên vợ trong thời gian nghỉ
phép. Tuần tới bắt đầu làm việc rồi, không có nhiều khoảnh khắc bên nhau đâu!
Ôi, có lẽ ai lấy được Lạc Trung thật là may mắn, bây giờ hiếm có người đàn ông
nào chu đáo, thủy chung như thế lắm. Lạc Thiên cười cười, nhưng… anh ta nói
đúng mà.
- Thế chuyện của anh sao rồi, sự nghiệp ổn định cũng phải lo tới chuyện vợ con
đi chứ?
Thiêng ơi là thiêng, dứt câu nói của em trai, Lạc Trung nhận ngay điện thoại
thúc giục của ông Cao, anh chỉ trả lời vâng dạ và xen vài câu phải phép. Điều
đó khiến Lạc Thiên nghi ngờ.
- Trưa nay anh có hẹn à? Ai vậy… có phải ông già giới thiệu cho anh gặp mặt
không? - Lạc Thiên nhìn vào sự ép buộc trong thái độ trả lời điện thoại của Lạc
Trung chợt nhớ ra. Vì vụ cưới xin anh đã quên mất tìm hiểu cô gái có họ hàng
mấy đời đằng nội mà ông Trương tìm cách vun vén cho cháu đích tôn của họ Cao.
- Sao cậu biết?
- Chẳng có việc gì qua khỏi Lạc Thiên này, nghe em nói này, lấy vợ sớm không
sướng gì đâu, khổ lắm, toàn bị bắt nạt thôi.
- Ơ hay! - Mới đó em trai đã ca ngợi vợ chồng hạnh phúc mà giờ lại nói chẳng
khớp gì cả, câu trước đá câu sau.
- … Anh sẽ phải đi xem mặt đúng không? Anh không muốn?
- Ờ, anh vẫn muốn phát triển sự nghiệp, chuyện hôn nhân để ngoài 30 thì hay hơn
!
- Cô gái đó tên gì Gia thế ổn chứ? - Lạc Thiên dò hỏi, anh nảy ra một ý hay.
- Cô ấy tên Dương Mẫn, điều kiện gia đình không có gì đặc biệt, có thể cô ấy
thuộc tuýp người hiền thục nên cha ngỏ ý giới thiệu cho anh, dù gì cũng là họ
hàng xa...
- Dương Mẫn? - Lạc Thiên còn lạ gì tính Lạc Trung, anh ta càng giỏi trong sự
nghiệp bao nhiêu thì thiếu am hiểu từng ấy về phụ nữ. Anh không muốn Lạc Trung
trở thành quân cờ trong chiến dịch thâu tóm tài sản nhà họ ngoại về tay ông Lạc
Trương nên đành: - Là cô ta sao? Cái đứa xấu xí đi phẫu thuật thẩm mĩ năm
ngoái, bây giờ trở thành thiên nga thì ăn chơi đua đòi… Nhìn chung cô ta nổi
tiếng là xấu tính và vô duyên cực kì đấy. Không hiểu sao ông già lại chọn ả cho
anh! Chán thật! - Lạc Thiên đưa tay lên trán ra bộ đăm chiêu, thấu hiểu nhân
tình thế thái.
Lạc Trung quả nhiên bị mắc mưu, tin theo mà không suy xét, anh mắc kẹt:
- Vậy anh… phải làm gì?
- Chúng ta… hoán đổi đi!
Một chị hai đua đòi, con gái của ông trùm Mafia khét tiếng, là nữ hoàng vũ trường,
mang vẻ đẹp mĩ miều kiêu sa. Một chàng trai cảnh sát tập sự, hậu đậu, hiền lành
và tốt bụng. Giữa hai người họ có một mối nhân duyên sâu sắc, nơi họ gặp nhau
đầu tiên sẽ phải ở một nơi dành cho dân chơi thứ thiệt...
Triệu Đông Kỳ cắn bút, anh đang thiếu ý tưởng trong việc mô tả chốn ăn tiêu của
đám dân anh chị. Về căn bản cốt truyện mới đã nghĩ ra nhưng phần râu ria thì
trong quá trình xây dựng. Làm thế nào cho thật cuốn hút, sinh động bên cạnh
việc miêu tả nội tâm nhân vật cần có những lời lẽ miêu tả khung cảnh sắc nét,
điều này không thể nhắm mắt tưởng tượng là ra. Kì thực anh đang cần tìm hiểu
thực tế cho nữ nhân vật chính trong truyện, nếu đem hơi hướng của Lạc Thiên vào
nhân vật nữ ấy thì không hợp lí lắm, dầu sao một ông hoàng vũ trường cũng có
những điểm khác biệt với yêu nữ quầy bar, do đó anh nghĩ ngay tới một chuyến
“du hành”.
Khả Vy tèm nhèm mặt mũi, chùm trong chăn vờ lãng quên thời gian. Con búp bê
dường như đã bị hành hạ ghê gớm, bị vất tới xó xỉnh mà không được màng tới nữa.
Bỗng dưng điện thoại đổ chuông.
- Em gái à! Em vẫn khỏe chứ?
- Sao vậy? …Chắc anh có việc gì muốn nhờ vả Khả Vy này ha? - Cô trở về sự mạnh
mẽ ảo, gạt nước mắt sang lề, không cho đầu dây bên kia nắm bắt cảm xúc.
- Chỗ anh em thân thiết anh chỉ gọi điện hỏi thăm sức khỏe thôi, em khỏe
chứ?
- Thôi đi, anh có chuyện gì thì nói ra...
- Hì hì, chắc Lạc Thiên có nhiều thẻ passport lắm nhỉ?! <!--Ambient video inpage desktop-->
- Nó là cái gì vậy?
- Gần giống visa cá nhân, loại thẻ ra vào các vũ trường lớn ấy mà!
- Vì sao anh lại cần nó?
- Thì cuộc đời trai trẻ cũng phải biết mùi đời chút xíu! Mượn hoặc chôm của
hắn giùm anh!
Khả Vy không ngờ một người đứng đắn như Triệu Đông Kỳ mà cũng ham vui như thế,
chứng tỏ đàn ông trên thế giới này đều tồi tệ như nhau. Vũ trường thì có gì hay
ho chứ, đến đấy chỉ để bị điếc tai và nhũn não. Vừa rồi Lạc Thiên nói ra ngoài,
có khi nào anh ta đang nhảy nhót vớ vẩn với mấy mụ trẻ đẹp. Nghĩ đến đó, cô
đồng ý với Triệu Đông Kỳ.
Việc chôm chỉa không hề khó, chỉ cần một cái đẩy cửa và rà soát vài hộc tủ là
tấm thẻ có thể cầm trên tay. Khả Vy không thiết ngó xem căn phòng của tên chồng
chứa những gì khác, lấy rồi đóng cửa y như cũ. Khỏi nói Lạc Thiên đã là khách
quen, anh chẳng cần xuất trình thẻ hội viên cho đám bảo vệ của vũ trường làm
gì, có hay không không quan trọng, đó là động lực khiến cả Khả Vy và Triệu Đông
Kỳ không hề áy náy.
- Đây, thứ anh cần! - Khả Vy giơ miếng bìa da có hình đầu thỏ playboy trước
mặt Triệu Đông Kỳ, anh vui mừng cầm lấy - Khoan! Đàn ông các người ai cũng tồi
tề nhỉ!!!
Triệu Đông Kỳ chọn một cái áo màu sặc sỡ nhất trong tủ quần áo, không dùng kính
gọng mà đeo áp tròng, thoát khỏi phong cách thư sinh cố hữu, tuy nhiên lại đem
theo máy tính.
- Đừng có nghĩ xấu về người khác, anh cần đi khảo sát đôi chút. Viết văn mà
không tưởng tượng ra nơi đề cập đến thì bỏ đi, dở lắm, hơn nữa để tự tưởng
tượng ra thì như ếch ngồi đáy giếng, kém chiều sâu. Anh cứ đóng cửa trong nhà
mà nói về nơi ăn chơi của thiên hạ thì ma nó đọc!
- À, ra thế! Vậy anh định viết truyện về… em và Lạc Thiên à? Nhớ miêu tả nữ
nhân vật chính xinh đẹp vào nhé!!! Cũng không cần đổi tên nhân vật đâu.
- Tưởng bở, anh chẳng thừa hơi viết mấy cái chuyện của vợ chồng nhà cô, anh
đang viết về một cái này hay lắm! Chuyện tình không lối thoát giữa một tên
Boss con là phái nữ, tuyệt sắc giai nhân với kẻ đối kháng…
Triệu Đông Kỳ nói một thôi một hồi, cứ nghĩ Khả Vy ậm ờ là đang lắng nghe nên
càng nhiệt tình kể lể, đào sâu vào từng chi tiết trong tác phẩm, Khả Vy nhàm
chán hết quay mặt đi chốn này lại quay sang chốn khác.
Và hai người có mặt tại vũ trường lớn nhất của thành phố, Vũ trường Gia Gia.
Ban đầu Triệu Đông Kỳ dự định một mình thâm nhập ổ « kiến lửa », nhưng nghĩ
bụng nếu không có phụ nữ đi kèm thì sẽ bị chài cho rỗng túi, lại đúng ý Khả Vy
muốn vào cùng do đó anh nên quàng tay để cô vịn, rồi cả hai cùng sánh bước.
Nhưng nghĩ thế nào anh lại đổi ý.
- Thôi, anh vào trong đây! Cảm ơn cô vì đã tiễn anh lên tận đây! …Về đi!
- Ơ ơ, em cũng muốn vào!
- Đồ ngốc! Cô là người của Lạc Thiên, vào cùng người đàn ông khác không hay
chút nào! - Triệu Đông Kỳ đúng là một người anh tốt, dù bỏ mặc cô bên ngoài
không phải là nghĩa cử nhưng còn hơn để người khác hiểu nhầm.
- Tại sao lại phải thế? Thằng cha Lạc Thiên đó la cà lắm, em cần phải cho hắn
biết thế nào là chế độ bình đẳng! Gừ!
- A men! - Anh lắc đầu mệt mỏi, biết bao giờ cô gái này mới trưởng thành, đành
chiều lòng.
Tuy nhiên Khả Vy dường như đã quên chữ Gia trong từ Vũ Gia Minh, nơi đây chính
là “ngân hàng” lớn nhất của anh ta, và tất tần tật đội ngũ bảo vệ phải thuộc
nằm lòng khuôn mặt cô. Đông Kỳ giơ tấm thẻ ra, anh hợp pháp đi vào, còn Khả Vy
đương nhiên không có cơ hội.
Rõ là ngớ ngẩn, cái tên Vũ Gia Minh ấu trĩ vừa thôi chứ, mình có làm gì hắn đâu
mà cấm vận mình. Đáng ghét!
Khả Vy để cho anh chàng tác giả được mở mang tầm mắt, cô không thèm vào nữa,
Triệu Đông Kỳ gọi cho cô một chiếc xe để về rồi mới an tâm vào.
Chiếc taxi đi chưa rẽ khỏi con phố, Khả Vy đã nhìn thấy chiếc xe màu vàng đặc
trưng của Lạc Thiên lướt qua, biết ngay mà, gã vào vũ trường! Có khi nào gã
biết mình ăn trộm đồ sẽ sinh sự, cô bối rối đề nghị xe quay đầu lại đuổi theo.
Chờ cho đến khi người đàn ông trong xe đi xuống, mặc một chiếc áo sơ mi màu đỏ,
quần jean mài thì cô có thể cam đoan mình sẽ cầm vũ khí đánh ghen…
- Lạc Thiên, ai cho phép anh… vào đây? - Sau dấu ba chấm, giọng cô lí nhí hẳn,
anh có quyền đi tới mọi nơi mà anh muốn, ngay từ đầu hai người đã thống nhất
với nhau về điều đó.
“Lạc Thiên” giật thóp mình, anh chàng lo lắng không biết nên trình bày kiểu gì.
- Em dâu à!!!!!!!! Thật hay khi gặp em ở đây! - Lạc Trung cố bình tĩnh quay lại
bắt gặp đúng cảnh tượng của một cô gái cầm túi xách nhằm thẳng vai mình, sắp
sửa tung chưởng.
- À… là anh chồng…! Em…! - Khả Vy lập tức rụt động tác lại, sượng sùng.
- Anh vào đây để gặp Gia Minh, không có như em tưởng đâu, còn Lạc Thiên, nó
đang ở công ty. Nó là người có trách nhiệm, nghỉ phép mấy ngày mà vẫn tranh thủ
quán xuyến công việc. Ha ha! - Lạc Trung nhanh trí nói dối, nếu nói rằng em
trai đang ngồi bên cô nàng Dương Mẫn thì thật tai hại, không khéo em dâu sẽ xử
cả anh mất.
- Dạ dạ, em có tưởng gì đâu… anh cứ gặp đi…! Em về trước…
- À ờ… hay là em đi cùng anh luôn! - Lạc Trung sợ Khả Vy đi tìm Lạc Thiên thì
khốn, Dương Mẫn mà biết kế hoạch của hai anh em lại càng nghiêm trọng hơn, hỏng
hết.
*
“Lạc Trung” phiên bản Lạc Thiên hoàn toàn khác xa với bản gốc, về căn bản người
thợ chép lại đã cố tình thay đổi hình tượng. Và người thợ chép đó đang có mặt
tại một nhà hàng đồ ăn Tây, muộn hai mươi ba phút bảy giây.
- Xin chào anh! - Dương Mẫn thỏ thẻ cúi dầu trang nhã, cô vận một bộ váy
trắng.
- Ờ! - Phiên bản này ngồi xuống trước quý cô, vẫy tay gọi bồi bàn một cách vội
vã.
Trước mắt Dương Mẫn là một “Lạc Trung” bằng xương bằng thịt, áo Vest bên ngoài
màu đen, sơ mi bên trong cài cúc qua loa, đến nỗi mà chệch nhau, cái cúc trên
cài với khuy dưới, mái tóc chải chuốt một cách quá đáng, tỏa ra thứ mỹ phẩm nam
đặc trưng, nhưng khuôn mặt lúc nào cũng nhăn nhó như ông cụ non. “Lạc Trung” đã
đổi địa điểm của cuộc hẹn để kéo dài thời gian hoán đổi, anh chọn cửa hàng đồ
ăn nhanh, không hợp với một cuộc xem mặt chút nào. Để tránh trường hợp ông Cao
cử người đi theo dõi, anh đã dùng hoàn toàn đồ của bản gốc, cố tình phô điện
thoại và máy tính mà bản gốc vẫn hay dùng ra, anh đang chứng tỏ mình là Cao Lạc
Trung.
*
Lạc Trung thật tìm một chỗ yên tĩnh nhất trong vũ trường mời em dâu ngồi, thi
thoảng lại quay ra cười cười. Khả Vy cũng không tiếp xúc với anh nhiều nên
ngoài việc cười đáp lại cũng chẳng biết làm gì, khi cười chán rồi thì mỏi hàm.
Nhìn anh ta đầy nghi hoặc, cô không nhầm thì phong cách ăn mặc này của anh
giống với Lạc Thiên như đúc. Nếu không nghe giọng và cách diễn tả trên khuôn
mặt thì hai người chẳng khác sinh đôi.
- Anh có việc gì à?
Lạc Trung liên tục nhìn đồng hồ, anh chẳng có việc gì, chỉ là muốn giữ cô em
dâu lâu thêm chút nữa, để em trai hủy hoại hình tượng của mình trước mặt nàng
Dương Mẫn rồi sẽ trả hai đứa về với nhau. - Không! Anh chẳng có việc gì cả! Em
dâu uống nước đi!
- Em thật không ngờ anh cũng đến những nơi thế này đấy!
- À thì… thi thoảng thay đổi không khí cho vui vẻ chút xíu. Nhưng em yên tâm
đi, Lạc Thiên không còn khái niệm với những nơi này đâu, em trai anh, nó rất
thương yêu vợ, không ham chơi la cà nữa đâu.
- Thế anh đóng giả chồng em làm gì?
- Hả? Sao em biết anh và cậu ta hoán đổi?
- Vậy là đoán đúng rồi, anh khai thật đi, tại sao lại giả danh Lạc Thiên, anh
muốn gì? - Khả Vy ép cung, cô đã nghi ngờ ngay từ đầu mà, tên anh chồng này có
gì đó không trung thực, khác hẳn với phong thái hằng ngày vốn có.
*
Phục vụ bàn mang danh sách đồ ăn tới cho phiên bản “Lạc Trung”, vẫn thái độ
Gentleman first, anh mặc nhiên nhai nhồm nhoàm không thèm mời mọc người ta.
- Anh ăn chậm kẻo nghẹn! - Dương Mẫn từ tốn dùng món pizza bò theo cốt cách của
một nàng tiểu thư như mì.
- Của tôi, cô gọi đồ khác đi, tôi ăn hết chỗ này mới đủ! Đàn bà con gái ăn uống
lằng nhằng lắm, ăn đồ dầu mỡ lại sợ béo, tốt nhất cô tự mà gọi! - “Lạc Trung”
với sức ăn tương đối khỏe lên tiếng trong khi đang vừa ăn bánh hamburger vừa
uống cocacola. Con Cáo nhà anh ăn khỏe cực kì, coi như đây đơn giản chỉ là một
buổi tập dượt trước bữa ăn đua với nàng.
Dương Mẫn mím chặt môi, ở đâu ra người thô lỗ như vầy chứ. Ông Cao giới thiệu
rằng Lạc Trung là một ngời nho nhã, kĩ tính và đẹp trai. Trong ba sự quảng cáo
chỉ có ý cuối đúng. Nhìn anh ta quyến rũ thật, ngay cả cách ăn tạp cũng... thú
vị. Lấy một người quá lí tưởng, mọi quy cách đều phải hoàn mĩ đôi khi gây lại
sự nhàm chán, có khi nào một anh chàng như này sẽ hay hơn.
“Lạc Trung” tinh ý nhận ra đôi mắt đau đáu của nàng, anh cọ giầy xuống sàn làm
thành tiếng “bủm”, mặt giả bộ nhăn nhó. Thế nhưng cô nàng chỉ chống tay lên
bàn, đặt các ngón tay che nửa dưới của khuôn mặt, cười duyên dáng.
Giời ạ, hình như con nhỏ này không hiểu mình đang “đánh rắm” thì phải, sao mà
tối dạ thế. Lạc Thiên thử hình dung ra nếu là Khả Vy, cô ta sẽ cười không ngậm
miệng lại được, rồi phán vài câu như là: cần phải sắm vài lọ thuốc sổ trong
nhà, anh ăn ít thôi hoặc nhịn luôn đi cho đỡ ô nhiễm môi trường…
Dương Mẫn thích phong cách phóng thoáng của anh. Cô từ nhỏ đã buộc phải sống
giữ ý tứ nên luôn luôn bị gò bó, nay càng ngắm anh càng thấy thú vị.
- Ợ! - Thế rồi Lạc Thiên mạnh tay kéo áo ra khỏi cạp, nới rộng thắt lưng. Anh
sử dụng ống thanh quản một cách thông minh để tạo ra tiếng xả hơi “ợ”. Thầm
nghĩ, quả này anh trai à, đừng trách Lạc Thiên tôi, cũng chỉ vì muốn tốt cho
anh mà tôi phải phá hỏng khuôn mẫu của anh.
- Lỡ cô ta thích chồng em thì sao? - Khả Vy nheo mắt, khoanh tay trân trối
nhìn Lạc Trung. Cô không hề lo thừa một chút nào, cô còn lạ gì cái tính đào hoa
của chồng. Giả dụ như cô mà có quyền của một người vợ thực sự thì đã đóng gói
chồng và nhốt vào tủ kính để trưng bày.
- Cái này thì… anh cam đoan là không! Em dâu cứ yên tâm!
- Biết làm sao được chứ?! Lỡ cô ta bám theo chồng em như đỉa đói…- Khả Vy đã
nắm rõ đầu đuôi câu chuyện, Lạc Trung khù khờ kể hết lại dù đã thống nhất với
Lạc Thiên giữ kín chuyện này. Căn bản là anh không muốn hai vợ chồng hiểu nhầm
nhau.
- Thì em phải có lòng tin ở chồng em chứ! Anh thấy nó cứ mở miệng ra là nhắc
tới Khả Vy hoài à, em khỏi nghĩ ngợi, mặt khác vì nó muốn giúp anh nên sẽ làm
mọi cách để cô gái đó ghét một Cao Lạc Trung, chẳng liên quan gì tới Lạc Thiên
được đâu… - Lạc Trung bèn dùng cách thêm mắm muốn để gắn kết tình cảm, nếu anh
không nhầm thì người nhắc đến tên Khả Vy nhiều nhất phải là Vũ Gia Minh mới
đúng, còn em trai anh hay dùng từ “vợ” hơn.
Khả Vy nghe từ Lạc Trung những lời lẽ này trong lòng nhẹ nhõm, cô đặc biệt tin
tưởng anh chứ không như ai kia, người lớn mà tính tình hay chấp vặt. Người như
Lạc Trung không thích đùa thế nên chỉ cần hình dung mỗi lời nói của tên chồng
đều gắn tên mình đủ khiến con tim rộn ràng mà cô cho là hiện thực.
- Vào đây! - Vũ Gia Minh mở cửa bước vào, anh đi cùng một người khác - Xin lỗi
đã để anh đợi lâu!...
Cánh cửa đột ngột mở từ bên ngoài khiến Lạc Trung và Khả Vy quay ra đồng thời,
chưa hiểu chuyện gì.
- Ơ, tôi nhầm… tôi hẹn với anh cậu…! - Vũ Gia Minh thấy người đàn ông hao hao
giống Lạc Trung nhưng không tin vào mắt mình lắm, nếu giả thiết là đúng thì anh
chồng và em dâu ở trong phòng kín của vũ trường để làm chuyện gì được chứ?,
chắc hắn là tên Lạc Thiên, nhìn kiểu thời trang thì biết, mới lại ánh đèn dìu dịu
khó đoán. - Hai người cứ tự nhiên! - anh kéo người đi cùng ra hành lang, tế
nhị cáo lui.
- Gia Minh! Anh là Lạc Trung đây! - rõ khổ, đừng nói là Lạc Trung sẽ lại phải
thuật lại sự việc cho kẻ thứ tư ngọn ngành. - Cậu hôm nay hẹn anh có việc gì
thế?
- Lạc Trung? - Vũ Gia Minh mới để ý kĩ, đúng thế thật, anh liếc Khả Vy một cái
nhưng không thèm chào, vết trầy ở sau lưng vẫn còn nhức nhối. - Giới thiệu với
anh, đây là Phi Hàm! - không hiểu quan hệ giữa nhà họ Cao thế nào mà hai người
kia lại ngồi đây để gọi hai cốc nước lọc, lạ lùng!
Phi Hàm là ai? Đó là một vũ nữ xinh đẹp nhất nhì trong tổng số những nhân viên
làm việc nghiêm túc cho các vũ trường thuộc quyền sở hữu của Vũ Gia Minh. Cô
mang vẻ cao sang kiêu kì, một nét đẹp thánh thiện hiện lên trong đôi mắt nâu
tròn, lại có chút gì đó sắc sảo nơi khóe môi, hội tụ tinh túy của tạo hóa. Sở
hữu thân hình nóng bỏng nhưng lại luôn chú ý đến cách ăn vận khiến cô trở thành
một đóa bách hợp tinh thiết trước ánh nhìn của mọi người. Do một vài điều kiện
gia đình đưa đẩy cô tới chốn bụi trần bẩn thỉu, tuy nhiên may mắn thay, Vũ Gia
Minh đứng ra là người bảo kê trực tiếp nên danh phẩm và giá trị của cô luôn
được gìn giữ.
Vũ Gia Minh là bạn tốt của Tuấn Kiệt và Lạc Trung, anh đã từng giới thiệu bạn
gái cho Tuấn Kiệt và cậu ta rất thích, không lẽ nào lại để Lạc Trung cô đơn.
Anh đã cố tình chọn màu áo sẫm màu để tôn lên vẻ đẹp cho kiều nữ kề bên. Phi
Hàm đoan trang trong chiếc váy màu đỏ bóc đô, chân váy xẻ một đường vừa phải,
làn da trắng hồng phủ nhận sự góp mặt của hiệu ứng ánh sáng xung quanh. Cô hoàn
hảo tuyệt đối.
Vừa nhìn thấy Phi Hàm, Lạc Trung đã ngây ra một lúc, chiếc đồng hồ sinh học của
anh rơi vào ngưng trệ. Anh không biết cần phải mời khách ngồi hay đang muốn kéo
dài giây phút đầu tiên này. Có một sự phủ nhận thứ hai tương đồng với không
gian, đó là việc có mặt của Vũ Gia Minh và Khả Vy lúc này trở nên thừa thãi. Vũ
Gia Minh đã nhằm ai thì không thể lệch, anh tin họ là một đôi trời sinh. Còn
Khả Vy trước nay vốn không tin vào tình yêu sét đánh, nhưng nhìn anh chồng đờ
đẫn, cứng lưỡi trước sắc đẹp mĩ miều kia thì đã nửa tin. Người ta vẫn hay nói
đàn ông yêu phụ nữ từ ánh nhìn đầu tiên.
- Chào cô! - Khả Vy giữ phép giao tiếp cúi chào, đứng trước cô gái này cô chẳng
tự tin chút nào, thậm chí còn có thể đặt mình là bông hoa héo bên cạnh. Cũng
như Gia Minh, cô tỉnh bơ đối tượng.
- Gia Minh, anh dẫn tôi đi tranh giành khách với kẻ khác chắc? Tôi có nhiều
việc phải làm, không rảnh, cáo từ! - Phi Hàm tỏ ý khinh khỉnh, hướng gót giầy
về phía cửa.
Vũ Gia Minh ngay lập tức phát tín hiệu cho Lạc Trung, bảo anh nhanh nhẹn mở lời
giữ người đẹp lại.
- Mời… mời cô ngồi…!
Ngay đến cách ăn nói cũng cho thấy sự nhút nhát, Vũ Gia Minh thở dài, anh đành
xuống giọng với Phi Hàm thay.
- Chẳng phải anh ta có phụ nữ bên cạnh rồi, tôi ở lại thì ý nghĩa gì? - Xuất
thân hiện tại của Phi Hàm vẫn phải là người tiếp khách cho những quán karaoke,
có khác thì cao cấp hơn các pg thông thường, cô liếc nhìn Khả Vy.
- Cô gái này à? Ha, Cô ta đến để gặp tôi, Khả Vy, cô không phải muốn nói rất
nhiều điều với tôi hay sao? Chúng ta ra ngoài nói chuyện! - Vũ Gia Minh thông
minh hơn Tuấn Kiệt nhiều, nếu anh chàng Tuấn Kiệt không thể tìm cách đuổi Triệu
Đông Kỳ đi trong buổi gặp mặt của anh và Nhược Lam thì ngược lại, anh luôn có
cách biến lạ thành thân.
Khả Vy chẳng hiểu gì đã bị kéo ra ngoài, trong phòng chỉ còn Lạc Trung và Phi
Hàm.
*
“Lạc Trung” hoàn thành miếng thức ăn cuối cùng, bụng no căng, toàn thực phẩm
béo nhiều chất bảo quản. Anh đã “vô ý” bỏ giày khỏi chân và vắt hẳn lên một cái
ghế bên. Dáng ăn hao hao họ hàng nhà lão Trư, nếu nói anh tuổi Hợi hay sinh
tháng Hợi vào hoàn cảnh này thì mặc nhiên là đúng. Dương Mẫn trái lại, cô chỉ
dùng nước ép trái cây. Theo như anh được biết, phụ nữ ghét nhất đàn ông tham
ăn, keo kiệt và hay để ý vặt.
- Cô có nhìn thấy anh chàng ngồi cách chúng ta hai bàn không? Anh ta mặc cái áo
màu chóe lọe, phảm cảm quá! Đã thế cái bà béo ngồi đằng sau cô cứ nhìn tôi chớp
chớp mắt hoài! - Anh nhổm người tiến sát gần mặt Dương Mẫn để nói, ra bộ bí
hiểm.
- Hì hì, chắc do anh… hay hay… nên cô ấy quan tâm! - Cô rất biết cách nói giảm
nói tránh cho “Lạc Trung”.
Bó tay, hay cái gì hả cô em, tôi phải làm thế nào cô mới về bảo cha tôi dẹp cái
vụ mai mối này đi. Lạc Thiên thi thoảng lại đưa tay lên mũi, giả vờ ngoáy rồi
bắn gỉ ra ngoài không trung. Nhưng động tác của anh dứt khoát và không thật nên
càng khiến đối phương hiểu lầm, rằng: anh đang làm dáng, và những hành động đời
thường này vô cùng nam tính.
- Của ai người ấy trả! Tôi ăn thì tôi trả, còn cô ăn thì cô tự trả! Ok?... Bồi
bàn!
- Vâng ạ, em rất thích phong cách của người phương Tây, không ràng buộc chuyện
tiền nong! - Dương Mẫn lại cười, quả thực cô cũng không biết âm mưu của ông
Trương đối với mình. Đứng trên một phương diện của kẻ bị hại thì Khả Vy và cô
tương đồng, có điều giữa hai người có một kẻ chịu thiệt hại nhiều hơn.
Sao con bé này dở hơi thế nhỉ, Lạc Thiên lại nghĩ.
- Ấy chết, tôi quên ví rồi, cô trả tiền đi, hôm nào đó tôi sẽ trả lại! - Hãy
nghĩ tôi bủn xỉn đi nào… cô gái ơi!!!
- Vâng! - Dương Mẫn cười híp mắt, cô nàng trẻ con gửi tiền cho phục vụ bàn.
Lạc Thiên chẳng ngại ê mặt, dẫu sao Lạc Trung mới là người chịu xấu hổ.
- Tôi có chuyện gì để nói với anh chứ?
- Không có, giờ mời cô về cho! - Vũ Gia Minh vừa bước ra khỏi phòng lập tức gỡ
tay khỏi bả vai Khả Vy. Anh dự định đi làm một việc thay thế.
- Xì! Thế mà cứ làm như… - Khả Vy nhăn mặt, cô còn chưa hỏi hết chuyện về Lạc
Thiên mà giờ không được tiếp xúc với người trả lời nữa.
Vũ Gia Minh đi được hai bước, sáng nay anh mới bị va đầu vào bậc cửa trên cao,
may mà vị trí va chạm ở nửa đầu sau nên có bị u một cục nho nhỏ thì đã có tóc
che, anh dừng lại:
- Bà cô, mấy hôm nay tôi xui xẻo lắm rồi, đừng động đến tôi nữa, nể mặt Lạc
Trung lắm lắm tôi mới cho cô bước chân vào đây, … vĩnh biệt!
Một cuộc khảo sát cho thấy phần lớn những người nói lên từ “vĩnh biệt” với bất
kì đồ vật hay người nào khác thì phần trăm tính đúng đắn của câu nói là zero.
Vĩnh biệt đơn giản chỉ tồn tại trong một trường thời gian vô cùng ngắn.
Khả Vy chưa từng gặp ai thô lỗ hơn con người này, hắn luôn mọc ra những cái gì
đó rất chi vớ vẩn như áp đặt mọi căn nguyên của việc đấu khẩu giữa cả hai là do
riêng mình cô gây ra. Cô lườm một cái rồi cũng đi, về phía khác. Nhưng chưa đầy
hai phút sau, họ lại gặp nhau ở nơi từ “vĩnh biệt” đã được phát ngôn, trước cửa
phòng 108.
- Điếc hay sao mà không nghe tôi bảo cô xéo ra khỏi nơi làm ăn của tôi!!! - Vũ
Gia Minh sắp sửa có một hành vi không lành mạnh, nhưng có một con kì đà lù lù
trước mắt không cho phép thực hiện.
- Tôi… ở lại để đợi anh chồng tôi! Mắc mớ gì đến anh! Anh định làm gì?
Thì ra cả hai đều bị sự tò mò của đôi nhân vật trong phòng kia thôi thúc quay
lại. Một Lạc Trung đứng đắn, đường hoàng, lịch lãm và Phi Hàm đỏng đảnh, cao
sang có thể nói với nhau những chuyện gì.
- Thì… tôi đi qua đây, chỉ thế thôi! - Vũ Gia Minh không muốn thừa nhận mình
hứng thú với việc quan sát chuyện trai gái, anh vờ vịt.
- Thế anh đi đi!
- Cô… tìm chỗ khác để đứng đi chớ! Cứ đứng đây làm sao được!
- Tôi thích đứng ở đâu là quyền của tôi!
- Đây là địa bàn của tôi, tôi không cho!
Cô lườm anh một cái rồi giả bộ đảo vài bước, anh cũng đi vài bước,… để rồi ánh
mắt lại gặp nhau.
…
Cách hòa bình nhất để cùng thỏa mãn trí tò mò là cả hai trật tự lắng nghe những
gì đôi nam nữ kia nói chuyện. Dù không buồn tỏ thái độ khinh bỉ nhau nhưng anh
và cô ngầm hiểu ý định của bản thân và người kia. Cửa phòng dần dần mở ti hí,
Khả Vy và Vũ Gia Minh cùng nhòm vô, bởi cô thấp hơn anh gần một cái đầu nên
việc phân chia diện tích góc nhìn ban đầu không gặp khó khăn.
Trong phòng, chiếc điều hòa bình thản phả ra luồn không khí mát lạnh, ngoài ra
không còn một đồ vật ngoại cảnh nào hoạt động.
Lạc Trung ngồi im lìm, anh còn không thể cất mắt nhìn Phi Hàm, anh hồi hộp, lo
lắng và rung cảm mãnh liệt, dường như con tim bướng bỉnh dồn dập đập như chứng
minh cho một ai đó thấy sự tồn tại bất biến. Suốt hai bảy năm qua anh không hề
có cảm giác bồn chồn đến nhường này, vừa muốn thời gian trôi nhanh để tìm về chính
bản thân, lại vừa muốn những hạt cát mắc kẹt trong chiếc đồng hồ nhỏ khi đã
đánh lỡ một nhịp đập. Trái lại Phi Hàm dựa mình trên đi văng, hơi thở đều đều
chức năng duy trì sự sống, cô chứng kiến trạng thái của những người đàn ông như
thế đã nhiều, có điều anh chàng này mang một nét kì lạ khó đoán, nhìn anh ta ăn
mặc khá thời thượng, bụi bặm mà tâm can nhát cáy. Cô có phải là cọp ăn thịt
người đâu.
- Anh có biết số tiền một tiếng thuê tôi là bao nhiêu không?
- Hả? - Lạc Trung giật mình - Cô nói gì vậy…?
- Ý tôi là anh cứ im lặng như thế thì tôi nên đi để giữ lại tiền cho anh!
- Không… Tôi …rất… giàu!
- Ôi trời ơi ông tướng, ông nói cái gì vậy, có đời nào lại nói mình giàu với
người ta! Lại còn không biết xưng hô gì hết! - Vũ Gia Minh phê bình, bộ dạng
thập thò ngoài cửa. Khả Vy bị cả thân hình anh che khuất.
- Anh Trung nói thế thì có gì sai đâu, chẳng phải mấy cô gái này đều ham tiền
hết cả ư, thật là…! - Khả Vy nói chen - Nhìn cô ta có gì đâu mà!
- Cộp! - Vũ Gia Minh cốc đầu cô một cái, cô cứ đứng thẳng người lên cùng với
đôi giày cao gót và búi tóc cao như thế thì ai nhìn thấy gì - Cô đã đẹp như
người ta chưa mà ghen tỵ! Đúng là đàn bà!
- Cái gì? Tôi vẫn còn là con gái chứ bộ! - Khả Vy thanh minh.
- Ừ, đã từng…! - Vũ Gia Minh cười đểu, mấy chị em sau khi lấy chồng vẫn hay
thích nói nhảm.
- Ai bảo thế? Khả Vy này chẳng có ràng buộc nào với cái tên Lạc Thiên đó đâu!
- Suỵt! Cô nói nhỏ xem nào!
- Cô… uống … nước! Hôm nay trời nóng quá ha!
- Lạc
Trung toát rã mồ hôi, mặt nóng bừng, anh uống một ngụm nước lớn.
- Trong phòng nhiệt độ hai lăm mà! Có lẽ anh bị sốt rồi! - Phi Hàm nói
nửa đùa nửa châm biếm.
- Không… sức khỏe của tôi tốt mà!
- Chúa ơi, cái hắn này ngu ngốc quá mức, nàng đã ngỏ lời mà không hiểu! - Vũ
Gia Minh phát bực với cách ăn nói của người anh em.
- Ngỏ lời gì chứ? Nhìn cô ta đáng ghét thật! May mà hắn không ở đây! - Khả Vy
xoay mình liên tục, hơi thở của Vũ Gia Minh phả trên mái tóc cô mang một cảm
giác ấm áp lạ kì.
Phân tích câu nói của cả hai, hắn của Vũ Gia Minh là Lạc Trung, nhưng hắn của
Khả Vy thì là người khác, may hắn không ở đây là bởi cô sợ vẻ đẹp của cô nàng
sẽ làm dao động con tim của “hắn” như Lạc Trung đang bị thôi miên đây.
*
Vẫn lâu la trong tiệm ăn nhanh, “Lạc Trung” tiếp tục bêu xấu tính cách của Lạc
Trung, anh ngỏ lời trước:
- Này cô, chúng ta đi bar đê! - Con Cáo ở nhà vốn không thích hình ảnh anh
chăng hoa bên ngoài, không lí gì con nhỏ này lại kết. Nhìn con nhỏ có vẻ ngoan
ngõan, ắt sẽ không hài lòng khi mình ăn chơi quá đà, rồi sẽ tìm cách rút lui.
- Dạ!
- Để xem nào, đã đi chơi phải vào câu lạc bộ nào rộng lớn mới đã! - Lạc Thiên
nghĩ ngay tới quán Gia Gia mới khai trương không lâu, bây giờ là chiều, mấy khi
đám thanh niên bạn anh tụ tập vào thời gian này, do đó không lo lắm việc bị
phát hiện.
*
Lạc Trung nhận được một tin nhắn, anh định không xem nhưng tin nhắn cứ lườm
lượp gửi đến, bắt buộc anh phải coi. Thì ra là Vũ Gia Minh, anh gửi tin nhắn để
“dạy” học trò.
- Tôi… có lẽ bị câm nặng bởi em mất rồi!
Vũ Gia Minh chỉ còn nước ôm mặt, nắm chặt chiếc di động như muốn bóp vụn. Vừa
rồi Phi Hàm nói là anh ta bị sốt, thì phải biết cách đối ứng là cảm nắng, thế
mà ông tướng lại dịch thành…
Khả Vy nghe thấy cười rúc rích càng làm Gia Minh điên hơn, anh bịt miệng cô cho
yên lặng.
- Anh vẫn nói được đấy thôi!
- Phi Hàm
hẳn đoán ra có người đứng ở ngoài chỉ điểm.
- À à, ý tôi là…
- Là gì?
- hơn nữa
Phi Hàm còn đoán được nội dung tin nhắn của chiếc điện thoại trong tay Lạc
Trung, nhưng cô cứ hỏi.
- …
- Lạc
Trung lúng túng, anh không thể dịch nổi.
Thấy vậy Vũ Gia Minh đành đổi chủ đề giúp, không biết ai mới là người đang
chinh phục người đẹp đây.
- Tôi… có thể mời… em một điệu nhảy được không?
- Lần này anh chắc là đã dịch đúng chứ?
- Phi Hàm
nói để lộ nét duyên dáng.
- Không, chính xác!
- Lạc
Trung đúng là quá thật thà.
- Vậy thì xuống sảnh lớn! Tôi không thích không khí trong phòng này!
- Phi Hàm
chủ động mở cửa.
Vũ Gia Minh vội vã khuân Khả Vy nấp lẹ vào một góc khuất, nói là khuân bởi anh
không để cô đi bằng chân, tiếng giày cao gót sẽ tạo tiếng động, cánh tay phải
anh ôm trọn lấy vòng eo cô mà bê đi. Không nói quá nhưng một khi đã có quân sư
là Vũ Gia Minh rồi thì khả năng thành công của Lạc Trung rất lớn, anh rất nhiệt
tình giúp đỡ bạn bè trong chuyện tình cảm.
- Nhanh lên, đi xuống! - Vũ Gia Minh kéo Khả Vy đi theo, quyết tâm vào vụ này
phải biết.
Việc chọn bài nhạc dance toàn quyền do Vũ Gia Minh sắp đặt, một bản cổ điển,
đồng thời thay đổi không khí của sàn nhảy luôn.
Khả Vy đứng bên cạnh, lén nhìn theo Lạc Trung, cô thầm ước, ước gì có một người
dành tình cảm cho mình như anh ấy dành cho cô gái Phi Hàm. Vũ Gia Minh nói
đúng, cô ghen tỵ, ghen vì chưa được ai yêu thương như thế, và đương nhiên nếu
được chính người chồng yêu thương như thế thì còn gì bằng, nhưng chồng ở đây là
ai thì cô chưa xác định được. Lạc Thiên đơn giản là người giữ tạm giùm cô vị
trí của một người chồng mà thôi. Và chuyện vun vén cho người khác thật là hay,
cô quyết định cùng Gia Minh giúp đỡ “đôi bạn trẻ”.
- Khỉ thật!
- Sao thế?
Lạc Trung vẫn còn chưa biết bắt đầu điệu nhảy với người đẹp thế nào mà Vũ Gia
Minh lại không thể giúp, anh đang tìm một bạn nhảy cùng mình để trình diễn từ
xa cho Lạc Trung học tập. Mấy cô nàng nhân viên thì quá chi là nhăng nhít, mấy
em xinh tươi thì đeo bám ghê quá, còn cô gái Khả Vy này lại là người có chồng.
Không lẽ anh lại tự diễn một mình. Nghĩ là làm, anh đưa tay lên không trung, ý
chỉ để đôi tay phụ nữ đặt lên đó, rồi sẽ hôn nhẹ lên tay và đặt tay còn lại lên
hông.
- Anh làm trò gì đấy? - Khả Vy trố mắt ngạc nhiên, không thể hình dung lại có
một con rối mang tên Vũ Gia Minh ở đây. Cô còn chưa hiểu thì làm sao người đứng
xa chừng mười mét là Lạc Trung lĩnh hội được. Vì vậy Vũ Gia Minh lại soạn thảo
một tin nhắn.
Túi quần của Lạc Trung rung lên một hồi, anh cảm nhận và nhìn xuống, Phi Hàm ý
tứ:
- Cho anh một phút để đọc tin nhắn!
- Điều mà
Phi Hàm không quá nhàm chán với Lạc Trung là bởi dù anh đã có sự “đỡ đầu” của
chuyên gia tán gái Vũ Gia minh nhưng anh vẫn đơ người như khúc gỗ. Cô cười để
chữa ngượng cho, thầm nghĩ tên Vũ Gia Minh tâng bốc anh chàng này quá đáng.
- Anh hãy làm theo tôi! - Khả Vy đọc lên lời văn bản mà Vũ Gia Mình vừa nhấn
nút gửi, hóa ra là vậy. Cô có chút thắc mắc, Lạc Trung đã từng nhảy rất điêu
luyện với Nhược Lam rồi cơ mà, cớ sao lại đực ra như tảng đá, hay vì đứng trước
người đẹp làm anh quên hết tất cả, mà Nhược Lam cũng đẹp. Đây chính là sự khác
biệt giữa tình cảm bạn bè và nam nữ mà Khả Vy chưa tìm ra câu trả lời.
Vũ Gia Minh độc tấu khiến không ít nhân viên bảo vệ đứng gần đó hỏi han, anh
không hé ra một lời. Giúp bạn là giúp đến cùng.
- Anh sai rồi, phải bước chân phải lên trước! - Khả Vy chọc, tại sao anh ta
không để mình nhảy cùng nhỉ, hay vì khinh mình không biết nhảy chứ. Xí, ta đây
đã từng được đào tạo học cẩn thận rồi nhá, có bảo mình nhảy cùng cũng không cho
đâu!
- Ai bảo cô thế? Phải bước sang ngang như thế này!
- Sai toét! Nhìn đây! - Khả Vy đứng song song tập cho anh xem. Đi được vài
bước thì quên béng, chỉ tại trong lúc học cô toàn kì kèo thời gian với thầy
giáo nên giờ chẳng nhớ.
Lạc Trung bị mắc kẹt, thấy Gia Minh và Khả Vy cứ tranh luận làm anh không biết
làm thế nào nữa. Phi Hàm quyết định ngoái lại coi xem quân sư của anh giở trò
gì.
- Cô ta quay lại kìa!
Khả Vy nhanh chóng đứng áp mình vào Vũ Gia Minh, hai người hòa vào bản giai
điệu trong vô thức. Ăn nhập từng động tác của nhau một cách hòa hợp, bàn tay cô
đặt trên tấm lưng anh.
Và đó cũng là lúc phiên bản Lạc Trung bước vào cùng Dương Mẫn.
Ba vị trí đứng, ba đỉnh của một tam giác, Lạc Trung bên Phi Hàm, Khả Vy
bên Vũ Gia Minh và Lạc Thiên bên Dương Mẫn, giữa khán phòng lớn, không khó để
nhìn thấy nhau nếu thực sự có mối nhân duyên.
Xét về mối quan hệ thân xơ, Lạc Trung chỉ nửa vời đặt lưng chừng đôi tay cứng
nhắc trên mạng sườn Phi Hàm. Lạc Thiên dự định ra dáng dân đàn anh trước mặt cô
nàng trẻ con, cho phép xúc giác năm ngón tay sỗ sàng trêu đùa Dương Mẫn, tuy
không phản ứng dữ dội như vợ mình bởi anh luôn ý thức hành vi, tránh thái quá
nhưng đúng là Dương Mẫn tìm mọi cách đứng xa anh một vài bước. Về phần hai
người quân sư, dường như họ mang một tấm lòng hảo tâm dư thừa, họ cho rằng cần
phải chứng tỏ cho Phi Hàm thấy hai mình không hề có ý giúp đỡ Lạc Trung, đơn
thuần họ muốn nhảy cùng nhau.
Vũ Gia Minh hơi nghiêng người để ý động tĩnh từ Phi Hàm, cô nàng rất tinh ý,
điều đó càng khiến anh phải thất lễ với người có gia đình hơn. Dù không thích
nhưng đứa thổ dân này nhảy cũng không tồi.
- Thế nào rồi? - Khả Vy ngước lên thăm dò Vũ Gia Minh, người anh luôn mang hơi
ấm, nếu là mùa đông chắc chắn sẽ là một nguồn nhiệt năng diệu kì, còn là tiết
trời hè, man mác cảm giác an toàn. Cô không có ý rời điệu nhảy.
- Đóng tiếp đi, cẩn thận Phi Hàm biết chúng ta tham mưu cho Lạc Trung thì đại
bại!
Đến lúc này thì cặp đôi « Lạc Trung » đã rút gắn khoảng cách giữa hai cạnh bên
của tam giác. Người đầu tiên nhìn thấy một đỉnh là Dương Mẫn.
- Anh ơi, hình như người kia là anh Lạc Thiên em trai anh thì phải?
- Hả? - Lạc Thiên lúc này sững người, giật mình vì câu nói, Lạc Trung cũng có
mặt ở đây ư.
Một Lạc Trung thứ hai nằm trong vòng bán kính 10m của « Lạc Trung ». Thời gian
trước đó chừng hai tiếng, Lạc Trung và Lạc Thiên đã tới một cửa hàng thời trang
nam giới, trung tâm bao gồm nhiều phong cách trang phục và hai người đã chọn đồ
cho người còn lại, ngay khi bước ra cô nhân viên quen thuộc còn nhận lầm. An
tâm với điều đó họ đã bỏ sót một « thuộc tính » quan trọng, đó là Lạc Thiên rất
thích đến câu lạc bộ, nên việc hoán đổi phải dùng tới mũi tên hai chiều rồi. Sẽ
xuất hiện một Lạc Thiên trong dấu ngoặc kép.
Không dừng lại ở rắc rối cấp độ bình thường, có thêm một sự lằng nhằng khác:
Người thứ hai nhìn thấy là một kẻ ngoài cuộc, Triệu Đông Kỳ kết thúc việc viết
lách, anh nhận diện những ba đỉnh của tam giác, điều khiến anh bận tâm nhất
không phải là Lạc Trung và Lạc Thiên cùng xuất hiện mà là cử chỉ thân mật của
nhân vật chính trong « tiểu thuyết nhà họ Cao » với một nhân vật nam nào đó
trước sự có mặt của nam nhân vật chính. Anh nên báo hiệu cho cô để tránh gây
rắc rối.
- Khả Vy, Lạc Thiên kìa! - Triệu Đông Kì cũng không xác định được Lạc Trung và
Lạc Thiên.
Thế là xong, cái loa phóng thanh nói đúng đoạn bản nhạc lắng xuống, không gian
yên tĩnh tương đối, mà Triệu Đông Kỳ vừa rồi ở sàn B, thính giác thích ứng tạm
thời mức âm lượng lớn làm giọng nói bị ảnh hưởng to hơn mức giới hạn.
Vũ Gia Minh đẩy Khả Vy ra, hành động chớp nhoáng thật sự giống một kẻ trộm lén
lút khi bị phát giác lập tức phủi chứng cứ. Lạc Thiên rời mắt khỏi Lạc Trung,
nhằm thẳng chỗ Triệu Đông Kỳ, từ đây dưới góc nhìn bao quát, Khả Vy ở đó, vừa
khoát tay khỏi một người đàn ông không phải anh. Đôi tai đỏ lựng đột ngột và
con ngươi trừng trừng những tia sét đánh. Cánh tay anh giật lại buông thõng,
không thể đón được tập hợp tỉ tỉ các đại phân tử trong không khí, đôi chân này
dường như lạc vào môi trường vô trọng lượng. Vì sao anh phản ứng tương tự với
cô, đánh rơi Dương Mẫn?, sự thanh minh tự giác là một phản xạ có điều kiện
được hình thành trong quá trình phát sinh kể từ ngày chiếc nhẫn ngự trị trên
ngón áp út. Lạc Thiên không hề chớp mắt một chút nào, có chăng chỉ nheo lại
điều tiết, anh ghét ánh mắt cô lúc này, dối trá hay bối rối, lừa gạt hoặc lúng
túng, thiếu sự hoài nghi vốn có khi Lạc Thiên này đang sánh bước cùng phái nữ.
- Lạc… - Lạc Trung chặn ngay dòng thác lũ xoáy quanh ánh mắt Lạc Thiên, nhưng
không biết nên phát âm từ tiếp theo ra sao. Tất cả cần phải để anh giải thích,
về Vũ Gia Minh và Khả Vy, thật không tiện để nói lúc này.
Lạc Thiên hít một hơi đầy lồng ngực, làm chủ suy nghĩ, vẫn bình tĩnh tiến đến
chỗ Lạc Trung, anh đang đóng vai một người anh chồng, cần phải hoàn thành cho
chót. Còn Cao Khả Vy kia, cô cứ chờ đấy, về nhà tôi sẽ hỏi tội.
- Chào Thiên! Em cũng đến đây à?! - Dù rất ngượng mồm khi đảo bậc xưng hô,
Lạc Thiên đành thất lễ. Anh lướt qua Phi Hàm, cười mỉm. Một khi đã có hạt giống
thay thế cho vị trí của đỗ quyên thì mảnh vườn nhỏ chẳng thiết đến bách hợp hay
hoa hồng có gai.
- Chào anh chị ạ, em là Dương Mẫn, bạn của anh Lạc Trung! - Dương Mẫn lễ phép
nói, cung cách gia giáo.
Phi Hàm chau mày, gật đầu thay lời chào chứ không nói. Rõ ràng người đứng cùng
về phía cô đây mang tên Lạc Trung, kể cả hai giọt nước cũng phải có tên khác
nhau thì mới biết đường phân biệt. Còn nữa, Vũ Gia Minh lúc đưa cô vào phòng
108 đã nói gì đó và định đi ra, cô không để tâm nhưng hẳn liên quan đến cô gái
đằng kia.
- Chị là… Khả Vy ạ! Rất vui được gặp chị! - Dương Mẫn cởi mở.
Lại còn Khả Vy nào ở đây nữa? Phi Hàm càng khó hiểu hơn. Vừa lúc có ai đó nhắc
tới « Khả Vy, Lạc Thiên đến », vậy mang một vài sự nhầm lẫn giữa các mối quan
hệ ở đây. Lạc Thiên là anh chàng quần áo vest trang trọng mà áo trong xộc xệch
hay là Lạc Trung?
- Tôi nghĩ Khả Vy có lẽ là cô gái kia! - Phi Hàm biết chỉ tay vào phía người
khác là không đúng, cô đánh mắt sang phải.
- Này, hình như họ đang nhìn cô đấy
! - Vũ Gia
Minh ra hiệu cho Khả Vy ngơ ngác, cô là người hiểu đầu đuôi câu chuyện, nhưng
lại không biết nhận ai là chồng.
Lạc Thiên và Lạc Trung giao nhau con mắt, hiện tại chỉ còn cách bảo vệ kế hoạch
vì mức độ quan trọng của sự việc. Điều này liên quan đến danh dự của không chỉ
cả hai mà cả ông Trương.
- Em dâu! Lại đây! - Lạc Thiên gọi mà gằn giọng khó chịu, ai đời lại phải gọi
vợ là em dâu chứ. Anh từ chối việc nhìn cô, đăm chiêu chọn một nơi dừng mắt.
- Đi đi, tôi không tiễn!
- Vũ Gia
Minh khoanh tay. Anh đứng ngoài câu chuyện của nhà họ Cao.
Dương Mẫn vốn dĩ nghĩ anh chàng nhảy với kiều nữ là cậu em tên trai Lạc Thiên,
chồng có mặt ở đây, vợ cũng thế mà mỗi người một bạn nhảy, còn « Lạc Trung »
toát lên sự đứng đắn, khác hẳn với điệu bộ trong quán ăn.
Khả Vy chầm chậm tiến lại gần, liếc nhìn Triệu Đông Kỳ cầu cứu, cô hoang mang
trước hai « hạt Lạc » to tướng. Như cô đã từng viết, Lạc Trung là người có chân
mày đậm, cô đã nhớ dược các thành viên trong nhà họ Cao rồi, không muốn đổi lại
đâu.
Về phía Phi Hàm thì tức tối vô cùng, vùng vằng khoát tay khỏi « Lạc Thiên ». Cô
vào nghề đã lâu nhưng mới ra đất Bắc nên không hay chuyện, cứ ngỡ anh chàng rụt
rè trung thực, hiền khô, khi nghe qua cách chào hỏi giữa họ tự đoán được thành
phần gia đình Cao gia. Cô chuyển hướng về Vũ Gia Minh, đồ nói dóc. Lạc Trung
trong lời Vũ Gia Minh là một Lạc Thiên, một tên đã có vợ!
Lạc Trung bất đắc dĩ trở thành người có gia thê, còn Lạc Thiên nghiễm nhiên
giải phóng thành người tự do. Nhân thể con Cáo dám tòm tem với tên Vũ Gia Minh,
Lạc Thiên lấy danh nghĩa Lạc Trung mà vơ ngay Dương Mẫn về bên mình.
- Tôi không hiểu?!!!
- Vũ Gia
Minh đứng cạnh Triệu Đông Kỳ.
- Tôi cũng vậy! Rốt cuộc ai là anh và ai là em?
- Không như em nghĩ đâu Phi Hàm, tôi… - Lạc Trung rất muốn thanh minh, mớ thòng
lọng cần tìm cho ra chỗ rối.
- Anh nói xem tôi nghĩ gì mà khẳng định như thế!?
- …
Bằng lượt hội thoại trên, Lạc Thiên đủ xuyên thấu tình cảm của anh trai, chưa
có người con gái nào khiến Lạc Trung cần làm sáng tỏ như vầy, nhưng kế hoạch là
kế hoạch, con Cáo kia, ngươi mau về chỗ là vợ của « Lạc Thiên » mau!, còn đứng
đó với hai tên kia làm gì. Kể mà Lạc Nhã là con trai có lẽ đã được ứng cứu đến
đây để tiếp tục đóng giả.
Nếu nói Lạc Trung đang đi bên cạnh Dương Mẫn và Lạc Thiên đang chăng hoa với
Phi Hàm thì quả thực thừa nhận đôi vợ chồng Khả Vy và Lạc Thiên tự đi cắm sừng
nhau. Nàng vợ không vừa, kiếm tìm tên Gia Minh phong độ kèm cặp.
Nếu nói thật ra thì càng không được, người ta sẽ đánh giá Lạc Thiên là đồ xấu
xa, lừa dối vợ và anh trai để đi tán gái, thậm chí là chị dâu tương lai không
chừng.
Kiểu gì thì danh dự của Lạc Thiên cũng bị bôi nhọ, ít hay nhiều về mức độ, nên…
chọn phương án thứ nhất, cả Lạc Thiên và Khả Vy bị tố cáo, Lạc Trung mất hình
ảnh trong mắt Dương Mẫn - phương thức tối ưu san sẻ nỗi niềm cho cả ba.
- Sao, nói gì đi!? Anh định nói anh là Lạc Trung hả? - Phi Hàm cự tuyệt. Cô
ghét nhất những ai nói dối.
Hẳn tinh ý sẽ nhận ra rằng cô đang chờ đợi lời giải thích từ anh chàng có tên
trong giấy khai sinh là Lạc Trung nhưng hiện thời là Lạc Thiên. Anh chàng đó
lúc này đã đau đầu lắm rồi, mệt, không thể nghĩ được gì hơn nữa.
- … Anh là… Lạc Thiên! - Đành là thế, nói ra câu này mà lòng nặng trĩu, Lạc
Trung bấm bụng đứng bên cạnh Khả Vy, ngậm ngùi, vậy là hết. Cô ấy sẽ không bao
giờ muốn nhìn mặt anh nữa, còn em dâu, chắc sẽ giận anh nhiều.