Mới sáng sớm tệ nhất trên đời là nghĩ ngay đến thứ mình ghét, hệ quả là cả ngày sẽ vô cùng phiền toái và Diệp Chi chính là đang ở trong tình trạng đó.
Bước ra khỏi phòng tắm, chiếc khăn bông quấn qua loa để bờ vai trắng ngần còn thơm mùi sữa tắm, khuôn mặt bí xị liếc nhìn cái đồng hồ chậm chạp, cô chính là đang căn giờ muộn nhất để vác mặt bước xuống kia.
Liếc nhìn chiếc tủ giầy đa dạng vô cùng nhưng chúng đáng bị bỏ sọt rác vì hoàn toàn bệt, có duy nhất đôi giày cao gót hôm qua đã bị tên vũ phu vứt đi.
Vương Hải Khánh!
Cái tên này cô khắc ngàn lần trong sổ đen.
7 giờ!
Diệp Chi ung dung bước xuống dưới nhà, khuôn mặt vừa giãn ra chốc lát thì bỗng tối sầm lại.
Thỏ có giãy tới thế nào cũng đừng mong thoát khỏi miệng sói chính là hoàn cảnh lúc này.
Vương Hải Khánh nhàn nhã tựa người bên ghế sofa đỏ, miệng nhấp tách cafe còn bốc hơi nghi ngút, thấy cô anh rõ ràng cố tình đợi,
- Vẫn đi học muộn?
Cô thật muốn tút đôi giày phiền toái dưới chân mà cho vào miệng anh nhưng chỉ là suy nghĩ, vẻ ngoài khuôn mặt Diệp Chi tỉnh bơ vờ lách qua người anh đến tủ lạnh lấy vài cái bánh xốp bơ bỏ vào cặp rồi lại lướt qua anh bước thẳng.
- Cái này, tôi coi như em đánh dấu chủ quyền.
Anh huơ huơ bắp tay băng vải trắng, Diệp Chi ra tới ngoài thì khuôn mặt đã biến sắc, cắn môi bất mãn. Chiếc nhẫn trên tay này cô thực muốn vứt đi lắm nhưng đáng tiếc cái này của ba mẹ anh mua cho cô chứ nào phải anh.
- Tỷ à, đừng bám theo đệ nữa,
- Tên khốn, hôm qua mi chết ở đâu?
- Nói chung bây giờ tỷ nên tránh xa đệ ra.
- Cái gì?
- Tránh xa đệ, hiểu không?
- Hức...oa...oa...
Giữa sân trường cô nữ sinh bật khóc ngon lành, nam sinh đi trước dừng lại méo mặt, ánh mắt xung quanh phóng tới đầy bất mãn,
Triệu Hiểu Khang có thể ra oai với cả trường nhưng không thể một lúc chống lại tất cả. Cậu nhóc vò đầu phiền toái bước lại gần.
Lâm Diệp Chi là ai nào?
Là thiên kim đại tiểu thư lá ngọc cành vàng, là cô bé đáng yêu của học viện start, là thiên sứ trong lòng mỗi học viên. Thử hỏi xem bọn họ sẽ trừng trị kẻ bắt thiên sứ của họ phải khóc như thế nào.
- Đừng giả vờ nữa.
Cậu nhóc bất mãn lôi tay Diệp Chi đi, giờ thì vô cùng phiền phức.
Ra tới góc khuất, Diệp Chi nín bặt như kiểu tiểu thư mít ướt vừa rồi không phải cô, tay còn đưa lên lau nước mắt bình thản.
Thiên sứ gì chứ? Chỉ giỏi giả ngơ lừa người.
- Tỷ thôi đi, trong thời gian này tỷ đừng tìm đệ.
- Tên nhóc này ăn gan hùm mật gấu à?
- Tóm lại đệ không nhắc lại.
- Còn chưa xử tội hôm qua giờ tính sao?. Vương Hải Khánh là một tên khốn, ta hận.
- Tỷ hận cứ hận, đệ không quan tâm...
- Im coi, tối nay chị mày phải đi cho anh ta biết mặt, không bar nữa, chơi đua xe. Ok?
- Không!
- Này, mày dám cãi lời?
- Tỷ à, tha cho đệ con đường sống.
- Mày không nghe lời chị, mày phải chết.
Hiểu Khang bĩu môi bất mãn, tội thân cậu nhóc suốt ngày bị ăn nạt. Đua xe gì chứ? Chỉ giỏi lớn giọng chỉ cần dọa một tiếng có ma chả kinh hồn lên ấy.
- Tỷ à, đệ không nhắc lại.
- Lý do?
- Không thể nói.
- Mày lại dây dưa với con nào?
- Không có, tỷ coi như đệ cầu xin đi.
- Nói nhiều, tối không dắt chị mày đi, tỷ qua mách ba mẹ mày đảm bảo mày bị rút sạch tiền, cấm ra ngoài một tháng.
- Vô hiệu.
- Chị sẽ cho mày chết.
Cô gằn giọng, siết chặt tay lại vậy nhưng mọi biện pháp đều vô hiệu. Cậu nhóc mặt tỉnh bơ quay đi
- Nếu có thể! Hoặc là đệ sẽ bị dọa tới chết.
Diệp Chi vò đầu, cô sắp điên tiết mất. Hiểu Khang có chết cũng chỉ nghe lời cô vậy mà giờ lại bơ cô thế này đây.
Giận cá chém thớt, Diệp Chi đổ mọi tội lỗi lên đầu tên đội lốt sói.
***
Một tuần! Không được mà chính xác là không thể ra ngoài buổi tối chỉ vì sợ ma trong khi " chồng" lại vẫn có thể đi sớm về khuya. Cô hận không thể hạ độc vào thức ăn vì mẹ " chồng" hầu như luôn túc trực đã vậy hôm nay còn bắt cô mang cơm trưa cho anh ta, ngay cả chủ nhật cũng rúc đầu vào công ty nữa.
Diệp Chi không tin anh ta "ngoan" tới vậy.
Tập đoàn VAT!
- Cho hỏi phòng quản lý Vương ở đâu?
Nữ tiếp viên ngẩng đầu nhìn cô gái trước mặt thấy cô cầm theo hộp cơm thái độ nồng nhiệt dần chuyển sang khinh khỉnh.
- Quản lý bận, xin hỏi cô có lịch gặp mặt không?
- Anh ta là quản lý nào phải giám đốc, hơn nữa tôi hỏi phòng quản lý nào hỏi anh ta ở đâu.
Nữ tiếp viên cứng họng trước câu nói mạch lạc, chỉ là vẻ mặt trẻ măng thôi sao có thể thốt ra những lời như vậy.
- Đưa cái này cho anh ta. Ok?
Diệp Chi định quay gót thì một cánh tay phía sau đã níu lại.
Cô gái trong bộ trang phục công sở màu cam bắt mắt mỉm cười.
- Xin lỗi Lâm tiểu thư, bọn họ hiểu biết kém không biết tiểu thư
- Chị biết tôi?
Cô gái mỉm cười khiêm tốn khi quay sang nữ tiếp viên thì nghiêm mặt
- Cô không biết phép tắc là cởi mở với mọi khách hàng sao?
- Xin lỗi, tôi...
- Coi như lần đầu tôi bỏ qua, đây chính là Lâm tiểu thư
- Tôi xin lỗi, tôi thật lòng không biết tiểu thư.
Nữ tiếp viên cúi đầu rối rít, Diệp Chi chẳng màng ra hiệu cho cô gái dẫn mình đi.
- Lâm tiểu thư có gì bỏ qua cho họ.
- Cứ gọi tôi là Diệp Chi, tôi ít tuổi hơn chị.
- Được, tôi là Mai Nhi.
- Mai Nhi? Cái tên rất dễ thương.
- Cảm ơn. Là phòng này.
- Thôi khỏi, chị mang vào giúp tôi.
- Đây không phải nhiệm vụ của tôi, hơn nữa tiểu thư mang cơm tới đây không thể không chào một tiếng.
Diệp Chi định bất cần hất văng câu " việc gì phải chào anh ta?" Đã vội nuốt vào, bởi không thể để mất hình tượng Lâm Diệp Chi ngoan hiền được lại tai tiếng tới mẹ "chồng" càng không hay.
Qua cánh cửa gỗ nâu là căn phòng làm việc khá rộng rãi, cô không ngờ người kia lại quá ư sung túc như vậy, dù gì cũng chỉ là chân quản lí nhỏ nhoi, nhưng trong này có vẻ hơi bề bộn giấy tờ.
- Quản lý Vương vốn không thích người khác động chạm tới đồ của mình mặc dù những thứ đó không cần tới.
- Chị có vẻ hiểu anh t..ấy nhỉ.?
- Tôi quên mất, tôi là bạn của Vương Hải Khánh.
- Rất vui.
Diệp Chi trong lòng thầm nguyền rủa tên nào háo sắc hóa ra chết mệt với cô nhân viên này nhìn qua bảng tên lại ghi chức danh thư kí không khỏi khiến cô hoài nghi.
- Quản lý cũng có thư kí riêng sao?
Mai Nhi mỉm cười, có nhìn kiểu nào cũng không thể đoán ra cô gái trước mặt là ghen hay không ghen? Trong lòng cảm giác đôi vợ chồng này khá kì quặc.
- Tiểu thư đừng hiểu lầm, chỉ là tôi vô tình thấy tiểu thư nên giúp thôi.
Diệp Chi nhìn lướt qua đồng hồ đã quá 5 phút nhưng người kia chưa xuất hiện, đặt hộp cơm trên bàn nhìn qua Mai Nhi.
- Vậy phiền chị nhắn lại nhé, tôi có việc bận.
Mai Nhi đành để Diệp Chi đi, cánh cửa kia vừa đóng lại thì cánh cửa khác cũng mở ra.
Hải Khánh bận tay ướt lau vào khăn, anh dường như chẳng bận tâm chuyện gì vừa diễn ra ở đây.
- Diệp Chi vừa tới.
- Thấy rồi.
Bằng chứng là anh đã cầm lấy hộp cơm trên bàn.
- Cơm vợ nấu là nhất nhỉ? Thảo nào rủ cậu đi cantin không chịu.
- Không phải, cơm mẹ!
Anh nhún vai điềm đạm trả lời, Mai Nhi quen rồi cái tính cụt ngủn như thế, cô nàng sắn lăn lại gần anh tỏ ý hóng chuyện.
- Sao biết được? Là cơm cô ấy làm thì sao?
- Vậy thì sớm đã quăng giữa đường rồi.
Mai Nhi vẫn chớp mắt, tự nhiên tổng quản lý còn độc thân sáng ngời như bảo bối cần cưỡng đoạt thì bỗng chốc loan tin ngày mai tổ chức đám cưới thật làm cho người ta hết hồn về sự mau lẹ của anh.
- Vậy sao cậu cưới cô ấy.
- Mắc mưu.
Anh nói kèm theo nét cười nhẹ, Mai Nhi càng hóng chuyện hơn, tròng mắt mở to không tin nổi, xưa nay chỉ có người này bẫy mưu kẻ khác chứ nào phải ngược lại?
- Diệp Chi giỏi thật, không phải qua lại với con gái nhà lành để bị bắt vạ chứ?
Lần này anh nhíu mày, dùng ngón tay dí lên trán cô nàng đẩy ra xa.
- Tuyệt đối không, bớt hóng chuyện đi.
Mai Nhi bĩu môi dè chừng, gì chứ? Toàn làm cụt mất hứng cảm xúc của người khác.
- Này, lần sau đừng nói xấu sau lưng tớ.
- Tớ có nói sau lưng cậu đâu.
- Cậu! Đang sau lưng tớ.
Mai Nhi hất cằm bước đi, xem như người kia đã đuổi khéo cô, vợ chồng nhà này bắt đầu làm cô muốn hóng chuyện trong lòng lại ngấm ngầm khâm phục Lâm tiểu thư nổi tiếng ngoan hiền.
Ngoan hiền à? Rồi sẽ biết thôi.
***
Tấm cửa kính trong suốt nơi có một cô gái áp sát gương mặt bầu bĩnh dõi đôi mắt nâu trong veo đầy mơ mộng nhìn vào gian hàng trưng bày những mẫu giày gót nhọn vô cùng tôn dáng.
Không chần chừ một giây, Diệp Chi lao nhanh vào đống giày gót nhọn ngắm nghía.
- Quý khách xin chọn giày.
Cô nhân viên vui vẻ phục vụ, Diệp Chi vui vẻ chỉ tay vào mấy đôi giày hàng hiệu cười híp mi
- Tôi lấy đôi đó.
- Mời quý khách ra quầy thanh toán.
Diệp Chi vui vẻ ra quầy thanh toán, đôi này còn đẹp hơn đôi trước cao mười phân, dây đai màu hồng phấn đính nơ nhỏ lấp lánh, kiểu dáng lại vô cùng thanh cao,
- Em đúng là không bỏ tật được cô bé à.
- Vương thiếu gia!
Mấy cô nhân viên cúi đầu chào, anh gật đầu cố không gây sự chú ý đặc biệt.
Diệp Chi sững sờ quay ngoắt ra, khóe môi muốn giật mà không được nhưng rồi cô cũng làm ngơ mang đôi giày vừa thanh toán bước đi chưa gì đã bị anh kéo lại.
- Trả đi.
- Không!
Diệp Chi ngang ngược ôm lấy túi giầy hệt như đứa bé con mong được ăn kẹo trong tay nhưng cái người kia nào phải mẹ.
- Nhắc lại, trả mau.
- Không trả!
Cô lắc đầu, hàng mi đã rớm nước. Gì chứ? Giày cao gót chính là thứ cô đam mê được xỏ chân bước đi trên những đôi giày với đường cong mềm mại chính là sở thích trẻ con của cô. Nên tuyệt đối không!
Ánh mắt người kia lại lạnh lùng chiếu tới cô mang vẻ kiên quyết, không có ý nào nhân nhượng sẽ cho cô sở hữu chúng.
- Bỏ!
Diệp Chi cương quyết không!
Anh nào dễ chịu thua, nhấc bổng cô lên rồi nhân lúc cô không để tâm liền giật túi đồ bỏ lại.
Người ta phía sau thì mỉm cười ngưỡng mộ khi chàng trai cao lớn bế cô bé trong tay chứ đâu hề biết những giọt nước mắt đã tuôn rơi thật sự.
Chỉ vì một món đồ nhỏ nhoi!
- Thứ nhất, không đi giày cao gót ngoài giày thể thao.
Thứ hai, có thể bày bừa giấy màu sử dụng tùy ý nhưng không được gắn lên tường. Ok?
- Tránh ra!
Diệp Chi gắt lên giảy dụa tuột ra khỏi lòng Hải Khánh bước vào nhà trên đôi chân trần ửng đỏ.
- Thứ nhất, không có quyền áp đặt tôi.
Thứ hai, không thích thì ly thân. Ok?
Ly hôn à? Đừng mơ, trong lòng hai người rõ ràng biết kẻ nào nói ly hôn trước sẽ là kẻ thua cuộc. Đối với người có lòng tự tôn cao như Diệp Chi thì càng không.
- Thứ ba, em không được chống lại tôi, cho dù vậy cũng không thể.
- Tôi thách đấy!
Diệp Chi gắt lên, bóng dáng nhỏ bé bước trên bậc cầu thang lên phòng.
Anh chợt nhận ra cô luôn là kẻ ngang bướng và anh thực sự rất muốn hạ thấp cái tính cách bướng bỉnh ấy đi, trước hết là dẹp tan tính đua đòi vô cùng con trẻ của cô. Nhưng điều luật thứ hai cực kì phi lí chỉ bởi anh ghét thứ màu mè đang dán trên bức tường kia.
Đêm ấy chỉ duy nhất một người ở nhà và căn biệt thự bật sáng trưng đèn hết mức có thể trong khi cô chủ nhân nhỏ lại nằm ôm gối trong phòng, gương mặt ngủ say thi thoảng nấc lên khe khẽ trên đôi má ửng đỏ.