7:30 am!
Ngoài trời lất phất cơn mưa xuân đầu mùa, cái lạnh không quá rét buốt khẽ thấm nhẹ qua da một hơi lạnh thoảng tới.
Hạ Linh nghiêng người nhìn qua khung cửa sổ xuống dưới khuôn viên trồng cỏ xanh ngắt. Nữ trinh sát trong bộ cảnh phục, tóc búi cao toát lên vẻ nghiêm nghị nhưng cũng không kém phần kiêu sa xinh đẹp.
- Tổ trưởng vẫn chưa tới, có khi nào anh ấy vẫn trong tình trạng kẹt xe không?
Một số người trong phòng đã bắt đầu sốt ruột. Hạ Linh thuộc trực ban tổ 3, gồm có 5 người. Công việc của cảnh sát trung ương không phức tạp lắm, chỉ là vài vụ lặt vặt đánh cắp, thiếu đạo đức của lũ trẻ mới lớn. Những cách sát ở khu vực này đa phần là nam giới còn nữ giới đếm trên đầu ngón tay. Từ ngày Hạ Linh chuyển về, cô nghiễm nhiên ngồi lên vị trí hoa khôi, toàn cục đều biết bỗng dưng trở thành người nổi tiếng trước vẻ ngoài xinh xắn, diễm lệ.
- Xin lỗi, tôi có chút việc.
Phan Tú là tổ trưởng, anh chàng khá lề mề trong sinh hoạt nhưng trong công việc thì không phải để ai nhắc nhở, tố chất của anh nhìn bề ngoài không khác gì côn đồ nếu như không mặc cảnh phục. Tóc cắt ngắn, mày rậm nhưng lại sở hữu một cặp mắt khá đẹp rất rõ thần khiến người ta chú ý ngay từ lần gặp đầu tiên.
- Còn tưởng anh cho mọi người leo cây.
- Còn bắt hoa khôi của sở ta đứng ngóng cửa sổ mấy lần rồi.
Mấy người hùa nhau một hai câu đùa giỡn. Hạ Linh hơi nhíu mày, cô làm vẻ mặt nghiêm lại e hèm một cái chỉnh ghế ngồi xuống bàn họp.
- Đồng chí Tú, tôi đề nghị đồng chí nên coi trọng thời gian.
Hạ Linh giơ tay ra, Phan Tú liền bắt lấy tay người đẹp, khóe môi anh cong lên một nụ cười thong thả đủ vị ngọt làm khối người gục ngã. Thế nhưng vẫn có ngoại lệ, Hạ Linh lại rơi trúng cái ngoại lệ ấy. Cô mỉm cười, m ái tóc búi cao quý phái rơi rớt những sợi đen nhánh xuống sau gáy, nổi bật lên chiếc cổ cao trắng ngần hút mắt.
- Tất nhiên rồi, người đẹp đây là lần đầu tiên cô được leo cây đấy.
- Vậy tôi nên lấy làm vinh dự rồi.
- Tổ trưởng, chị hai. Hai người thôi tán tỉnh nhau nhé, ba người đàn ông đẹp trai nhất sở đang ngồi trước mặt chị đây này.
Không khí trong văn phòng vui vẻ lên một chút. Mưa ngoài kia dày hơn, trên mặt kính trượt dài những vết nước trắng xóa. Bọt bóng vỡ tan khi tiếp đất, tiếng cười vang nhanh chóng hòa tan vào không gian lẳng lặng biến mất.
- Chúng ta bắt đầu thôi. Tôi đã tập hợp tất cả thông tin chuyển vào địa chỉ mỗi người. Bây giờ thứ duy nhất chúng ta cần là chứng cứ. Sắp tới có một bữa tiệc chào mừng cô con gái trở về, ông ta nhất định sẽ lấy cớ này để ngấm ngầm hoạt động đen tối của mình.
Anh vừa nói vừa nhanh tay đánh máy gửi dữ liệu cho mọi người. Tiếng lạch cạch đánh máy và lật dở giấy vang lên liên tục chủ đạo khối không gian lãnh đạm này.
- Tổ trưởng, để bắt bọn mại dâm này vẫn theo cách cũ thôi. Em ứng cử anh tiếp tục giả gái.
A vừa nói xong, hai người trẻ trong tổ bật cười. Phan Tú nhíu mày, anh hắng giọng rất lớn rồi tiếp tục cúi đầu vào laptop, chỉ có Hạ Linh là chưa hiểu gì. Liếc nhìn gương mặt các thành viên trong tổ cũng đủ khiến cô bật cười, chưa kể là sắc mặt phúc hắc lúc này của Tú.
- Có chuyện tôi chưa biết sao?
- Chị hai không biết, trước đây tổ không có nữ. Sếp đã giả gái tiếp cận đối tượng, sếp kiều diễm tới nỗi khi hắn bị bắt rồi vẫn còn nhìn theo anh ấy luyến tiếc. Chậc! Đúng là mỹ nhân nha.
- Cậu Chương, tháng này cậu nhớ đừng mắc lỗi gì nhé. Còn 25 ngày nữa mới được lĩnh lương.
Người được gọi là cậu Chương ỉu xìu mặt, giả bộ cúi đầu xếp xếp mấy tờ giấy.
- Tôi thấy kế hoạch của anh Tú đưa ra cũng không có vấn đề gì. Chúng ta cứ vậy làm theo nhé. Vé mời từ ngài bộ trưởng cứ để tôi kiếm cho mấy cậu.
Tất cả gật đầu rồi tiếp tục trở lại bàn làm việc. Hạ Linh rời đi cuối cùng, Phan Tú để ý nét mặt cô từ lúc đầu tới giờ. Mà đúng hơn từ khi cô chuyển tới đây anh đã liệu trước những chuyện chẳng hay chút nào. Nhưng cũng chỉ là linh cảm nghề nghiệp, việc Hạ Linh chề đây với mục đích gì thì cô đâu dễ dàng nói ra với người khác. Theo một công văn bí mật tổng cục vừa gửi cho anh, số liệu tội phạm ở đây tuy có giảm đáng kể nhưng mức độ tội phạm thì đã đạt tới ngưỡng nguy hiểm cảnh báo 1 rồi. Chưa biết chừng sắp tới khi cơn mưa càn quét của nhóm trinh sát nằm vùng được huấn luyện trình độ quốc tế còn khơi thông ra hang ổ rồng rắn gì ở cái thành phố vốn được coi là yên bình.
******
5 giờ sáng, điện thoại Diệp Chi reo ầm ĩ. Cô lười biếng cầm máy lên rồi lại ngáp ngủ vứt bộp xuống đất. Khổ nỗi điện thoại xịn vứt mấy lần cũng chẳng vỡ, cuộc gọi tới tấp liền sau đó khiến cô tỉnh hẳn, mắt có díu lại cũng chẳng nhắm nổi vào nữa. Diệp Chi cau mày, chẳng buồn nhấc thân mà trườn ngay xuống khỏi giường, lười biếng nằm trên sàn vơ lấy điện thoại. Miệng còn đang càu nhàu đã vội ngậm lại, ngồi bật dậy tỉnh hẳn. Là mẹ chồng phu nhân gọi chứ ai.
- Dạ, con nghe!
- Ừ, dậy chưa con?
Hỏi như thế dám bảo chưa? Diệp Chi luống cuống đứng hẳn dậy, ngoan ngoãn đáp lại.
- Dạ rồi, con mới tắm xong chuẩn bị đi học nè.
Đầu dây bên kia khẽ hừ một tiếng có vẻ không hài lòng cho lắm, Diệp Chi thấp thỏm như đứa con mắc lỗi bước vào phòng tắm đứng trước gương vuốt vuốt mớ tóc xù thảm hại. Tối qua học khuya giờ mắt thâm tím cả rồi, mẹ chồng phu nhân lúc lâu sau mới cất lời.
- Nghỉ, nghỉ luôn đi. Ngày hôm nay qua nhà đây với mẹ, bảo cả thằng Khánh nữa.
- Nhưng hôm nay không được.
- Không được cái gì? Mẹ nói rồi đấy, hai đứa về nhà với mẹ. Không về thì liệu hồn đấy.
Diệp Chi chưa vội thanh minh thì bên kia đã tắt phụt điện thoại, cô ngơ ngác nhìn màn hình tắt ngấm muốn cãi mà không cãi được. Khóe miệng giật giật, mẹ chồng phu nhân hình như tâm tính không được tốt lớn tiếng bắt ép cô còn ngang nhiên cúp máy giữa chừng. Lẽ nào lại có chuyện gì bức bách quá nên kiếm con dâu làm thớt không?
Nghĩ ngợi một lúc,Diệp Chi lết xác qua phòng Hải Khánh gõ cửa. Gõ ba tiếng không thấy động tĩnh gì, Diệp Chi bặm môi tung cuốc đá nhưng vừa lúc Hải Khánh mở cửa. Diệp Chi đá hụt liền chới với ngã rầm xuống sàn. Khóe mắt anh giật giật, quả nhiên lúc ấy anh không đứng gữa cửa nếu không sẽ phải thay cái cửa ăn đá mất, mà Diệp Chi cũng đâu có đá được cửa đâu nhỉ?
- Vợ, chúc buổi sáng tốt lành không cần khoa trương như thế.
- Chúc cái đầu anh.
Diệp Chi choáng váng bò dậy, đau tới nỗi chảy nước mắt, thấy điệu bộ dương dương tự đắc của anh nhịn không nổi liền cãi bướng. Hải Khánh phì cười xoa đầu cô vợ nhỏ, nhịn không nổi kéo má cô một cái.
- Buổi sáng tập thể dục cũng tốt.
- Tốt cái đầu anh.
Rõ ràng đây là cái thói cáu gắt không đầu không cuối, ngộ độc từ ngữ của Diệp Chi đây mà. Thói quen vô cùng xấu nhưng bất quá Hải Khánh cũng không muốn cô thay đổi liền giả bộ xót xa vỗ vai, mát xa cho vợ.
- Bây giờ tốt hơn chưa?
- Đỡ rồi. Mà cái cửa này khác_ Diệp Chi chỉ tay vào cửa, mi tâm chuyển sang Hải Khánh nhìn không chớp mắt.
- Khác thế nào? Cửa nào chả giống nhau, làm sao biết khác?
- Đá nhiều thì biết!
Hải Khánh...
Khóe môi anh cong lên, không rõ ý cười hay là gì nhưng cũng không giải thích gì thêm. Loáng cái đã chuyển về đề tài ban đầu.
- Thế ai tự dưng làm ồn trước?
Sực nhớ lại chuyện ban đầu, Diệp Chi thở dài liếc nhìn anh một cái, cô vợ nhỏ chán nản giật giật áo anh. Mấy cái nguyên tắc ban đầu chắc cả hai chẳng ai nhớ nữa rồi. Áo anh cứ nhàu, nhàu thoải mái, nhàu đã có tiệm giặt ủi lo không nên làm phiền tới Diệp Chi thì hơn.
- Hình như mẹ giận em sao đấy?
- Làm gì mà giận?
- Chắc tại gọi nhỡ 2 cuộc mới nghe, mẹ lớn tiếng lắm còn không cho em nói, bắt em nghỉ học bảo anh đưa em về.
Đáy mắt Hải Khánh lộ ý cười nhưng mặt cô vợ ỉu xìu. Xoa đầu trấn an cô vợ nhỏ một cái, anh gật đầu nói tiếp
- Được, chúng ta về nhà. Mau đi chuẩn bị đi.
- Mẹ lớn tiếng lắm, biết đâu đổ thừa cái gì lên đầu em?
- Vợ à, em ngoan hiền thật đấy, đúng chất con dâu ngoan.
Giọng điệu của anh 8/10 rõ ràng giễu cợt cô. Mà trước giờ hai người đều chung một loại luôn thích đeo mặt nạ trước người đời, xét cho cùng đều không sống thật với chính mình. Diệp Chi liếc anh một cái ngúng nguẩy bỏ vào phòng chuẩn bị. Anh không đơn giản như cô nghĩ, đối với cô có lẽ là anh thật lòng nhưng những chuyện mà anh làm chắc chắn càng không muốn cô để cô biết. Cô chỉ muốn anh biết cuộc sống bây giờ của hai người là quá bình yên rồi, những gì là bí mật có thể cứ chôn vùi nó như thế, khỏa lấp thật sâu. Cô sợ hãi với những ơn ác mộng gần đây, giấc mơ về một ngôi nhà bùng bùng lửa cháy dữ dội lại tìm tới, có một bóng người nhảy vào ngọn lửa đó. Diệp Chi không muốn giấc mơ kinh hoàng ấy trở thành sự thật hay vốn dĩ nó là một mảnh ghép thất lạc từ kí ức?
Sảnh chính của Vương gia, Vương Huệ liếc nhìn người phụ nữ tên Mai là cánh tay đắc lực có ý dò hỏi.
- Trời ạ, phu nhân bà diễn sâu thật đấy. Đến tôi còn phải sợ đây.
- Sợ cái gì mà sợ? Không phải là ý tưởng của hà hết sao? Con dâu tôi mà bị dọa không tới thì bà liệu hồn đấy.
- Quan trọng là do bà diễn sâu đấy chứ, tôi làm sao biết được bà có khiếu như vậy.
Người nói ra kẻ nói vào làm ồn ã cả đại sảnh. Đám giúp việc trong nhà cũng được lúc tám chuyện giải khuây. Còn ta chức cá cược xem đại thiếu gia ngoài nóng trong lạnh liệu có dắt cô vợ hiền kia về không nữa. Vương Hải Lâm nhìn Vương Huệ chép miệng lắc đầu, trong ngôi nhà rộng lớn này thì chỉ có bà ấy mới tạo ra lắm thị phi như vậy.
- Hửm? Đi đâu vậy?
Diệp Chi áp trán lên vừa kính, lối này không phải về nhà mẹ chồng đại nhân mà. Mất công cô chọn lựa quần áo cả tiếng trời không biết anh muốn đưa cô đi đâu.
- Đi ăn sáng.
Hải Khánh không nhìn sang Diệp Chi mà vẫn tiếp tục lái xe. Diệp Chi thấy hợp lí liền gật gật đầu.
Mải nhìn ngắm bên ngoài Diệp Chi ngủ quên từ lúc nào cũng không nhớ nổi. Anh cố tình chạy xe chậm, mở cửa sổ vừa đủ, bật sẵn bản nhạc không lời. Dĩ nhiên là cố tình để cô ngủ quên. Khi tỉnh dậy Diệp Chi còn đang gối đầu trên đùi anh. Hải Khánh đã ngừng lái xe từ lâu, anh vòng tay trước ngực, gương mặt góc cạnh hơi cúi xuống.
Diệp Chi mở mắt vừa hay đối mặt với anh, Hải Khánh đang ngủ có thể là chỉ nhắm mắt vậy thôi. Cô bật cười khẽ, lấy tay chọc chọc lọn tóc rơi rớt xuống trước trán. Sống mũi thẳng tắp, khóe môi dường như hơi mím lại. Rất tự nhiên, cô dụi đầu vào lòng anh đánh thức. Cô biết anh không ngủ nên vừa nhúc nhích đầu trên đùi anh, Hải Khánh đã nhéo má cô vợ nhỏ cúi đầu hôn phớt qua đôi môi còn vương mùi sữa ngòn ngọt cô uống tạm trước khi đi.
- Mấy giờ rồi?
Diệp Chi đẩy đầu anh ra, tiếp đó kéo tay anh xem giờ trên đồng hồ. Hiện đã là 9 giờ sáng, Diệp Chi chưa kịp phát hoảng ngồi bật dậy thì anh đã đè ngay đầu cô nằm xuống, gắt nhẹ.
- Em lo gì chứ?
- Sáng nay mẹ lớn giọng lắm, đến muộn mẹ sẽ giận nữa đấy.
- Diệp Nhi em sống với ai thế?
Hải Khánh nhíu mày, anh bực bội rồi. Đôi mày rậm nhếch lên, mi tâm chuyển ánh nhìn cô chằm chằm.
- Cưới em là do mẹ chọn cho anh đấy chứ.
Hải Khánh ừ hử, cúi đầu xuống thấp nữa.
- Vậy là em sống với mẹ?
Diệp Chi chớp mắt vô tội nhìn anh rồi liếc đi nơi khác. Cô vợ nhỏ đang cố trốn tội, Hải Khánh cúi đầu chạm lên trán cô hôn lên chóp mũi xinh xắn của Diệp Chi gằn giọng cảnh cáo:
- Chọn ai cũng được, nhưng em là người duy nhất tôi chấp nhận hiểu chưa?
Diệp Chi bật cười khúc khích gật gật đầu tỳ lên chóp mũi anh.
- Nếu như sau này em biến mất thì sao? Mẹ chọn vợ cho anh, anh cũng đồng ý hết sao?
- Diệp Nhi, em nói quẩn gì thế. Cho dù là như thế không ai đủ tư cách.
Cô vợ nhỏ thích thú gật đầu, luồn tay qua tóc anh vuốt vuốt. Cảm giác này không khác gì đang vuốt ve sủng vật.
- Dập tắt ý nghĩ trong đầu em ngay.
Hải Khánh bóp chóp mũi cô. Diệp Chi a lên mấy tiếng anh mới chịu buông.
- Thật ra ngày nào anh cho em vuốt tóc, nhất định hôm đó em sẽ vào bếp nấu ăn thật ngon cho anh.
- Em nghĩ dụ nổi tôi sao? Tài nấu ăn của Mai Nhi được 3 sao đấy.
Hải Khánh nhếch môi, khá khen cô vợ ranh mãnh. Diệp Chi bĩu môi lườm anh một cái. Bàn tay hai người đan vào nhau, đôi nhẫn bạc chạm khắc tinh xảo lóe ánh kim trên hai ngón áp út.
- Đi ăn sáng thôi.
Bước xuống xe, Diệp Chi nhận ra mùi hương mằn mặn hơi bết dính, trước mặt nhà hàng khoa trương đặt biệt hiệu màu đỏ tươi rói, xung quanh là cát trắng bao phủ. Thì ra là biển. Bàn tay cô bất giác siết chặt tay anh, kí ức tại X ùa về không tốt đẹp chút nào. Anh không nhận ra cô đang sợ điều gì, dĩ nhiên anh cũng không nhớ khoảng thời gian khi hai người còn xa lạ ấy Diệp Chi đã rất sợ hãi, chật vật xoay sở với nỗi ám ảnh tâm lí.
- Khánh, đây là đâu?
- Vịnh biển phía Đông Nam, nơi này đẹp phải không?
Diệp Chi ừ một cái, tầm nhìn phía trước do nhà hàng chắn hết nên cô không nhận ra được cái "đẹp" mà anh đang đề cập ở đây.
Gió biển mằn mặn, lướt qua cuốn theo những hạt cát nhẹ tênh như lớp bụi trắng ngần. Mùa xuân ẩm ướt, con sóng trắng rầm rì xô lên mặt cát trắng chạy dài một dãy nhấp nhô bọt biển.
- Chúng tôi đã chuẩn bị, xin mời đi lối này.
Gã quản lí hơi cúi đầu, hắn nói đã chuẩn bị sẵn rồi. Diệp Chi cũng lờ mờ đoán ra anh đã bày trò gì sẵn nên hai người không ngồi ở bàn ăn trong nhà hàng mà bước theo gã quản lí về phía một hành lang dài. Diệp Chi ngoan ngoãn bước theo anh chờ đợi điều bất ngờ. Lẽ ra anh nên bịt mắt cô lại, hoặc làm trò gì đấy kịch tính hơn thế nhưng Diệp Chi vốn đã biết con người anh thật ra không thiện cảm như vẻ bề ngoài, tính cách có phần cứng ngắc đặc biệt là chẳng biết tạo bất ngờ lãng mạn gì cả.
Dãy hàng lang hướng ra phía sau nhà hàng. Ở đấy có gió, có nắng dịu, có hơi xuân ẩm ướt mang theo mùi vị của biển. Vịnh biển này không lớn lắm nhưng cát trắng tinh khôi lung linh dưới nắng, bãi đá nhô cao giữa lòng con sóng hệt như ngọn núi thu nhỏ.
Bàn ăn thịnh soạn đặt trên bãi cát, ánh mây trắng lơ đãng xẻ từng vạt nắng chiếu xuống khoảng không trắng ngần. Diệp Chi bên cạnh anh mỉm cười thích thú.
- Khánh, bữa sáng không cần khoa trương tới vậy.
- Thực ra bữa trưa rồi.
Gã quản lí rời đi từ lúc nào để lại không gian riêng cho hai người. Anh nắm tay cô dắt về phía trước, mùi vị mằn mặn của biển quyện trong gió xuân thổi vào lòng người một cảm giác thoáng lạ. Có chuông gió bằng vỏ ốc kêu đinh đang rất vui tai. Bàn ăn bằng gỗ sơn trắng, bày biện đủ loại hải sản đã được cắt miếng gọn gàng.
- Này, anh không có gì nói với em à?
Hải Khánh không chần chừ liền gật đầu, - Có!
- Nói đi.
Diệp Chi nhìn anh háo hức, đôi mắt cô long lanh chớp nhẹ không giấu niềm vui sâu trong đáy mắt.
- Em không cân phải sợ mẹ.
- Hết rồi?
Diệp Chi nhăn mày, anh thản nhiên gật dầu, sực nhớ ra chuyện gì lại liếc nhìn cô tiếp tục nói.
- Dù em có ra sao cũng không ai bắt nổi anh lấy người khác.
- Hừ, ai mượn anh đính chính chuyện này? Nếu em không tồn ta...
Hải Khánh cúi đầu hôn phớt lên đôi môi ấy, mi mắt anh rủ xuống rõ ràng không vui.
- Là anh sai, chúng ta đi ăn.
Diệp Chi gật đầu, thực ra sau này cô có làm ma cũng sẽ ám anh không rời.
Không gian ngoài biển mát mẻ, Diệp Chi chống cằm nhìn anh ngồi đối diện vô cùng ưng ý màu áo sơmi xanh dương cô chọn cho anh hơn nay. Giữa khung cảnh màu trắng, màu áo anh nổi bật hơn tất cả.
Tiếng chuông gió đinh đang kêu vui tai. Giữa khung cảnh rộng lớn, bàn ăn của hai người vô tình tạo điểm nhấn. Một lữ khách đi qua từ xa đã chụp cho hai người một tấm, người lữ hành ấy còn ham mê chụp thêm nhiều kiểu nữa. Khi hai người họ ăn xong chuẩn bị đi dạo biển, chàng trai kế bên cúi người bỏ giầy ra cho cô gái, ánh mắt anh từ đầu tới cuối đều chú mục lên gương mặt xinh xắn kia. Đôi chân trần của cô gái dẫm trên cát, chàng trai vẫn đang cúi người nhặt giầy cho cô, trên gương mặt xinh xắn ấy đôi môi mỉm cười tinh nghịch vuốt tóc chàng trai.
Người đàn ông mỉm cười, gió biển tới cuốn theo cát làm nhòe chiếc kính trên sống mũi. Ông nhấc ra lau lại kính rồi nhìn những hình ảnh vừa chụp mỉm cười mãn nguyện. Nhưng một giây sau đó, ánh mắt người đàn ong sửng sốt khi phóng to gương mặt chàng trai. Một lần nữa ông nhấc kính ra, nheo mắt nhìn về phía đôi nam nữ ấy.
- Diệp Nhi, em đang coi tôi là sủng vật đấy à?
- Thật ra anh làm sủng vật rất tốt mà.
Hải Khánh trừng mắt lên nhìn coi, loáng cái Diệp Chi đã nhanh nhảu chạy đi trước, tiếng cười giòn tan quay lại nhìn anh thách thức.
Sóng vỗ vào bờ, bọt trắng tan nhanh vào lòng cát. Anh ném cho cô tia cười nguy hiểm rồi lập tức chạy nhanh về phía cô. Thật ra Diệp Chi không biết, những ngày vắng cô khi ấy, anh luôn tập chạy mà mục đích trước mặt là cô nhưng chạy mãi, chạy mãi cũng không thể nào đuổi bắt được hình bóng đấy. Lần này, anh cũng tuyệt đối sẽ bắt được cô.
Diệp Chi đá tung bọt nước, cũng không ngờ anh chạy nhanh tới vậy. Lúc cuống cuồng chạy đi thì đã muộn. Anh ôm chặt Diệp Chi vào lòng, hơi thở ngắt quãng vùi đầu vào mái tóc thơm mùi tinh dầu hoa hồng của cô. Thời khắc đó, cả hai đều cảm nhận được có một thứ vừa vỡ òa tận sâu trong lòng, cảm giác da diết vô cùng mãnh liệt.
- Diệp Nhi, cho dù em ở đâu cũng không thoát khỏi tôi được.
- Nhất định em sẽ không đi xa như thế.
Đôi nhẫn bạc chạm nhau lóe sáng giữa ánh nắng. Sóng xô tới lùa ướt chân hai người mát lạnh. Khung cảnh quá đỗi bình yên khiến cho kẻ ngoài cuộc cũng cảm thấy cõi lòng như dịu êm một cách kì lạ.
- Khánh, thật ra... em không sợ bóng tối nữa. Em rất sợ bị bỏ rơi.
- Xin lỗi!
Hải Khánh xoa đầu cô, Diệp Chi ngoan ngoãn nhìn ra hướng biển. Trái tim cô từng tổn thương giờ đây từng chút một như được xoa dịu đi, lặng lẽ theo tiếng nhịp đập rất khẽ bên ngực trái.
- Xin lỗi, tôi có thể làm phiền hai người chút không?
Người lữ hành bây giờ cầm trên tay một sấp ảnh. Hai người nhìn thấy không không đinh ninh là đã bị người này chụp trộm nãy giờ. Diệp Chi bỗng nhiên trở thành thỏ con rụt rè nhùn người đàn ông lạ dò xét. Hải Khánh không vui anh tự động cầm sấp ảnh trên tay người đàn ông lạ kia cất giọng lạnh lùng.
- Cảm ơn, số ảnh này ông lấy bao nhiêu tôi trả.
- Chàng trai, cậu hiểu sai ý tôi rồi. Hai người thực sự rất đẹp đôi, số ảnh này coi như làm kỉ niệm tôi tặng cho cả hai. Tôi vẫn còn lưu bản gốc trong máy chưa xóa đi, có thể cho tôi giữ không?
- Khánh, anh thực sự rất giống sủng vật của em.
Diệp Chi bỗng reo lên cười híp mắt, giơ ra trước mặt anh bức ảnh cô ngạo mạn xoa đầu anh như sủng vật. Sắc mặt Hải Khánh u ám cốc đầu cô vợ nhỏ khẽ gắt.
- Ảnh này chụp xấu.
Người đàn ong đứng ngoài xuôi mấp máy đôi môi mỉm cười tiếp tục dò la thêm.
- Hài người chắc cũng yêu nhau lâu rồi nhỉ.
- Chúng tôi là vợ chồng.
Hải Khánh kéo cô vợ nhà chính đốn nghiêm túc nhưng xem chừng cô vẫn say mê với bức ảnh ấy hơn.
- Bác à, bác có thể giữ lại file ảnh đấy. Cảm ơn bác đã chụp ảnh kỉ niệm cho chúng cháu nhé!
- Ảnh xấu, em cười cái gì?
- Là tại vì anh xấu thôi.
Diệp Chi trả treo đá vào chân anh một cái rồi lém lỉnh cầm sấp ảnh chạy đi không quên vẫy tay với người đàn ông kia.
Khóe môi anh cũng bất giác cười theo cô vợ nhỏ, anh nhìn người đàn ông trước mặt đã có phần thiện cảm hơn trước.
- Cảm ơn!
- Không có gì, chàng trai trẻ cố gắng giữ cho tốt nhé!
Người đàn ông ấy rời đi ngành chóng, anh nhìn theo bóng lưng cao gầy ấy khuất dần trong lòng không hiểu sao lại thấy khó chịu, hình như đã là một hình ảnh rất lâu từ quá khứ.