Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!

Chương 597




Chương 597:

 

Hoàng Ánh cảm thấy đau lòng con trai của mình, đến đây định yêu cầu Nhan Từ Khuynh nghỉ ngơi, nhưng bà ấy không ngờ tới lại nghe những lời này.

 

Bà ấy nhíu mày và nói: “Bọn trẻ đều bị sinh non.

 

Chúng còn quá nhỏ và quá yếu. Tốt nhất là nên nằm trong lồng ấp. Lỡ ôm ra ngoài rồi bị cảm lạnh thì sao? Hãy để chúng được giữ ấm là an toàn nhất, đợi chúng lớn hơn rồi ôm ra ngoài. Chúng nó cũng không có cánh mà bay mất được.“

 

Nỗi đau trên thân thể cùng nỗi bưồn phiền trong lòng hội tụ lại, nước mắt tuôn rơi không kìm được: “Các con không được khỏe… Phải không?”

 

“Không phải, bọn nhỏ không sao cả, nhưng là còn quá nhỏ, so với những đứa trẻ đủ tháng khác thì hơi yếu. Ngoại trừ cái đó thì bọn nhỏ không có vấn đề gì” Nhan Từ Khuynh lau nước mắt cho cô: “Hiện tại cơ thể em cũng suy nhược. Chờ em khỏe lên rồi nhìn cũng không muộn.”

 

Dương Họa Y mạnh mẽ gật đầu.

 

Cô phải nghỉ ngơi thật tốt, khỏe hơn thì mới có thể đi nhìn bọn trẻ.

 

Ngay cả khi Nhan Từ Khuynh nói rằng đứa trẻ không sao, cô vẫn vô cùng bất an.

 

Chỉ cần cô không tận mắt nhìn đứa trẻ, cô sẽ không thể an tâm.

 

“Bây giờ mới biết đau lòng cho bọn trẻ, lúc đầu cô đã làm gì?” Hoàng Ánh lạnh lùng chất vấn.

 

Niệm Sơ Biết răng Dương Họa Y mới sinh con, thân thể còn suy nhược.

 

Cũng biết Nhan Từ Khuynh sẽ bảo vệ Dương Họa Y, nhưng Hoàng Ánh vẫn không nhịn được mà chất vấn: “Bây giờ cô sợ đứa nhỏ bị thương, trước khi ngã đã làm gì hả?!”

 

Hoàng Ánh nhìn cánh tay phải đã tát Nhan Niệm Sơ của mình, lại nhìn khuôn mặt đấm nước mắt và đáng thương của Dương Họa Y, trong lòng càng cảm thấy nghỉ ngờ.

 

Dương Họa Y không phải trẻ con nữa, làm sao có khả năng tự mình đứng không vững mà ngã?

 

Hơn nữa, Nhan Niệm Sơ cũng không đấy cô, cô ngã như thế nào, đứa trẻ vẫn còn nhỏ, chuyện thế nào, chỉ có cô biết Lần trước cô phải nhập viện, đó là vì Niệm Sơ đã động tay động chân khiến cô chịu uất ức.

 

Nhưng lần này, Niệm Sơ cách cô rất xa, cánh tay của đứa trẻ cũng không dài nên không thể đẩy cô được.

 

Bây giờ cô lại bày ra bộ dáng uất ức, lo lắng cho bọn trẻ như vậy, cho ai xem?

 

Nếu cô thực sự lo lắng cho con mình, sao có thể khiến chính mình sinh non?

 

Hoàng Anh khiển trách: “Cũng may ba mẹ con các cô đều bình an vô sự. Nếu có chuyện gì xảy ra? Bây giờ cô có khóc cũng không có cơ hội”

 

‘Vết mố của Dương Họa Y đau, cô có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cô không thể nói được gì “Cô oan ức, người khác không oan ức sao?!

 

Chính cô đã vô tình giảm phải quả táo ngã sấp xuống. Nếu cô và con của cô gặp tai nạn, trách nhiệm này lại đổ hết lên cho Niệm Sơ gánh vác?”

 

Hoàng Ánh lạnh lùng nhìn Dương Họa Y, không lưu tình chất vấn.

 

Cô con dâu này, thật sự là càng ngày càng không hài lòng, Nếu là vô tình ngã xuống thì không sao…

 

Nhưng đáng sợ là cô cố tình ngã để đuổi Nhan Niệm Sơ đi, cố ý ngã lấy mạng sống của bản thân và đứa trẻ ra làm vật đặt cược.

 

Đầu ngón tay của Dương Họa Y lạnh đi, Nhan Từ Khuynh cầm lấy giữ ấm, nhịn không được phụ họa hai câu: “Họa Y, em quá bất cẩn. Em rõ ràng là quan tâm đến bọn trẻ nhất, tại sao lại để cho mình ngấ?”

 

Cô rút tay ra, không khỏi tự phản bác: “Em không có ng㔓