Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!

Chương 533




Chương 533:

 

Cô nhìn anh không chớp mắt, cố kiềm lại để cho nước mắt không rơi, kiên trì, cố chấp hỏi mãi một câu hỏi Và câu trả lời cho câu hỏi đó quan trọng đến mức có thể ảnh hưởng đến tương lai và cuộc sống của con cô.

 

Tốt hơn hết phải cho cô một câu trả lời thích đáng.

 

“Nhan Từ Khuynh, anh thực sự muốn con của chúng ta sau khi sinh ra liền phải ghép tủy cho Nhan Niệm Sơ sao?”

 

Ánh mắt của Nhan Từ Khuynh chạm phải ánh mắt cô, anh biết Dương Họa Y muốn nghe câu trả lời như thế nào và anh cũng muốn nói con của họ là quan trọng nhất đối với anh.

 

Nhưng không, nếu bệnh của Nhan Niệm Sơ không được chữa khỏi, tương lai cuộc sống của họ cũng không thể yên ổn và nút thắt trong lòng mẹ anh sẽ luôn làm ảnh hưởng đến cuộc hôn nhân và hạnh phúc của bọn họ.

 

Nhan Từ Khuynh trịnh trọng gật đầu Anh nói: “Đúng vậy”

 

Nếu Nhan Niệm Sơ có thể được chữa khỏi nhờ mô tủy phù hợp thì anh sẽ lập tức có được yên ổn và mẹ anh cũng không còn gì để làm phiên anh vì bọn họ cũng đã làm hết sức mình.

 

Nhưng nếu không thể tìm được mô tủy phù hợp, thì cũng có gì đáng xấu hổ, Khi cuộc phẫu thuật đó kết thúc, bất kể có thành công hay thất bại thì gia đình bọn họ bốn người vẫn mãi bên nhau, không ai nợ ai và cũng không cần ai phải để ý đến nó nữa, quá khứ có thế hoàn toàn bị vùi lấp.

 

Anh cũng suy nghĩ rõ ràng rồi, mẹ anh càng ngày càng lớn tuổi nên bà cũng có nhiều suy tư hơn, chính vì vậy anh càng không thể để những lo lắng của mẹ làm ảnh hưởng đến cuộc hôn nhân của mình được.

 

Sau khi Nhan Niệm Sơ phẫu thuật xong, anh sẽ cho công ty mở rộng ra nước Mỹ, anh sẽ đưa Dương Họa Y và các con đến đó di cư một thời gian đế mẹ anh có thế đỡ lo lắng Nếu như mẹ anh thông suốt, bà ấy có muốn quay lại hay không, nếu bà không thể tìm ra, miễn là bà hài lòng với đứa trẻ thì sống chỗ nào cũng chẳng khác nhau.

 

Nhan Từ Khuynh hạ quyết tâm: “Vâng, em hy vọng anh có thể hiến tủy cho Nhan Niệm Sơ”

 

Nước mắt của Dương Họa Y cuối cùng cũng không kiềm được mà tuôn ra một cách không kiếm soát được.

 

Cô không biết Nhan Từ Khuynh suy nghĩ như thế nào nhưng bây giờ dù cho anh suy nghĩ gì thì cũng chẳng còn quan trọng nữa rồi Việc đứa bé nhỏ nhoi trong bụng cô khi vừa sinh ra liền phải chịu đựng để cứu mạng cho Nhan Niệm Sơ là đủ đế có thế lí giải mọi suy nghĩ của anh rồi Trong thâm tâm cô, vị trí của Nhan Niệm Sơ không hề nhẹ hơn con cái của họ.

 

Dù cô biết suy nghĩ của mình quá ích kỉ, Nhan Niệm Sơ cũng là con của Nhan Từ Khuynh, tuy anh sẽ miễn cưỡng mà từ bỏ nhưng cô vẫn cảm thấy đau lòng và không thể chịu đựng nổi khi anh nói ra điều đó tàn nhắn như vậy.

 

“Anh xin lỗi, nhưng mong em hãy tin anh, chắc chắn sế không xảy ra tai nạn, con của chúng †a sẽ không sao đâu” Khi cô khóc, lòng của Nhan Từ Khuynh đau như cất: “Em đừng khóc, không tốt cho mắt em cũng không tốt cho đứa nhỏ.”

 

Có hại cho mắt và không tốt cho đứa nhỏ, nhưng anh có bao giờ nghĩ rằng cô cũng sẽ bưồn?

 

Nước mắt không ngừng tuôn rơi, từng hạt từng hạt lặng lẽ chảy dài hai bên má.

 

Dù cố gảng như thế nào thì cô cũng không thế lau sạch được. Cô từ từ nhầm mắt lại đế không còn nhìn thấy anh nữa. Mũi cô đỏ bừng và giọng nói cũng nhẹ đỉ: “Ra là vậy. Đi ra ngoài?

 

Nhan Từ Khuynh ngồi xổm xuống và đưa tay vuốt má cô.

 

Biểu hiện của cô khiến anh vô cùng khó chịu nhưng anh không thể làm gì được, thậm chí anh còn không dám đụng chạm mạnh chỉ vì sợ có thể làm tổn thương con búp bê sứ mỏng manh này.

 

“Họa Y… Họa Y…”

 

Mỗi lần Nhan Từ Khuynh gọi cô thì nó lại như một nhát dao đâm thẳng vào trái tim của cô.

 

Anh bảo cô làm gì chứ? Anh còn muốn con cô hiến tủy cho Nhan Niệm Sơ sao?