Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!

Chương 510




Chương 510:

 

“Khi mang thai không thể ly hôn. Dù muốn ly hôn thì ít nhất cũng phải đợi đến khi đứa trẻ hết thời kỳ bú sữa mẹ. Trong giai đoạn này, cô vẫn là con dâu của nhà họ Lâm. Vì vậy cô cũng phải cân nhắc vì nhà họ Lâm. Niệm Sơ cũng là con trai của Nhan Từ Khuynh, tại sao cô không nghĩ cho Nhan Từ Khuynh một chút chứ? Chỉ yêu cầu cô làm xét nghiệm cuống rốn, cho dù là có nguy hiểm nhưng cũng không bảo con cô đi chết, sao cô lại không hiểu chuyện như vậy?”

 

Bị ép đến tình thế tuyệt vọng, Dương Họa Y gần như cảm thấy nghẹt thở, cô luống cuống ôm đầu, chật vật tìm cơ hội cho mình.

 

Nhưng dù có làm gì đi chăng nữa, cô cũng không thể thoát khỏi tình cảnh khốn khó này.

 

Cô gần như hét lên: “Tôi chỉ muốn con tôi được sinh ra một cách an toàn?!”

 

Các bác sĩ và y tá đi cùng thuốc thấy Dương Họa Y quá kích động, vội vàng đè cô không cho cô động đậy.

 

Ống nhỏ giọt được điều chỉnh, đầu kim mát lạnh đâm vào mạch máu của cô: “Đây là lọ thuốc mới được điều chế. Mợ không được di chuyển nó nữa, thưa mợ. Như vậy rất dễ gây thương tích cho bản thân và đứa trẻ.”

 

Với thân thể không cử động được, cô thì thầm: “Tôi đau bụng… Bụng, đau…”

 

Bác sĩ cảm thấy có gì đó không ổn: “Đưa đi cấp cứu trước!”

 

Tâm trí của Nhan Từ Khuynh đều đi theo cô, nhưng không thể nào đi vào trong được, chỉ có thể đứng chờ ngoài cửa.

 

‘Vẻ mặt của Hoàng Ánh trở nên không tốt: “Họa Y thật không hiểu chuyện gì cả, chỉ là gật đầu một cái thôi. Sao lại làm mọi thứ trở nên ồn ào, xấu hổ như vậy chứ”

 

Nhan Từ Khuynh đưa đôi mắt lặng lẽ nhìn không chớp mắt vào cửa phòng cấp cứu, trầm giọng nói một tiếng: “Mẹ”

 

“Nhan à”

 

“Nếu bác sĩ đi ra và nói với chúng ta rãng đứa trẻ không còn nữa thì con lấy cái gì làm phẫu thuật ghép tủy cho Nhan Niệm Sơ”

 

Hoàng Ánh sửng sốt.

 

*Mẹ đừng quan tâm đến chuyện giữa chúng con nữa. Con biết, từ trước cho tới giờ.

 

mẹ luôn hy vọng con sống tốt, hi vọng toàn bộ nhà họ Nhan sống tốt. Nhưng thứ mà con muốn và thứ mà mẹ đang cố gắng cân bằng vốn không giống nhau” Nhan Từ Khuynh dựa lưng vào vách tường lạnh lẽo mùi thuốc sát trùng lan tràn quanh chóp mũi anh, hít một hơi thôi, đã cảm thấy được cái lạnh thấu tim gan: “Con chỉ cần cô ấy và con con, ngoài ra con không muốn quan tâm đến bất cứ thứ gì khác.”

 

Đôi mắt Hoàng Ánh đỏ cả lên, bà nói với anh: “Nhưng con là con trai của mẹ, Niệm Sơ là con trai của con mà!”

 

“Vậy đứa nhỏ trong bụng Họa Y thì sao, nó không phải là con của con sao?” Lòng Nhan Từ Khuynh nặng trĩu tựa như bị một tảng đá lớn đè lên, làm cho anh có cảm giác chỉ hít thở thôi cũng thật khó khăn: “Nếu như không giữ được đứa nhỏ, chắc chẳn con cũng sẽ mất cô ấy”

 

“A Quân!”

 

Nhan Từ Khuynh nhảm hai mắt lại, khóe mắt anh hơi phiếm hồng: “Mẹ, chúng ta trao đổi điều kiện lần cuối cùng nhé”

 

“Nếu như con của con và Họa Y có thể giữ lại, mẹ không được tới làm phiền cô ấy nữa. Ngay cả Nhan Niệm Sơ và Nhan Thùy Ngọc cũng phải cách xa cô ấy một chút. Con sẽ thuyết phục cô ấy, chờ đến khi thân thể cô ấy ổn định, cho dù là có phải lừa gạt cô ấy, con cũng sẽ lừa cô ấy tới làm phẫu thuật cấy ghép cho Nhan Niệm Sơ” Nhan Từ Khuynh hạ quyết tâm, giọng nói của anh lạnh lùng đến mức đáng sợ: “Cho dù kết quả cuộc phẫu thuật có thế nào đi chăng nữa, con cũng sẽ hết lòng quan tâm, giúp đỡ, cố gắng đảm bảo cho thằng bé được bình an”

 

“Nhưng, nhưng từ nay về sau, Nhan Niệm Sơ không được phép xuất hiện trong cuộc sống của con. Mẹ, nếu như mẹ muốn dùng Nhan Niệm Sơ để ép con, ép Họa Y. Vậy con cũng không ngại lập tức dừng lại mọi trị liệu đang tiến hành cho thăng bé”

 

“Dừng lại mọi trị liệu ư2 Con muốn Niệm Sơ chết sao?”