Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!

Chương 462




Chương 462:

 

Nhan Từ Khuynh không thèm nhìn cô ta lấy một cái, lướt qua cô ta để lấy áo khoác rồi ra ngoài.

 

Nhan Thùy Ngọc tức giận dâm chân, uất ức gọi: “Chủ tịch!”

 

Anh dừng bước.

 

Cô ta vội vàng đi tới nhìn anh với vẻ vô tội đáng thương: “Niệm Sơ vẫn chưa khám xong mà anh đã định đi rôi ư?”

 

Nhan Từ Khuynh mất kiên nhân đấy cô ta ra: “Đừng nói là tôi đã tới đây”

 

Nhan Thùy Ngọc không cam tâm: “Dù thế nào thì Niệm Sơ cũng là con gái anh, anh không thèm để ý tới con bé tí nào ư?”

 

“Nếu cô không thử thách sức kiên nhân của tôi thì cô cứ làm ầm lên nữa xem”

 

Sự lạnh lùng của anh khiến cô ta lùi lại mấy bước Anh khoác áo lên rồi bước vội ra ngoài.

 

Nhanh chân ra cổng bệnh viện để đón Dương Họa Y.

 

Nhan Thuỷ Ngọc chảng khác gì quả bom hẹn giờ, đứa trẻ đó là sự tồn tại không thể đưa ra ngoài ánh sáng, nhất quyết không thể cho cô biết, nhất quyết không!

 

Dương Họa Y vội vàng hớt hải chạy tới nơi thì thấy Nhan Từ Khuynh đang ra ngoài.

 

Cô nhào vào lòng anh: “Sao anh lại chạy tới bệnh viện một mình thế này, rõ ràng chúng ta đã hẹn nhau là mai sẽ cùng đi tái khám cơ mà, anh thấy khó chịu ở đâu ư?”

 

“Đúng đó, khó chịu ở đây này. Anh câm tay cô đặt lên ngực mình, ánh mắt đong đầy tình cảm dịu dàng.

Nhóm lên chính trên app truyện-hola nhé cả nhà!

Dương Họa Y đặt tay lên lớp quần áo dày cộm, cô không thể cảm nhận được nhịp tim của anh nhưng lại thấy rung động: “Em thật lòng lo cho anh đấy, tình hình thế nào? Anh khám xong rồi hả?”

 

Anh trâm giọng đáp: “Ừm”

 

“Thế kết quả tái khám đâu?”

 

“Anh để lại chỗ bác sĩ rồi, lười cầm về”

 

Làm gì có bệnh nhân nào để lại kết quả khám của mình ở chỏ bác sĩ cơ chứ.

 

Cô nhíu mày, cảm thấy có gì đó sai sai: “Em đi lấy cho anh”

 

“Lấy về em cũng không hiểu mà” Anh đang tay ôm Dương Họa Y vào lòng, kéo cô bước vội ra ngoài: “Đi thôi, chúng ta về nhà nào”

 

Cô đứng im không chịu đi: “Bây giờ mới buổi trưa, anh không về công ty sao? Về nhà làm gì vậy?”

 

Ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt quá mức bình tĩnh của anh, trong lòng cô cảm thấy hơi hoang mang Nhan Từ Khuynh có chút kỳ lạ, chảng lẽ bệnh của anh đã trở nên trâm trọng, cho nên không muốn để cho mình biết sao? Trong lòng cô đau nhói, có cảm giác vô cùng khó chịu: “Nhan Từ Khuynh, anh nóng lòng muốn đưa em về nhà như vậy, rốt cuộc là có chuyện gì không muốn cho em biết hả?”

 

“Ngay khi nhìn thấy em, anh đã muốn về nhà rồi” Khóe môi Nhan Từ Khuynh cong lên, cười nhẹ.

 

Anh nói nhỏ vào tai cô, phun hơi thở nóng bỏng lên vành tai xinh xản, làm cho tai của cô đỏ bừng: “Anh muốn về nhà vì nhớ chiếc giường, sô pha, sàn nhà, phòng tâm…”

 

Dương Họa Y bịt miệng anh lại, không cho anh nói thêm nữa: “Anh đúng là lúc nào cũng nghĩ đến mấy chuyện hư hỏng đấy”

 

Nếu cứ để anh nói điều này, chäc chản ngay cá ven đường anh cũng có thể nói ra được.

 

Cô hiểu rất rõ về độ háo sắc của Nhan Từ Khuynh.