Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!

Chương 430




Chương 430:

 

Dương Tuyết Nhi quay đầu lại nhìn thấy Dương Minh Nguyệt và Hà Dĩ Phong thì cẩn thận hỏi: “Cô là ai vậy? Cũng đến đây nấu ăn sao?”

 

“Đúng rồi: Lệ Minh Nguyệt mạnh mẽ gật đầu, sau đó nói: Lễ Minh Nguyệt.”

 

Vẻ mặt của Dương Tuyết Nhi đột nhiên trở lên khó coi, giống như bị bắt nạt vậy.

 

Dương Minh Nguyệt ngu người luôn, mình chưa làm cái gì cả mà, sao cô gái này lại muốn khóc rồi?

 

Đột nhiên Dương Minh Nguyệt lại cảm thấy cô gái này không phải mềm mại ôn nhu mà lại có chút hơi thái quá, làm cho người ta cảm thấy rất phiền phức.

 

“Cô buồn cái gì? Tôi cũng không bắt nạt cô nhé!” Dương Minh Nguyệt vội vàng thanh minh.

 

Hà Dĩ Phong nghe thấy ở trong phòng bếp có tiếng nói chuyện, nghĩ răng Dương Minh Nguyệt lại đang lẩm bẩm một mình, muốn đến góp vui một chút nên anh ta đi vào phòng bếp để nghe rõ những lời mà cô ấy đang nói.

 

Vừa mới bước chân vào thì lập tức phát hiện ra ở đây không chỉ có một mình Dương Minh Nguyệt.

 

Hà Dĩ Phong nhìn vẻ mặt dữ tợn của Dương Minh Nguyệt, lại nhìn cô gái đang khép nép tủi thân sắp khóc kia, nở nụ cười bất đắc dĩ: “Có phải cô đều hung dữ với tất cả mọi người ngoại trừ Dương Họa Y đúng không?”

 

Dương Minh Nguyệt vô cùng oan ức: “Tôi đã làm cái gì đâu!”

 

Hà Dĩ Phong hoàn toàn không tin cô ấy: “Cô không làm cái gì mà người ta lại có cái biểu cảm như thế này sao.”

 

Dương Minh Nguyệt đặt túi thức ăn trong tay xuống, kéo kéo Dương Tuyết Nhi hai c: tự nói đi, tôi có bắt nạt cô không?”

 

Dương Tuyết Nhi vốn chỉ muốn khóc thì đến lúc này nước mắt đã rơi lã chã.

 

Dương Minh Nguyệt thật sự oan ức mà không có chỗ nào để thanh minh, cô ấy vô cùng tức giận, bỏ mấy túi đồ ăn xuống rồi bước ra ngoài.

 

Hình như Dương Tuyết Nhi bị Dương Minh Nguyệt làm cho sợ hãi, thân thể run nhẹ lên, nước mắt như hạt đậu chảy theo đường thẳng dài xuống rồi rơi xuống đất.

 

Hà Dĩ Phong cảm thấy tính tình nóng nảy của Dương Minh Nguyệt càng ngày càng lớn nên đuổi theo Dương Minh Nguyệt để giảng đạo lý.

 

Hà Dĩ Phong càng nói giúp cho Dương Tuyết Nhỉ thì Dương Minh Nguyệt càng tức giận muốn giết người.

 

Trong phòng bếp chỉ còn lại một đống nguyên liệu để nấu ăn của Dương Tuyết Nhi và Dương Minh Nguyệt mang đến.

 

Dương Tuyết Nhi cứ đứng yên ở đó, khóc suốt mười phút rồi chạy về phòng cầm điện thoại gọi điện thoại cho Hoàng Ánh: “Dì Lâm, con có thể quay về ở với dì được không? Con không muốn ở chỗ này quấy rầy đến họ.”

 

Dương Tuyết Nhi có một giọng mũi dày đặc sau khi khóc xong, như thể cô ta đã bị người khác bắt nạt một cách quá đáng. Hoàng Ánh nghe vậy thì vội vàng hỏi cô ta đã xảy ra chuyện gì.

 

Dương Tuyết Nhi nức nở nói: “Chỉ là lúc con đang nấu ăn thì có những người khác đi qua đây.

 

Họ còn mang theo rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, dường như muốn tranh giành vị trí này với con.

 

Con không muốn như vậy, con vẫn muốn ở bên cạnh dì.”

 

Vốn dĩ Dương Tuyết Nhi nghĩ rằng chỉ có cô ta là người duy nhất ở đây. Nhưng cô ta không ngờ tới lại có thêm một người đến đây, đây rõ ràng là muốn áp đảo tinh thần cô ta mà.

 

Bọn họ không thể chọc giận bà Lâm, chỉ có thể chuyển lửa giận sang người cô ta.

 

Nhất định là như vậy!