Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!

Chương 412




Chương 412:

 

Hai tên đàn em không dám lộn xộn, vì thế mà Hà Dĩ Phong nói: “Nếu các người không dám chạm vào, vậy thì chờ thăng em của hai người bị cắt đứt rồi đi ra ngoài”

 

Hai tên đó vừa nghe, lập tức nhào lên một người bên trái một người bên phải giở trò trên người vợ của Diệp Sâm Nhan Người dám có ý đồ với Dương Họa Y tuyệt đối không được giữ lại.

 

Chó rơi xuống nước phải ra sức đánh, nếu không nó cho rằng bạn là người dễ bắt nạt, bạn càng hiền lành, nó càng căn lại bạn đau hơn.

 

Chỉ có đá con chó xuống nước rồi đánh chết hoàn toàn, sau này nó mới không dám có suy nghĩ cắn người Nhan Từ Khuynh che lỗ taï Dương Họa Y lại, không muốn để cô nghe thấy những âm thanh này, cũng không muốn để cô thấy cảnh này.

 

Anh bế ngang cô lên đi thẳng ra ngoài.

 

Đôi mắt Dương Họa Y hơi dịu đi, nhưng đầu óc càng trở nên vô cùng đau đớn.

 

Công dụng của thuốc dần phát tác, cả người cô khô nóng khó chịu, dù đã quấn một lớp quần áo của Nhan Từ Khuynh vào, nhưng cũng không lấn át được.

 

Cô động đậy muốn cởi quần áo ra lại bị anh giữ chặt tay lại: “Đợi lát nữa lên xe rồi cởi, bây giờ phải che lại không thể để cho người khác thấy”

 

Thuốc lần này không giống với lần trước, lần trước trong đầu cô hoàn toàn mơ hồ, bản thân mình làm gì cũng không biết rõ.

 

Mà Diệp Sâm Nhan là tay ăn chơi, thuốc lần này chỉ làm cho cả người cô khô nóng khó chịu, không ảnh hưởng đến suy nghĩ của cô.

 

Loại thuốc này e là dùng để xúc phạm các cô gái, ép các cô phải làm những chuyện đáng xấu hổ nhất trong lúc vẫn đang còn tỉnh táo.

 

Một tay Dương Họa Y siết chặt quần áo trên người, một tay đặt trên ngực anh Cô mơ màng nhìn xung quanh, cuối cùng mới phát hiện chỗ này rất quen thuộc.

 

Thì ra cô vẫn chưa rời khỏi nơi đó, chỗ cô bị trói chính là một hầm giữ rượu bị bỏ hoang.

 

€ô híp mắt nhìn xung quanh, đảo mắt đã thấy Hạ Huy Thành đứng chờ ngay cửa.

 

Hạ Huy Thành không đi vào cùng bọn họ mà đứng một mình bên ngoài chờ tiếp ứng.

 

Gió đêm thổi làm bay góc áo anh ấy, bóng dáng nhìn có hơi hiu quạnh.

 

Vừa thấy Nhan Từ Khuynh ôm Lệ Họa Y ra tới, lập tức đi lên: “Sao lại thế này, Họa Y cô ấy..”

 

Nhan Từ Khuynh cất giọng nói trầm thấp: “Cô ấy không sao cả, đến kịp lúc; Hà Dĩ Phong đang xử lý phần còn lại ở bên trong; tôi dẫn cô ấy về trước.”

 

Hạ Huy Thành từ từ thả tay ra, cả người hơi khựng lại: “Được.”

 

Không sao cả, chỉ cần cô không có chuyện gì là được…

 

Xe đã sớm chờ ngoài của, Nhan Từ Khuynh ôm Dương Họa Y đi lướt qua người Hạ Huy Thành, chuẩn bị lên xe.

 

Nhưng cổ tay áo Hạ Huy Thành lại bị một bàn tay nắm chặt lấy.

 

Bước chân Nhan Từ Khuynh ngừng lại, Hạ Huy.

 

Thành cũng cúi đầu. Chỉ nhìn thấy bàn tay Dương Họa Y nắm chặt lấy ống tay áo của Hạ Huy Thành, làm thế nàø cũng không chịu buồng tay.

 

Ánh mắt Nhan Từ Khuynh hơi u ám: “Có chuyện gì thì ngày mai lại nói sau”

 

“Không” Dương Họa Y gian nan leo xuống khỏi người Nhan Từ Khuynh, yếu ớt đi đến bên cạnh Hạ Huy Thành.

 

Hạ Huy Thành thấy cô đứng không vững, dáng vẻ như là bị chuốc thuốc, lập tức hiểu rõ mọi chuyện.