Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!

Chương 360




Chương 360:

 

Đầu lưỡi bị cắn đau, một mùi tanh nhè nhẹ ngay lập tức phủ đầy trong khoang miệng.

 

Hà Dĩ Phong giống như là một con dã thú bị kích thích, hôn môi càng thêm điên cuồng.

 

Cuối cùng Dương Minh Nguyệt đành từ bỏ việc giấy dụa.

 

Được rồi, được rồi.

 

Thích hôn thì hôn đi, hôn đủ rồi thì chắc chắn có thể buông tha cho mình rồi…

 

Nhan Từ Khuynh đưa Dương Họa Y đi ăn trưa, đến lúc quay trở về, mới phát hiện có không ít nhân viên chuyển nhà đã chuyển đồ ở trong nhà ra ngoài.

 

Tất cả đồ gia dụng gì gì đó vẫn nguyên như cũ chưa từng bị di chuyển, ngược lại quần áo và một ít đồ vật nhỏ đều đã được sắp xếp gọn gàng trong một chiếc hộp cát tông đã được đóng gói cẩn thận, động tác của bọn họ vô cùng lưu loát, lập tức đem đống đồ đó chuyển đi chỗ khác.

 

Nhan Từ Khuynh ôm lấy bả vai cô, nói: “Em xem còn có cái gì em muốn mang đi không thì mang đi nốt.”

 

Cô ngẩng đầu, nhìn anh rồi hỏi: “Sao phải chuyển nhà đi vậy?”

 

Anh lại hỏi ngược lại: “Chuyển tới một ngôi nhà tốt hơn có được không?”

 

Câu trả lời này dường như chẳng có vấn đề gì, nhưng rõ ràng cũng chỉ là một câu trả lời qua loa Dương Họa Y ý bộ dáng của anh, dường như láng máng cũng có thể đoán ra được lý do chuyển nhà đi rồi.

 

Cho dù anh không nói, trong lòng cô cũng có chút phiền phức khó chịu, Dương Nhã Tuyết  đã từng quyến rũ anh ở đây, còn chơi trò vợ chồng với hai nhân viên bảo vệ nữa…

 

Chuyển tới một nơi khác, chưa chắc đã là một lựa chọn chính xác.

Cả nhà tải app truyệnhola đọc nhiều nhé!

Dương Họa Y trở về phòng, nhìn ngắm bốn phía, rồi kéo chiếc hộp nhung được đặt ở trên đầu giường, cầm trong tay.

 

Cho dù có đi đâu, cô nhất định phải mang theo cái này.

 

Nhan Từ Khuynh đứng ngay đẳng sau cô, nhìn thấy hành động thật cẩn thật như vậy của cô, không nhịn được có chút chua xót nói: “Rốt cuộc sợi dây chuyền này có cái gì mà khiến em trân quý nó như thế? Đến mức mà ngay cả cái nhẫn anh tặng cho em, em cũng không quý trọng nó như thế.”

 

“Là tín vật định ước của cha mẹ em” Cô dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên chiếc vòng cổ, dịu dàng nói.

 

Ánh mắt của Nhan Từ Khuynh khế trầm xuống, không nhịn được mà hỏi: “Đối với em nhà họ Dường quan trọng như thế sao?”

 

Cô nhẹ nhàng gật đầu, rồi lại lắc lắc đầu: “Ai mà không thích gia đình của mình cơ chứ? Cho dù bố mẹ đối xử với em và Dương Nhã Tuyết  có chút khác biệt. Hai người họ luôn dành những thứ tốt nhất cho Nhã Tuyết , nâng như Nhã Tuyết  trong lòng bàn tay, so sánh ra thì em chẳng khác gì một đứa được nhận nuôi cả.”

 

Dương Họa Y nở một nụ cười tự giễu, sau đó lại vô cùng thản nhiên nói: “Dây chuyền này là mẹ cho em khi em gái vừa mới ra đời, bà nói đây là tín vật đính ước, là kết tinh của tình yêu, mẹ cho em cái này là hi vọng em có thể biết được rằng, em cũng là con gái mà hai người họ yêu thương. Mà Nhã Tuyết  là em gái, em ấy cần được chăm sóc.

 

nhiều hơn, vì vậy có thể sẽ không đối xử công bằng với em được. Nhưng mẹ nói, mẹ vẫn hi vọng em biết được rằng, em và cái tín vật đính ước này giống nhau, đều là kết tinh tình yêu của hai người họ”

 

Dường như vòng cổ bạch kim đã lây dính hơi ấm trên đầu ngón tay của cô: “Lúc ban đầu đối với em mà nói, chiếc vòng cổ này chẳng khác gì một thứ được gửi nhờ, nhưng hiện tại, nó đã nhắc nhở em, em và nó đều giống nhau, đều được hai người họ âm thầm yêu thương, dù có chuyện gì xảy ra, em không thể để bản thân của mình rơi vào tình huống xấu nhất.”

 

“Đúng rồi, anh xem, sợi dây chuyền này này được chế tác vô cùng đẹp.’ Dương Họa Y lấy chiếc vòng cổ ra, chỉ vào chỉ tiết mà cô nhìn thấy: “Ồ!

 

Anh xem ở đây hình như từng được khắc chữ thì phải. nhưng thời gian đã quá lâu rồi, đã bị mài mòn nên không nhìn rõ nữa.”