Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!

Chương 279




Chương 279:

 

Hạ Bảo Trân đương nhiên là không muốn em trai mình trở về, không có em trai thì đùi gà sẽ thuộc về cô ta.

 

Cô ta cố tình tiết lộ tin tức cho trường thôn, trường thôn đến nhà tính sổ, tất nhiên là hai vợ chồng nhà họ.

 

Hạ không chịu thừa nhận.

 

Mà hậu quà của việc không thừa nhận chính là không thể đón con trai út về nhà nữa.

 

Lúc đầu cũng có chút không nố nhưng về sau cũng không còn quan trọng nữa.

 

Bởi vì bà Hạ rất nhanh sau đó lại mang thai một đứa con trai nữa.

 

Không biết có phải quả báo hay không, con trai út của nhà họ Hạ bị bệnh nặng, trên đường đi đến bệnh viện huyện thì cả nhà bị tai nạn xe, trừ một mình Hạ Bảo Trân thì không ai sống sót.

 

Năm nay không biết Hạ Bảo Trân làm sao mà biết được tình hình hiện tại của Hạ Huy Thành, mặt dày mày dạn lặn lội tới thành phố Hà Nội, vịn vào cớ người thân để xin tiền.

 

Sau khi nghe xong, trong lòng Dương Họa Y không thể tả được là đang cảm nhận như thế nào.

 

Hạ Huy Thành bây giờ tốt như vậy, ai có thể ngờ rằng trước đây anh ấy đã trải qua một quá khứ u ám thế này.

 

“Anh Huy Thành, mọi chuyện đã qua rồi, anh của hiện tại là tốt nhất.” Cô chân thành nói.

 

“Nhưng anh biết bản thân mình như vậy luôn không xứng với em.” Đôi mắt Hạ Huy Thành buồn bã: “Bời vì mẹ bị tổn thương tử cung khi sinh Châu, nhà họ Hạ muốn có một người con trai tiếp quản sự nghiệp, nên anh mới được đưa về nhà họ Hạ. Cho nên anh cứ mãi giấu diếm em, không dám nói cho em biết anh được nhà họ Hạ nhận nuôi từ cô nhi vịện Một là vì không xứng với cô, hai là không muốn đối mặt với sự kỳ vọng của nhà họ Hạ đối với mình.

 

Trong lòng Dương Họa Y có chút nhẹ nhõm: “Anh, vẫn luôn biết rằng nhà họ Hạ muốn anh kết hôn với Châu đúng không?”

 

Nếu là như vậy, ngay cà khi không có Nhan Từ Khuynh, bọn họ cũng không thề nào đi đến cuối cùng.

 

Cô nói quá thằng thắn, đem thực tế tàn nhẫn nói ra một cách phũ phàng. Phần yếu đuối nhất trong anh bị chạm trúng, biết rằng không nên nói ra, nhưng anh vẫn muốn nói với cô: “Anh thích Châu, nhưng chỉ có thể là tình cảm như anh em.”

 

“Chắc là em không nhớ anh, nhưng anh, đã luôn yêu thầm em” Nói ra được khỏi miệng, trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

 

Trong ánh mắt ngơ ngác của Dương Họa Y, Hạ Huy Thành chua xót giải thích: “Không cần nghĩ ngợi nhiều đâu, cứ coi như là một lời từ biệt quá khứ đi.”

 

Năm đó, Hạ Huy Thành được đưa vào trại trẻ mồ.

 

côi vì không thể tìm thấy cha mẹ ruột của mình.

 

Không biết có nên càm ơn vì cái tên đẹp của anh ấy hay không, chỉ ở mấy năm trong cô nhi viện đã được nhà họ Hạ nhận nuôi.

 

Cha mẹ nói đưa anh lên thành phố chơi nhưng lại coi anh như rác rười mà vứt lại ở đây.

 

Nhắc mới nhớ, những năm tháng đen tối nhất của cuộc đời anh chắc là lúc ở trong cô nhỉ viện đó.

 

Cô nhỉ viện là nơi tuy ấm áp nhưng cũng lạnh lẽo.

 

Tất cả mỗi một người ở đây, mặc dù trên mặt mang theo nụ cười, nhưng trong lòng lại rất lạnh lếo.

 

Hạ Huy Thành sống ð đây cũng dần dần biết cách phân biệt lòng người, ai là thật lòng, ai là giả dối.

 

Người duy nhất có thể mang lại hơi ấm cho anh trong cô nhi viện lạnh lẽo này chính là Dương Họa Y.