Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!

Chương 231




Chương 231:

 

“Chị, chị cho em vào đi, em hứa là sẽ ngoan ngoãn được không?”

 

“Ngày mai em sẽ đi liền, chị cho em ở lại một đêm đi, chỉ một đêm cuối cùng mã thôi.

 

Tiếng la to nhỏ của cô ta không chỉ không kêu được ñ@ười trong nhà ta mở cửa mà còn thu hút hai nhân viên bảo vệ đến.

 

Bảo vệ nhìn thấy Dương Nhã Tuyết , ngay lập tức kìm kẹp hai bên của cô ta mà lôi đi.

 

“Mấy người là ai, thả tôi ra, tôi chính là em vợ của tổng giám đốc Lâm, mấy người mà lại dám động tay động chân với tôi sao!”

 

“Chính tổng giám đốc Nhan là người kêu chúng tôi đuổi cô ra ngoài, sau này cũng không cho phép cô xuất hiện ở đây nữa, các cô gái nghĩ hết cách này đến cách khác để bò lên giường nhà giàu như cô, chúng tôi đã gặp nhiều rồi. Đáng tiếc là do cô chọn sai đối tượng, tổng giám đốc Nhan chưa từng dẫn người phụ nữ bừa bãi nào về ở qua đêm ,ngoại trừ bà Lâm”

 

Dương Nhã Tuyết  cố gắng giấy dụa nhưng tiếc là không thể chống cự lại sức lực của hai người, chỉ có thể bị kéo lê đuổi ra ngoài, đai đeo váy ngủ viền ren trên vai trượt xuống làm lộ nửa bộ ngực của cô ta: “Dương Họa Y, tôi hận chị! Tôi hận cô đến chết!”

 

Một tên bảo vệ khác sờ lên hàm râu trên cằm, ánh mắt lưu luyến nhìn lên thân hình trẻ trung của cô ta: “Thật lằng lơ, đến nội y cũng không mặc.”

 

“Muốn thì nhìn thôi là được, đừng sờ bậy, người sống ở đây, cho dù là phụ nữ rác rưởi mà bọn họ đã vứt thì chúng ta cũng không được đụng vào.”

 

“Điều này cũng đúng.“-Huống hồ, có vẻ như người phụ nữ này còn là em vợ của tổng giám đốc Lâm, ai cũng không muốn vì đụng vào một người phụ nữ mà liên lụy bản thân.

 

Sợ Dương Nhã Tuyết  lớn tiếng la lối làm phiền đến những người khác, hai bảo vệ bước đi nhanh hơn, che miệng của cô ta lại rồi ném cô ta ra ngoài.

 

Dương Nhã Tuyết  mặc áo ngủ lạnh buốt đứng trên đường, không còn cách nào, chỉ có thể đứng ven đường đón xe về nhà họ Dường.

 

Nhưng ở đây là khu dân cư cao cấp, đều chỉ có xe riêng chứ không hề bắt được một chiếc xe taxi nào.

 

Dương Nhã Tuyết  đứng trong gió lạnh đến sắp đông cứng, thật sự không còn cách nào khác, cô ta nhảy ra giữa đường chặn một chiếc xe riêng lại.

 

Chủ xe tưởng rằng có tên điên nào đấy đến giả làm người bị đụng, vừa xuống xe đã muốn chửi ầm lên nhưng lại nhìn thấy một người phụ nữ ăn mặc hở hang, yếu ớt mà nói: “Đưa tôi về nhà,”

 

Đưa cô ta về nhà.

 

Xem ra, là cô gái nào đó đến đây để mời chào.

 

khách.

 

Hơn nữa, đôi chân dài của cô ta cũng rất được, còn fặc ít như thế, nên-hắn gật đầu, cho-phép. cô ta lên xe.

 

Dương Nhã Tuyết  ôm cánh tay của mình, cuối người ngồi vào ghế sau, đọc địa chỉ lên.

 

Chủ xe cười cười, ha, chẳng qua chỉ là gái điếm mà lại xem hắn ta là tài xế.

 

Chỗ ngồi phía sau còn có một tên đàn ông vừa thấp vừa lùn, lại còn béo, nhìn thấy Dương Nhã Tuyết  đến, hai con mắt của gã phát sáng lên. Tên đàn ông mập lùn huýt sáo: “Ven đường cũng có thể nhặt được phụ nữ, không tồi nha.”

 

Chủ xe cười châm chọc: “Ven đường thì làm sao nhặt được người phụ nữ nào tốt, đều là gái điểm.

 

Người phụ nữ ăn mặc như thế này lại ở trang viên.

 

Lệ Thủy, chắc chắn cô ta biết đây là khu của nhà giàu nên đến để chờ vận may câu dẫn được kẻ ngốc nào đó.