Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!

Chương 192




Chương 192:

 

Tại sao chị ấy cứ không chịu thừa nhận rằng mình rất tốt số nhỉ?

 

Nếu chị ấy thật sự không muốn gả cho anh rể đến vậy, cho dù nhường cho mình thì vẫn tốt hơn nhiều so với việc bị người khác quay video ngoại tình khiến hai nhà phải mất hết mặt mũi cơ mà!

 

Đúng là tức quá đi mất.

 

Nữ giúp việc đi ngang qua người Dương Nhã Tuyết , vì chạy quá vội nên chạm với cô, Dương Nhã Tuyết  bắt cô hầu lại, nổi giận lên: “Làm cái gì vậy, bị mù à, đi bộ không biết phải chậm chút sao?”

 

“Xin lỗi cô hai, cô cả và giám đốc Nhan đã quay lại rồi ạ, tôi phải nhanh đi thông báo nên chạy gấp quá, đụng vào cô rồi, tôi thật sự xin lỗi.”

 

“Cô nói cái gì?”

 

*Tôi phải nhanh đi thông báo nên chạy gấp quá, đụng vào cô rồi. Tôi thật sự xin lỗi ạ.”

 

“Câu trên ấy.”

 

“Cô cả và giám đốc Nhan đã trở lại rồi ạ.”

 

Dương Nhã Tuyết  mừng rỡ nhảy cẵng lên: “Anh rể tới rồi à?”

 

“Vâng ạ.”

 

“Vậy cô còn đứng ngây đó làm gì? Còn không mau đi nói cho ba tôi!”

 

Cô giúp việc ấm ức muốn chết, rõ ràng là cô hai kéo mình mà.

 

Dương Nhã Tuyết  vừa buông lỏng tay ra là cô giúp.

 

việc chạy đi ngay.

 

Dương Nhã Tuyết  ngẩng đầu lên, lại trông thấy Dương Họa Y và Nhan Từ Khuynh sóng vai nhau đi tới.

 

Thực ra Dương Họa Y không hề thấp, cao 1m65, cao hơn rất nhiều so với Dương Nhã Tuyết  chỉ 1m58, chiều cao của Dương Họa Y rất vừa đối với con gái. Có thể là vì Nhan Từ Khuynh quá cao nên trông bóng dáng cô khá yểu điệu khi đứng cạnh anh.

 

Nhan Từ Khuynh bỗng nhiên đặt tay lên vai cô, ôm cô đi vào trong.

 

Dương Nhã Tuyết  nở nụ cười, nhanh chóng chạy qua rồi dừng lại trước mặt hai người: “Anh rể, sao anh cũng tới thế ạ.

 

Với người ngoài, Nhan Từ Khuynh bao giờ cũng kiệm lời như vàng, anh nhìn qua Dương Họa Y, đầu ngón tay.

 

không nhẹ không nặng gõ lên vai cô: “Về cùng em ấy.”

 

Lúc này Dương Nhã Tuyết  mới kéo tay Dương Họa Y lại: “Chị ơi, sao chị đến sớm vậy, vẫn chưa đến giờ ăn cơm tối mà.”

 

“Lúc em gọi điện thoại thì chị đang ở trên đường nên đến đây luôn.”

 

“Chị, kể từ khi chị về nước, em không được gặp chị lâu lắm rồi.” Dương Nhã Tuyết  dắt tay Dương Họa Y đến chiếc ghế sô pha bên cạnh, ríu rít nói chuyện phiếm, nhưng ba câu thì có đến hai câu không rời Nhan Từ Khuynh: “Đúng là ai lấy chồng rồi cũng khác.”

 

Vừa xuống máy bay thì lại phải ngồi xe, cả người cô vốn đã hơi mệt mỏi, giờ lại thêm Dương Nhã Tuyết  làm ẩm như vậy, không có tinh thần lắm.

 

Nhưng dẫu sao Dương Nhã Tuyết  cũng là em gái của cô, Dương Họa Y vẫn kiên nhẫn nói chuyện với cô ta.