Sau khi ăn cơm tối xong, dì Lâm xuất hiện rất kịp thời, thu dọn bát đĩa.
Lộc Tang Tang ngồi ở phòng khách vừa xem tivi vừa ôm Cẩu Tử nói chuyện phiếm, "Có phải cưng mập lên không, sao lại nặng như vậy?"
"Gâu gâu!"
"Cẩu Tử, cưng trưởng thành rồi, có điều càng nhìn càng thấy đẹp."
"Chứ sao." Dì Lâm đi ngang nói xen vào, "Buổi tối dẫn nó ra ngoài đi dạo, lúc nào cũng thu hút mấy con chó khác trong tiểu khu."
"Thật ạ?" Lộc Tang Tang cười tươi rồi nhỏ giọng thì thầm: "Vậy thì giống chủ nhân nhà cưng rồi."
"Tang Tang."
Lộc Tang Tang quay đầu lại thì nhìn thấy Đoạn Kính Hoài, không phải anh đã nghe được chứ?
Đoạn Kính Hoài chỉ đưa tay về phía cô, "Lại đây anh xem một chút."
Ơ, không nghe thấy à?
Lộc Tang Tang nhướng mày, "Xem cái gì?"
"Tay."
Lộc Tang Tang đang vuốt lông Cẩu Tử, vuốt vô cùng hăng say, "Cổ tay à? Đã khỏi rồi, gần đây không còn đau nữa."
"Để anh kiểm tra."
"Không cần."
"Em là bác sĩ hay anh là bác sĩ?"
Lộc Tang Tang thè lưỡi với Cẩu Tử, "Nhìn đi, chủ cưng giỏi nhất đấy."
Đoạn Kính Hoài không chờ cô đi tới chỗ mình, anh chủ động đứng dậy đi đến ngồi bên cạnh cô, thẳng thừng bế Cẩu Tử vui quên trời quên đất thả xuống.
"Gâu!"
Đoạn Kính Hoài: "Ngồi đó đợi đi."
"Gâu gâu..."
Đoạn Kính Hoài kéo tay Lộc Tang Tang, đặt tay cô lên trên bàn tay mình, sau đó bàn tay còn lại nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay cô. Anh dùng sức rất nhẹ, đầu ngón tay lướt qua da thịt cô, thỉnh thoảng mới hơi dùng sức ấn xuống một cái....
"Chỗ này có đau không?"
Lộc Tang Tang nhìn màn hình tivi không chớp mắt, song trên thực tế ngay cả quai hàm cô cũng căng cứng.
Tay của cô lại run lên, từ ngón tay đến cổ tay, giống như bị điện giật....
Lúc trước ở bệnh viện, trong hoàn cảnh đó cô có thể cảm thấy chỉ là khám bệnh thông thường, nhưng bây giờ ở không gian tư nhân thế này, cô cảm thấy rất lạ.
Sờ tới sờ lui, sắc tình tràn lan.
"Có đau không?" Thấy cô không trả lời, Đoạn Kính Hoài hỏi lại.
Lộc Tang Tang vội vàng lắc đầu.
Đoạn Kính Hoài cẩn thận ấn thêm hai cái, "Ấn thế này thì sao?"
"... Không đau."
"Ừ, vậy thì tốt rồi." Tuy nói như thế, song Đoạn Kính Hoài vẫn không thả tay ra, tiếp tục massage cho cô.
Lộc Tang Tang định rút tay về, kết quả anh nắm càng chặt hơn, vừa massage vừa đưa ra nhận xét của bác sĩ, khiến cô không nói được lời nào. Có điều cổ tay được anh xoa hơi nóng lên, thật sự dễ chịu.
Một lát sau, Lộc Tang Tang dời mắt khỏi màn hình, cô len lén nhìn anh. Lúc này anh đang kiên nhẫn giúp cô massage, tỉ mỉ dịu dàng, khiến người ta không thể rời mắt.
" Bác sĩ Đoạn."
"Ừm."
"Giả sử chúng ta chưa ly hôn, anh cũng giúp tôi massage như vậy à?"
Đoạn Kính Hoài hơi dừng lại, anh ngẩng đầu lên nhìn cô: "Đương nhiên."
"Tại sao..."
"Vì anh thích."
Lộc Tang Tang ngẩn người, cô cảm thấy anh sẽ trả lời là: Bởi vì đó là trách nhiệm của tôi, tôi có nghĩa vụ đối tốt với em.
Bắt đầu từ khi nào, đáp án của anh biến thành: Bởi vì anh thích.
"Tang Tang, anh sẽ học hỏi từng chút một."
"Hả?"
"Anh nói rồi, anh sẽ học cách yêu đương." Dừng một chút, Đoạn Kính Hoài lại bổ sung, "Theo cách mà em thích."
**
Sau đó mấy ngày, Lộc Tang Tang ở lỳ trong nhà nghĩ về từng hành động của Đoạn Kính Hoài.
Kỳ thật ngay từ lúc bắt đầu, cô chỉ ôm tâm tư xem khối băng này theo đuổi cô bằng cách nào, lúc ấy cô nghĩ xem cho vui thôi, cô sẽ không thật sự động lòng.
Nhưng mà bây giờ, chuyện này đã vượt ngoài sức tưởng tượng của cô.
Bề ngoài trông Đoạn Kính Hoài vẫn đứng đắn nghiêm chỉnh như bình thường, nhưng lúc chỉ có hai người bọn họ, quả thật anh rất khác trước kia.
Cô không biết, thì ra người vốn lạnh như băng một khi học được cách dịu dàng, lại khiến người ta vô phương chống đỡ như vậy.
"Tang Tang, hôm nay cô có bận gì không?"
Hôm nay, Lộc Tang Tang ra ngoài ăn cơm với Dương Nhâm Hi thì nhận được điện thoại của Bộ Tích.
Lộc Tang Tang ra hiệu bảo Dương Nhâm Hi đừng lên tiếng, "Tôi đang ăn cơm trưa, cô đang ở đâu?"
"Hôm nay tôi đã về Đế Đô quay phim, khó khăn lắm mới về được một chuyến, buổi tối cùng ăn cơm nhé."
"Được thôi." Lộc Tang Tang suy nghĩ một chút, "Cô gửi vị trí chính xác cho tôi đi, dù sao cũng rảnh rỗi, hay là tôi tới thăm ban cô."
"Thật hả? Tốt quá tốt quá! Để tôi nhắn địa chỉ cho cô!"
"Ừ, lát nữa gặp."
"Ừ ~"
...
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Dương Nhâm Hi hỏi: "Thăm ban? Ai gọi điện cho cậu thế?"
"Bộ Tích."
"Cậu thân với Bộ Tích lắm hả?"
"Thân chứ, tính cô nàng rất hoang dã." Lộc Tang Tang nói tiếp: "À đúng rồi, trước đây hai người gặp nhau chưa?"
"Có gặp ở vài sự kiện, có điều không quen biết."
"Ồ, hay cậu theo tớ đi thăm ban đi, dù sao hôm nay cậu cũng rảnh, tớ dẫn cậu đi làm quen với cô ấy, cô ấy thật sự rất hoang dã."
Dương Nhâm Hi không có ý kiến, "Buổi biểu diễn vào cuối tuần của tớ cậu có đến không? Không đến tớ không cần giữ vé cho cậu."
"Đến chứ đến chứ, cậu giữ cho tớ hai vé, tớ đi với Phái Khiết."
"Ừ."
Cơm nước xong, Lộc Tang Tang chu đáo mua hơn mười phần đồ uống và bánh ngọt, sau đó mới cùng Dương Nhâm Hi đến trường quay.
Tuy Dương Nhâm Hi ít xuất hiện nhưng danh tiếng rất cao, nghe anh đến thăm ban Bộ Tích, mọi người ngạc nhiên không thôi.
"Có cần tớ tạo tin nóng cho hai người lên hot seach không?" Ba người ngồi dưới tán ô che nắng, Lộc Tang Tang trêu chọc nói.
"Ha ha ha, vậy thì cảm ơn cô." Bộ Tích nhìn Dương Nhâm Hi, "Trước đây tôi nghe Đoạn Kính Hành nói, hai người chơi với nhau từ nhỏ có phải không?"
Dương Nhâm Hi: "Đoạn Kính Hành nói chuyện này với cô? Xem ra hai người cũng rất quen thuộc."
"Chưa hẳn, gần đây tôi theo đuổi anh ấy, anh nói xem có quen hay không?"
"Theo đuổi anh ta?" Dương Nhâm Hi cười cười: "Mắt nhìn của cô thật tốt."
Bộ Tích cười vui vẻ, "Cũng tạm thôi."
"Tích Tích! Tới đây bổ trang, chuẩn bị quay cảnh tiếp theo rồi."
"Ồ đến ngay." Bộ Tích đứng dậy, "Tôi còn một cảnh treo dây cáp, quay xong mời hai người đi ăn cơm."
Lộc Tang Tang: "Đi đi, đi đi, tranh thủ thời gian."
Bộ Tích đi rồi Dương Nhâm Hi mới sâu kín nói: "Khó trách cậu và cô ấy trở thành bạn bè, khẩu vị hai người đều giống nhau."
"Khẩu vị gì?"
"Khẩu vị chọn đàn ông."
Lộc Tang Tang: "..."
Dương Nhâm Hi lườm cô, "Bộ Tích có biết trước đây cậu theo đuổi Đoạn Kính Hành không?"
"Không biết, dù có biết thì thế nào, đó là chuyện năm mười mấy tuổi rồi." Lộc Tang Tang nói tiếp: "Hiện tại cô ấy chỉ biết tớ gả cho Đoạn Kính Hoài, có điều tớ đoán có lẽ cô ấy biết tớ đã ly hôn, chỉ là không nhắc đến trước mặt tớ thôi."
Dương Nhâm Hi nhấp một hớp cà phê, "Nhắc tới ly hôn, tiếp theo cậu và Đoạn Kính Hoài có tính toán gì không, anh ta vẫn ở đối diện nhà cậu hả?"
"Ừ." Lộc Tang Tang đáp: "Cũng không có dự tính gì, nhưng mà tớ cảm thấy anh ấy thay đổi rất nhiều."
Thấy Lộc Tang Tang cười tủm tỉm khi nói mấy lời này. Dương Nhâm Hi thở dài, hiếm khi không châm chọc: "Lộc Tang Tang, lần này phải suy nghĩ kỹ lưỡng, xác định anh ta thật lòng yêu cậu thì tính bước tiếp theo, đừng hấp tấp."
"Tớ biết mà." Lộc Tang Tang choàng tay qua vai anh chàng, "Này, không ngờ lần này cậu không mắng Đoạn Kính Hoài nha, tiến bộ rồi đó Tiểu Hi Hi."
"Tớ chỉ hi vọng cậu hạnh phúc." Dương Nhâm Hi quay đầu nhìn cô, "Đừng giống khi còn bé, chịu ấm ức chỉ biết bày ra khuôn mặt tươi cười."
Lộc Tang Tang hơi khựng lại rồi mới buông tay ra, "Biết rồi, cậu cũng vậy, đừng chỉ biết có công việc, nên tìm một người bạn gái, à... Nếu là bạn trai tớ cũng không có ý kiến."
"... Cút."
Hai người cười toe toét đùa giỡn một lát, đột nhiên phía trước xôn xao. Lộc Tang Tang đứng dậy xem thử, sau đó cô tiện tay kéo một nhân viên hậu kỳ lại hỏi: "Phía trước xảy ra chuyện gì vậy?"
"À... Bộ Tích té bị thương."
"Hả?!" Lộc Tang Tang lập tức lo lắng, "Bây giờ cô ấy ở đâu? Tình hình thế nào? Có nghiêm trọng không?"
"Chuẩn bị đưa đến bệnh viện rồi!"
"Dương Nhâm Hi!" Lộc Tang Tang vội quay đầu lại tìm người, "Mau lên, đi lấy xe, chúng ta đến bệnh viện!"
**
Lộc Tang Tang và Dương Nhâm Hi lái xe theo đoàn phim đến bệnh viện, sau khi tới nơi, cô mới phát hiện bệnh viện này vô cùng quen thuộc.
"Cậu tìm chỗ đỗ xe, tớ đi xem trước."
"Ok."
Lộc Tang Tang cầm túi sách chạy vào trong, lúc cô tới nơi Bộ Tích đã được đưa vào phòng phẫu thuật.
"Tiểu Phong, tình hình thế nào?" Thấy trợ lý của Bộ Tích, Lộc Tang Tang vội hỏi.
Tiểu Phong: "Không biết con ngựa kia xảy ra chuyện gì, tự nhiên mất khống chế, chị Tích Tích bị hất ngã xuống, chân không thể nhúc nhích."
"Có phải nghiêm trọng lắm không?"
"Chuyện này em cũng không rõ, phải đợi xem bác sĩ nói thế nào."
Lộc Tang Tang lo lắng nhìn vào phòng phẫu thuật, "Được, chị ở đây chờ."
Chuyện Bộ Tích bị thương được giữ bí mật rất tốt, ngoại trừ bệnh viện thì không một ai biết, tạm thời truyền thông không đưa tin. Lộc Tang Tang và Dương Nhâm Hi chờ bên ngoài rất lâu, rốt cuộc cửa phòng phẫu thuật cũng mở ra.
"Bác sĩ, thế nào rồi ạ?" Người đại diện và trợ lý nhanh chóng xông tới.
"Gãy xương ống chân, nhưng đã cố định lại, thời gian tiếp theo phải tĩnh dưỡng."
"Những chỗ khác thì sao? Có... Có vấn đề gì không ạ?"
"Tạm thời không có vấn đề gì."
"Ôi... Tốt quá tốt quá, cảm ơn bác sĩ."
"Không có gì."
Lộc Tang Tang đứng bên cạnh lắng nghe, ngay từ lúc bác sĩ lên tiếng cô đã nhận ra giọng nói, cho nên chờ anh trao đổi với người đại diện Bộ Tích xong cô mới đi đến ngăn anh lại.
Thấy cô Đoạn Kính Hoài cảm thấy hết sức ngoài ý muốn, anh tháo khẩu trang xuống, "Sao em lại ở đây?"
"Vừa rồi tôi ở chung với Bộ Tích."
"Ở chung? Vậy em không sao chứ?"
"Tôi nào có chuyện gì, cô ấy quay phim, tôi ở bên ngoài xem thôi."
Đoạn Kính Hoài thở phào nhẹ nhõm, "Vậy là tốt rồi."
"À, cô ấy không sao chứ?"
"Cũng may, không quá nghiêm trọng."
"Vậy tôi yên tâm rồi."
Sau khi nói xong, Đoạn Kính Hoài nhìn thoáng qua bên cạnh cô, thấy Dương Nhâm Hi cũng đang đứng đó. Ánh mắt hai người giao nhau rồi lập tức rời đi.
Đoạn Kính Hoài: "Anh còn vài việc cần xử lý."
"Anh đi đi." Lộc Tang Tang nói tiếp: "Tôi đến phòng bệnh Bộ Tích thăm cô ấy."
"Ừ, xong việc anh đến tìm em."
"... Không cần tới tìm tôi."
"Anh muốn thế." Khóe môi Đoạn Kính Hoài hơi cong lên, "Chờ anh."
Phía trước có y tá gọi anh, nói xong câu này Đoạn Kính Hoài khẽ gật đầu với cô rồi mang khẩu trang đi về phía trước.
Dương Nhâm Hi: "Đừng nhìn nữa, người ta đã đi xa rồi."
Lộc Tang Tang lấy lại tinh thần: "Gì chứ?"
"Cười cười cười, vừa thấy người ta đã cười toe toét, mê trai không chịu nổi."
Lộc Tang Tang: "...Tớ có cười đâu!"
"Ồ..." Dương Nhâm Hi tỏ vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, anh xoay người đi về phía hành lang bên kia, "Nhanh lên, có muốn thăm Bộ Tích nữa không?"
"Này! Cậu chờ tớ với."
Bộ Tích bị thương khá nghiêm trọng, chân trái bị bó thạch cao treo lên, cô nàng ỉu xìu nằm trên giường.
Lộc Tang Tang ngồi kế bên nói chuyện phiếm với cô nàng, Bộ Tích khóc thút thít, "Cô giúp tôi tiết lộ cho Đoạn Kính Hành biết đi, nói tôi bị thương."
"Cô tự nói với anh ta không phải được rồi sao?"
"Tôi sợ anh ấy cảm thấy tôi giả đáng thương, cô chỉ cần vô tình nhắc tới một chút..."
"Chị đây ít khi tiếp xúc với anh ta, làm sao mà vô tình nhắc tới được..."
"Cô không phải là vợ Đoạn Kính Hoài... Ồ." Đột nhiên Bộ Tích giật mình, "Xin lỗi, tôi quên hai người đã ly hôn."
"Không sao, anh ấy ở đối diện nhà tôi." Lộc Tang Tang nói tiếp: "Nếu cô muốn vô tình để lộ tiếng gió, vậy tôi sẽ nhờ Đoạn Kính Hoài nói thử xem sao."
"Ly hôn còn ở gần như vậy? Hai người muốn chơi trò gì?"
Lộc Tang Tang nhún nhún vai, tỏ vẻ cam chịu.
Bộ Tích: "Đi đi, cô cảm ơn bác sĩ Đoạn giúp tôi, chân tôi là do anh ấy điều trị đó."
"Ồ, lát nữa anh ấy sẽ tới đây, tới đó rồi nói."
Đoạn Kính Hoài làm xong việc thì đi đến phòng bệnh bên này, nhưng khi đến trước cửa phòng bệnh của Bộ Tích, anh lại gặp Dương Nhâm Hi.
Trong phòng bệnh hai cô gái đang trò chuyện, Dương Nhâm Hi không kiên nhẫn nghe cho nên chờ bên ngoài.
Lúc thấy Đoạn Kính Hoài, anh chàng đứng thẳng dậy, "Này."
Đoạn Kính Hoài quay đầu nhìn anh ta.
Dương Nhâm Hi: "Tâm sự không?"
Kỳ thật hai người hiếm khi tiếp xúc, nhưng từ nhỏ Dương Nhâm Hi đã không thích Đoạn Kính Hoài, anh cảm thấy Đoạn Kính Hoài giả thanh cao, lúc nào cũng trưng bộ mặt xem thường người khác, đúng là thiếu đòn.
Có điều không biết làm sao, Lộc Tang Tang lại thích anh ta, anh cũng chẳng có cách nào.
Hai người đi đến cuối hành lang, sau đó mở cửa sổ đón gió.
"Cậu muốn nói gì?" Đoạn Kính Hoài hỏi.
Dương Nhâm Hi: "Tôi muốn nói, gần đây anh theo đuổi Lộc Tang Tang rất vất vả nhỉ?"
Đoạn Kính Hoài hơi nhíu máy, ánh mắt nhìn Dương Nhâm Hi không hề có thiện cảm.
Quan hệ giữa Lộc Tang Tang và Dương Nhâm Hi không có bất kỳ khe hở nào cho người khác chọc vào, lòng tin Lộc Tang Tang đối với Dương Nhâm Hi cũng khiến anh cảm thấy tràn ngập nguy cơ.
"Thật ra tôi cũng không muốn nhiều lời, tôi chỉ muốn nói cho anh biết, nếu thật lòng thích cô ấy thì chân thành bày tỏ." Dương Nhâm Hi nói tiếp: "Lần trước anh đã khiến cô ấy tổn thương, đừng dùng cái tác phong đáng ghét đó của anh làm cô ấy tổn thương lần thứ hai."
Đoạn Kính Hoài hơi khựng lại, "Tổn thương cô ấy một lần?"
"Sao nào? Anh không biết?" Dương Nhâm Hi cười lạnh nhìn anh.
Trong lòng Đoạn Kính Hoài đã mơ hồ có đáp án, thế nhưng anh vẫn không dám khẳng định, "Cậu có ý gì?"
Dương Nhâm Hi đáp: "Anh cho rằng vì sao cô ấy muốn ly hôn với anh? Chẳng phải do cô ấy thích anh, nhưng anh lại bày ra dáng vẻ ai cũng không yêu hay sao?"
Đoạn Kính Hoài vô cùng chấn động: "Cô ấy... Thích tôi?"
"Đừng thấy cô ấy mặt dày, trên thực tế nội tâm cũng mạnh không kém, tôi đoán cô ấy sẽ không bao giờ thừa nhận chuyện thích anh đâu." Dương Nhâm Hi nở nụ cười trào phúng: "Tôi nói cho anh biết mấy chuyện này không phải để anh cao hứng, tôi chỉ muốn nhắc anh sau này phải yêu thương trân trọng cô ấy, đừng lượn nhiều vòng như vậy nữa."
Đoạn Kính Hoài chớp mắt, anh hít một hơi thật sâu, "Tôi biết."
"Vậy thì tốt."
Nói xong, Dương Nhâm Hi xoay người định đi, Đoạn Kính Hoài vội hỏi: "Sao cậu lại nói mấy chuyện này cho tôi biết?"
Dương Nhâm Hi dừng lại: "Bởi vì tôi biết trong lòng cô ấy nghĩ gì, chẳng qua là sợ hãi, do dự không dám tiến tới."
Nếu Lộc Tang Tang thật sự thích, anh không ngại đẩy hai người một chút.
"Cảm ơn."
"Cảm ơn cái rắm, tôi làm thế không phải vì anh."
Ánh mắt Đoạn Kính Hoài sâu thẳm: "Tôi cho rằng... "
"Anh cho rằng tôi thích cô ấy, phải không?" Dương Nhâm Hi quay đầu lại cười vô cùng hàm súc.
Đoạn Kính Hoài lạnh nhạt nhìn anh chàng, không lên tiếng.
"Đương nhiên tôi rất thích cô ấy, còn thích hơn người thân trong gia đình." Dương Nhâm Hi nói tiếp: "Không có quan hệ nam nữ, có điều, cô ấy là người quan trọng nhất trong đời tôi mà thôi."