Ánh đèn lập lòe, mờ mờ ảo ảo, che mất tầm nhìn của mọi người, vô cùng huyền bí.
Lúc này, trên sân khấu cách đó không xa có ba vũ nữ mặc đồ cosplay thỏ đang nhảy rất high, xin đẹp mê hoặc, gợi cảm nóng bỏng... Không ai chú ý đến nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước của Đoạn Kính Hoài và Lộc Tang Tang, mọi người đang lắc lư theo âm nhạc, thể xác và tinh thần đều trầm luân trong sàn nhảy.
Nghe Đoạn Kính Hoài nói xong, Lộc Tang Tang đứng bật dậy, cô nhìn anh rồi vô thức lùi một bước, "Tôi đi tìm Nguyễn Phái Khiết chơi đây!"
Đoạn Kính Hoài vươn tay, nhưng chưa kịp kéo cô lại thì cô đã nghiêng người tránh thoát.
Anh ngẩng đầu lẳng lặng nhìn theo bóng lưng dần đi xa của cô, khóe môi bỗng cong lên thành nụ cười nhẹ.
Lộc Tang Tang vốn không biết mấy người Nguyễn Phái Khiết đang chơi chỗ nào, cô cũng không thật sự muốn đi tìm cô nàng, chẳng qua cô cảm thấy mình chịu không nổi, muốn đi chỗ khác mà thôi.
Cái gì gọi là... Muốn hôn cô.
Lộc Tang Tang rủa thầm một tiếng, nếu không nhờ ánh đèn mờ ảo nơi đây, có lẽ mọi người sẽ nhận ra mặt cô đã đỏ như ráng chiều.
Cô đưa tay sờ mặt mình... Nóng quá, sao lại nóng đến thế.
Lộc Tang Tang thở dài thườn thượt, cô cực kỳ xem thường bản thân. Cô là người chưa trải đời như vậy à? Không ngờ bị một người đàn ông ảnh hưởng đến mức này, fuck!
Lộc Tang Tang đi đến cạnh sân khấu, tiếng nhạc đinh tai nhức óc, ở chỗ này ai cũng đắm mình trong âm nhạc, cô nhìn khắp một vòng, không tìm được mấy người Nguyễn Phái Khiết. Biển người như thủy triều xô lấn, cô chẳng có cách nào chen vào sân khấu.
"Xin chào quý vị có mặt tối hôm nay, chúng ta cùng đếm ngược nào! Ngày mới sắp bắt đầu rồi, mười, chín, tám... "
Đây là trò cũ của quán bar, Lộc Tang Tang đứng nguyên tại chỗ, nhìn lên màn hình lớn hiển thị số đếm ngược cách đó không xa.
Cô biết, đến khi MC đếm đến một, quả cầu treo trên đỉnh đầu mọi người sẽ nổ tung, sau đó giấy đỏ tung bay khắp nơi, tạo nên bầu không khí hưng phấn tuyệt vời không thôi.
Cô và mọi người cùng nhau chờ đợi, hơi men từ từ có tác dụng khiến cô không khỏi hưng phấn thêm mấy phần. Cô cảm thấy tim mình đập nhanh hơn bình thường rất nhiều rất nhiều, có điều cô không biết do quán bar hay là do người kia..
"Năm, bốn, ba, hai, mộtttttt"
MC vừa dứt lời, quả cầu kia đã nổ tung, từng tiếng thét chói tay vang lên, muôn ngàn mảnh giấy đỏ tuôn rơi ào ạt, tung bay nhẹ lướt, hoành tráng như hiện trường hôn lễ.
Lộc Tang Tang đưa tay đón một mảnh giấy, đột nhiên cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc cách đó không xa, là Nguyễn Phái Khiết và mấy người khác đang chơi rất high.
Cô vui vẻ muốn đi qua nhập hội, "Phái ------ A!"
Cô chưa kịp gọi thì cổ tay bỗng bị người ta bắt lấy, người nọ dùng sức kéo cả người cô lại. Cô va vào lồng ngực người nọ, đau đến mức đầu óc choáng váng.
"Này... " Lộc Tang Tang bực bội ngẩng đầu lên nhìn người kéo mình lại, nhưng cô vừa ngẩng đầu, người nọ đã vội đỡ sau gáy cô, áp môi xuống.
"..."
Bên cạnh đều là người xa lạ, kích tình bắt đầu khởi động, giấy đỏ tung bay, mọi người đồng thanh gào thét, phấn khích nhảy nhót...
Tuy nhiên, trong khoảnh khắc ấy, Lộc Tang Tang lại có cảm giác không nghe được tiếng động xun quanh, cũng không cảm nhận được bất cứ thứ gì. Cô chỉ nhìn thấy người trước mắt, không biết anh xuất hiện từ đâu, ôm cô chặt đến thế, hôn cô dùng sức đến thế.
Cô cảm thấy mình không hít thở nổi, có điều bị anh ôm chặt không thể nhúc nhích. Cô mở mắt ra trừng anh, song anh đang nhắm mắt nên không thể nhìn thấy.
Lông mi anh khẽ run, hơi thở dồn dập hỗn loạn...
Anh đang hồi hộp.
Bởi vì thân thể anh cũng khẽ run lên.
Không biết vì sao, đột nhiên Lộc Tang Tang cảm thấy sóng mũi cay cay.
Hai người là nghiệt duyên gì thế không biết... Cô cảm thấy anh không yêu mình nên mới đề nghị ly hôn, nhưng sau khi ly hôn, cô lại cảm nhận được anh tiếp cận từng bước, rất cố gắng lấy lòng cô.
Cô không ngốc, cô biết trong khoảng thời gian này anh bỏ ra bao nhiêu tâm tư.
Hơn nữa cô cũng không lừa dối nổi trái tim mình, rõ ràng ngay từ đầu, cô đã không nỡ cắt đứt với anh.
Kỳ thật anh nói đúng, cô ăn dấm chua của Từ Dao, mặc dù biết rõ anh không hề có tý tình cảm nào với cô ta, nhưng mà chỉ cần biết anh bị người khác để ý, cô đã thấy không vui.
"A...." Lộc Tang Tang nắm chặt tay áo anh, cô bị hôn đến hai chân mềm nhũn.
Song người trước mắt không mảy may có ý định tha cho cô, anh vẫn xâm chiếm từng chút, cánh môi vô cùng mềm mại nhưng động tác hết sức bá đạo.
Tai Lộc Tang Tang ù ù, cô vừa hoảng hốt vừa rung động, cả người nóng lên, giống như cột buồm đứt dây, chẳng cách nào tự cứu, đành phải trầm mê.
"Tang Tang." Không biết qua bao lâu, rốt cuộc anh cũng thả lỏng một chút. Có điều tay anh vẫn vòng qua eo cô, giọng anh khàn khàn: "Anh nhớ em."
Mắt anh phủ một tầng hơi nước, lấp lánh sáng ngời, dịu dàng chảy nước. Tim Lộc Tang Tang đập thình thịch, cô có cảm giác mình bị mất tiếng.
Người này mỗi khi uống rượu xong đều như thế, vừa không văn mình vừa đáng thương, quả thật... Phạm quy.
Lộc Tang Tang không chịu nổi ánh mắt anh, vì thế cô quay đầu sang chỗ khác không nhìn anh. Thế nhưng Đoạn Kính Hoài lại cố chấp muốn đối mặt với cô, anh xoay đầu cô lại, dùng trán đối trán với cô.
"Anh muốn hôn em."
Lộc Tang Tang khẽ giật mình, người này thật sự điên rồi. Cô đỏ mặt giơ tay che môi anh lại, "Anh còn nói nữa, chẳng phải đã hôn rồi sao?"
"Còn muốn... "
"Vô lại!" Lộc Tang Tang giận dữ trừng mắt liếc anh một cái, "Hay anh cho rằng uống say là có thể đùa giỡn lưu manh?"
"Không có." Hơi thở Đoạn Kính Hoài nhẹ nhàng phà vào lòng bàn tay cô, "Anh không uống nhiều."
"Mới là lạ..."
Đoạn Kính Hoài nhíu mày, cực kỳ không vui, anh kéo tay cô ra rồi cúi đầu tiến lại gần cô.
"Tang Tang?"
Đột nhiên, bên cạnh truyền đến giọng nói quen thuộc.
Đoạn Kính Hoài dừng lại, Lộc Tang Tang cũng bừng tỉnh trong nháy mắt.
Cô hoảng hốt quay đầu lại thì nhìn thấy mấy người Nguyễn Phái Khiết, không biết các cô thoát khỏi cuộc chơi đi đến đây từ lúc nào, ai cũng ngơ nhác nhìn cô, trong mắt toàn là khiếp sợ và mập mờ.
"Ồ... Xin lỗi, xin lỗi, chúng tôi chẳng nhìn thấy gì cả!" Tiếng nhạc quá lớn, Nguyễn Phái Khiết gần như vừa khoa tay múa chân vừa nói.
Lộc Tang Tang lúng túng muốn chết, cô giãy giụa thoát khỏi vòng tay Đoạn Kính Hoài, mà có người xuất hiện nên Đoạn Kính Hoài cũng thả lỏng, để cô thuận lợi tránh thoát.
"Các cậu chờ tớ một lát." Lộc Tang Tang nói với mấy người Nguyễn Phái Khiết.
Nguyễn Phái Khiết và các cô gái khác sợ tới mức bỏ của chạy lấy người.
"Tránh ra! Cậu qua đây làm chi? Đoạn Kính Hoài sẽ cảm thấy tớ cướp người của anh ấy!"
"Đúng rồi! Cha mẹ ơi, ánh mắt vừa rồi các cậu có thấy không, rõ ràng có ý "Không được quấy rầy ông, cút ngay cho ông!" đó"
"Fuck! Lộc Tang Tang, cậu muốn Đoạn Kính Hoài cầm dao mổ đuổi giết chúng tớ phải không?"
Trán Lộc Tang Tang đầy vạch đen, cô nịnh nọt kéo tay bạn tốt, "Bình tĩnh bình tĩnh, đưa tớ đi! Tớ không chịu nổi!"
...
Hôm đó, rạng sáng Lộc Tang Tang mới về nhà, nằm trên giường lăn lộn thật lâu nhưng cô vẫn không ngủ được. Nhịp tim cô vẫn chưa trở lại bình thường, vừa nhớ tới tình cảnh lúc ấy ở quán bar, cô có cảm giác tim muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Đoạn Kính Hoài thích cô, hình như là rất thích...
Khối băng tan chảy rồi, mà đối tượng còn là cô...
Vừa dịu dàng vừa vô lại như vậy, thật sự là Đoạn Kính Hoài sao...
Nghĩ tới nghĩ lui, Lộc Tang Tang nằm trên giường, kéo chăn che kín đầu mình.
Cô không muốn thừa nhận, có điều lại không thể không thừa nhận, lúc trước nói "Cắt đứt sạch sẽ", thế nhưng khi khối băng Đoạn Kính Hoài hoàn toàn thức tỉnh, những lời ấy tiêu tan thành mây khói.
Trong vòng bạn bè của Lộc Tang Tang, không có bức tường nào không lọt gió.
Dù sao chính cô thì cho là như vậy đấy, nhưng những người kia, có ai mà không hóng chuyện, phàm chỉ cần một người biết, tin tức sẽ nhanh chóng truyền đến tai tất cả mọi người.
Ví dụ như chuyện ở quán bar, sau khi ngủ một giấc thức dậy, cô phát hiện có rất nhiều người nhắn tin hỏi thăm: Có phải cô sắp phục hôn hay không?
Lộc Tang Tang đỡ trán, bỏ điện thoại bước xuống giường.
Sau khi tắm xong, cô phát hiện điện thoại có hai cuộc gọi nhỡ, đều là dì Lâm gọi, vì thế cô ấn gọi lại.
"Lộc tiểu thư, cô thức dậy chưa?"
Lộc Tang Tang dạ một tiếng: "Sao dì biết cháu còn ngủ?"
"Đương nhiên là biết rồi, lúc tôi tới nấu cơm phát hiện tiên sinh vẫn còn đang ngủ, sau khi cậu ấy thức dậy mới nói cho tôi biết hôm qua hai người đi quán bar chơi đến khuya."
Lộc Tang Tang: "... Ồ."
"Đúng rồi, tôi có nấu canh giải rượu, có bữa tối nữa, cô mau sang ăn đi."
Trong đầu Lộc Tang Tang lập tức hiện lên tình cảnh hôm qua, "À... Cháu không đói, cháu không ăn đâu."
"Vậy sao được, hôm qua uống nhiều như vậy, nhất định bây giờ hai người rất khó chịu."
"Không sao đâu dì Lâm, cháu thật sự không đói bụng." Lộc Tang Tang vội nói: "Cháu có chút việc, không nói nữa, tạm biệt."
"Này -------"
Lộc Tang Tang kết thúc cuộc gọi, đầu đau như búa bổ, cô đi vào phòng bếp uống nước, kết quả vừa uống xong chuông cửa bỗng vang lên.
Cô đi tới nhìn qua mắt mèo, là gương mặt hòa ái của dì Lâm, không hiểu sao cô thở dài thườn thượt.
Cô miễn cưỡng mở cửa, "Dì Lâm, chẳng phải cháu đã nói là không ăn sao?"
"Không phải tôi lo cho cô đâu, chỉ là tôi nấu nhiều món quá, không ăn sẽ lãng phí."
"Nhưng mà..."
"Không nhưng nhị gì hết! Cô chờ một chút, tôi lập tức mang thức ăn sang."
Lộc Tang Tang cười vô cùng bất đắc dĩ, "Được rồi..."
Dì Lâm vui vẻ đi về, vừa đi dì vừa nói to: "Tiên sinh, mở cửa, cậu giúp tôi mang thức ăn sang đây đi."
Lộc Tang Tang đang định quay vào trong, "???"
Mấy phút sau, Lộc Tang Tang nhìn các món ăn xếp đầy trên bàn.
Dì Lâm đi tới đi lui, cuối cùng dắt chó đi ra ngoài, "Tôi nghĩ bày hai bàn phiền phức quá nên bảo tiên sinh sang đây ăn chung luôn, hai người cùng ăn cơm chắc không có vấn đề gì chứ?"
Rõ ràng dì Lâm biết rõ hai người đã ăn cơm chung vô số lần nhưng vẫn hỏi một câu như vậy, có lẽ Đoạn Kính Hoài đã nói gì đó với dì.
"Dì..."
Thấy Lộc Tang Tang muốn nói lại thôi, dì Lâm nhanh chóng dắt chó chuồn mất.
Lộc Tang Tang: "..."
"Sao em không ăn đi?" Trong phòng bếp chỉ còn lại hai người bọn họ, Đoạn Kính Hoài gắp một miếng thịt bỏ vào trong bát của cô.
Lộc Tang Tang thầm nghĩ người này biết rõ còn cố hỏi, nhưng cô vẫn trả lời: "Không muốn ăn, tôi đang giảm béo."
"Em đã gầy lắm rồi." Đoạn Kính Hoài nhớ lại cảm giác ôm eo cô tối qua, sau đó anh nhẹ nhàng bỏ thêm một câu: "Một tay là có thể ôm hết."
Lộc Tang Tang hơi khựng người, suýt chút nữa sặc nước miếng: "Anh -----"
"Ăn cơm đi." Đoạn Kính Hoài nghiêm túc nói: "Sau này không được giảm béo nữa, không khỏe mạnh."
"Tôi thích thế đấy, vậy mới đẹp."
Đoạn Kính Hoài nhíu mày, "Đã rất đẹp rồi."
Lộc Tang Tang vốn định bẻ lại một câu bỗng im bặt, bởi vì không một người phụ nữ nào có thể bày ra sắc mặt khó coi với người khen mình đẹp, huống chi người khen cô mặt còn không đổi sắc, dường như cô đẹp là chuyện hiển nhiên.
Khóe môi Lộc Tang Tang hơi cong lên, nhưng cô nhanh chóng kiềm chế lại.
Cô hắng giọng cố ý trêu anh, "Tôi nói này bác sĩ Đoạn, ngày nào cũng khen tôi đẹp, không phải bị nhan sắc tôi hớp hồn rồi chứ? Vậy thì tôi... "
"Ừ." Đoạn Kính Hoài đột nhiên lên tiếng.
Nụ cười của Lộc Tang Tang cứng đờ: "Hả?"
"Đúng là bị em hớp hồn." Đoạn Kính Hoài ngẩng đầu lên, gương mặt đứng đắn như đang niệm kinh Phật, "Hơn nữa dường như đã rất nhiều năm, có điều bây giờ anh mới phát hiện, em không để ý chứ?"