Lộc Tang Tang có bất động sản đứng tên mình, chỉ là cô chưa từng ở qua.
Vì ly hôn, việc đầu tiên cô muốn làm là chuyển ra khỏi phòng tân hôn, phòng này ban đầu là do người nhà họ Đoạn mua, cô cảm thấy cô dọn đi cũng không có vấn đề gì lớn. Hơn nữa đã nói là sẽ ly hôn, cô không muốn trở về đó ở nữa.
Người đầu tiên biết cô muốn ly hôn chính là Chung Thanh Phân, nếu là trước kia, mẹ cô nhất định sẽ hung hăng mắng cô một trận, nhưng bây giờ sau khi nghe Lộc Tang Tang nói xong, bà chỉ trầm mặc thật lâu rồi nói, cô không hối hận là được rồi.
Người thứ hai biết tin là Nguyễn Phái Khiết, cô nàng ngây ngẩn cả người, qua mấy giây mới sôi sục phán một câu: "Ly hôn rất tốt!"
Lộc Tang Tang hành động cực nhanh, vừa nói xong, cô đã muốn thoát khỏi tình trạng hiện tại của bản thân. Cho nên tối hôm sau cô bèn gọi Nguyễn Phái Khiết, còn gọi thêm trợ lý của hai người đến nhà dọn đồ đạc cho cô.
Đừng thấy cô mới ở không lâu, đồ đạc thật sự rất nhiều.
Lúc đến dưới lầu, Lộc Tang Tang nhìn thấy Dương Nhâm Hi.
"Sao cậu lại đến đây? Không phải bận đi lưu diễn sao?"
Nguyễn Phái Khiết: "Tớ nói với cậu ấy, bảo cậu ấy tới đây đấy, tớ nghĩ chuyện hệ trọng của cậu thì chúng ta phải ở bên nhau mới phải."
Lộc Tang Tang lườm cô nàng: "Dọn nhà có gì hệ trọng?"
"Đây đâu phải dọn nhà bình thường! Đây là dọn nhà li hôn! Rất có ý nghĩa kỷ niệm biết chưa."
Lộc Tang Tang: "... Cậu vui là được."
Dương Nhâm Hi rời khỏi xe mình đi tới, anh nhíu mày, hừ lạnh một tiếng: "Tớ đã biết hai người không lâu dài được mà."
"Ít nói nhảm đi."
"Ly hôn cũng tốt, không biết hai người cứ cố làm gì." Dương Nhâm Hi nói tiếp: "Đi thôi, đi thu dọn đồ đạc."
Lộc Tang Tang tính hết rồi, hôm nay Đoạn Kính Hoài trực ca đêm, cho nên cô mới đến lúc này, thật sự không ngờ khi mở cửa, đèn phòng khách vẫn sáng trưng.
Cô đổi giày đi vào, Đoạn Kính Hoài đang ngồi trên sofa.
Lúc thấy cô, hai mắt Đoạn Kính Hoài sáng lên, thế nhưng anh vừa đứng dậy định nói chuyện thì nhìn thấy mấy người Dương Nhâm Hi đi phía sau.
Lộc Tang Tang hắng giọng, "Là thế này, tôi vốn định nhân lúc anh không có nhà đến dọn đồ, không ngờ hôm nay anh không đi làm."
Đoạn Kính Hoài thu hồi ánh mắt đang nhìn người phía sau cô, ánh mắt anh rơi trên người cô: "Dọn nhà?"
"Đúng vậy đó." Lộc Tang Tang hất cằm tỏ ý hai người kia đi vào phòng cất quần áo, "Hai người vào phòng cất đồ thu dọn quần áo phụ nữ lại hết giúp tôi."
"Dạ, tiểu thư."
Đoạn Kính Hoài: "Lộc Tang Tang."
"Xin lỗi, đành quấy rầy anh một chút." Lộc Tang Tang không nhìn anh, cô nói với Nguyễn Phái Khiết và Dương Nhâm Hi: "Hai người tới cũng không làm gì, hay là tới phòng tớ ngồi một lát đi."
Dương Nhâm Hi: "Phòng cậu có gì vui mà ngồi."
"Được được được, chúng tớ sẽ phụ cậu dọn đồ." Nguyễn Phái Khiết kéo tay Dương Nhâm Hi đi vào trong, "Đi thôi."
"Làm gì vậy!"
"Làm bóng đèn!"
Sau khi ai vào việc nấy, trong phòng khách chỉ còn lại Lộc Tang Tang và Đoạn Kính Hoài. Lộc Tang Tang quay đầu nhìn anh một cái, vẻ mặt vô cùng áy náy, "Có lẽ sẽ hơi ồn ào, hay là anh về phòng mình đi?"
"Em thật sự muốn dọn đi?"
"Không thì thế nào?"
Sắc mặt Đoạn Kính Hoài hơi tái, "Lộc Tang Tang, tôi không đồng ý ly hôn."
Hai tay Lộc Tang Tang khoanh trước ngực, tư thế đề phòng: "Thật lòng mà nói, tôi đã quyết định sẽ rời khỏi công ty, về phần hạng mục làm ăn giữa nhà họ Đoạn và nhà họ Lộc, anh cũng biết mấy thứ đó sẽ không vì tôi từ bỏ mà kết thúc, hôn nhân của chúng ta chẳng có ý nghĩa gì nữa."
Đoạn Kính Hoài cắn răng: "Tôi không nói chuyện này!"
"Vậy thì chuyện gì?" Lộc Tang Tang có chút nghi ngờ: "Chẳng lẽ anh muốn nói với tôi anh vẫn thích cuộc sống hiện tại của chúng ta hay sao? Có tình cảm?"
Môi Đoạn Kính Hoài run nhè nhẹ.
"Bác sĩ Đoạn, anh biết yêu một người là thế nào không?" Lộc Tang Tang nghiêng đầu, hỏi xong cô cảm thấy mình hết sức buồn cười, "Ừ... Vấn đề này hơi ngốc, làm sao anh biết được."
"Em cảm thấy tôi không có tình cảm với em?"
Lộc Tang Tang cảm thấy ngoài ý muốn, cô cười khẽ rồi nhìn anh, "Có lẽ vậy, hai người sống chung một thời gian làm sao không có chút tình cảm nào, nhưng mà anh cảm thấy anh có bao nhiêu tình cảm với tôi?"
Đoạn Kính Hoài nhìn Lộc Tang Tang, cảm giác vô lực lan tỏa toàn thân.
Có bao nhiêu tình cảm?
Anh không biết.
Anh chưa từng yêu ai, chưa từng mở lòng vì ai. Cuộc sống anh vô cùng tĩnh lặng, không thay đổi.
Yêu hay không yêu, yêu bao nhiêu?
Đối với những vấn đề này, anh cảm thấy lạ lẫm đến không biết làm sao.
Thấy anh im lặng, cô không cười đùa nữa mà chậm rãi nói: "Đoạn Kính Hoài, thật ra, anh vốn dĩ không biết yêu."
Khi còn bé, đối với chuyện tình cảm, nếu thích Lộc Tang Tang sẽ trực tiếp bày tỏ, cô cảm thấy thích thì phải nói ra, bằng không sao được gọi là thích.
Cho nên hồi nhỏ khi rất thích anh trai Lộc Trí Viễn, Lộc Tang Tang thích làm cái đuôi nhỏ của anh, dù thế nào cũng ở gần anh. Về sau khi mười bảy tuổi thích Đoạn Kính Hành, cô cũng không do dự bày tỏ tình cảm, kiên trì dùng đủ mọi cách lấy lòng đối phương.
Tuy sau đó tình anh em với Lộc Trí Viễn bị cắt đứt, đoạn tình cảm với Đoạn Kính Hành cũng không thành, nhưng cô vẫn cảm thấy nếu thích thì phải bày tỏ, cô không hối hận về những chuyện mình làm lúc trước.
Sau khi lớn lên, cô không còn thể hiện tình cảm của mình nữa, thậm chí còn né tránh những thứ này, cô cảm thấy có quyền có tiền là tốt nhất, không nên dây vào tình cảm hư vô mờ mịt kia. Có điều không thèm để ý là một chuyện, quan niệm tình yêu trong lòng cô vẫn hết sức rõ ràng.
Yêu là phải đường đường chính chính không sợ hãi, lúc yêu, bạn nhất định có thể nhìn ra tâm ý từ ánh mắt đối phương.
Đoạn Kính Hoài là một người lạnh nhạt, cô nhìn không thấu anh, cũng biết trong lòng anh sẽ không màng đến chuyện yêu đương nhăng nhít này.
Kỳ thật, lúc anh nói anh có tình cảm với cô, cô cảm thấy có chút ngoài ý muốn, bởi vì cô cho rằng tất cả những chuyện anh làm, chẳng qua anh nhận định đó là chuyện anh phải làm mà thôi.
Có lẽ, người lạnh nhạt cũng sẽ có tình cảm.
Nhưng nói đến yêu, cô chắc chắn Đoạn Kính Hoài sẽ mãi mãi không yêu cô.
**
Tiếp theo, thu dọn xong đồ đạc, Lộc Tang Tang lập tức đi ngay.
Đoạn Kính Hoài ngồi yên tại chỗ, từ khi cô đi, quyển sách trên tay anh chưa từng lật qua một trang nào, vẫn không nhúc nhích.
Cuối cùng anh nói: "Căn hộ này cho em, tôi sẽ đi."
Cô nói: Tôi không muốn ở đây, tôi muốn đến một môi trường sống mới.
Lời này đã chứng tỏ, cô một lòng muốn thoát khỏi trói buộc của cuộc hôn nhân này.
Đoạn Kính Hoài không cách nào hình dung cảm giác xuất hiện trong khoảnh khắc đó, anh suy nghĩ rất lâu, cuối cũng cũng cảm thấy không sao cả.
Anh độc lai độc vãn đã lâu, vốn chỉ một mình.
Còn Lộc Tang Tang chính là điều ngoài ý muốn duy nhất trong cuộc đời anh, chẳng qua anh chỉ bị vẻ bề ngoài cô thu hút, chẳng qua bị tính hoạt bát của cô mê hoặc, chẳng qua là tò mò, chẳng qua là mới lạ, chẳng qua là thú vị, hoặc chẳng qua là... Thói quen.
Đúng, chỉ như vậy mà thôi.
Cô không muốn kết hôn với anh, không muốn sống trong cuộc hôn nhân giả dối này, anh có thể hiểu, dù sao cho đến bây giờ, anh vẫn sống bình thường.
Đoạn Kính Hoài ngẩng đầu nhìn phòng khách, anh hít một hơi thật sâu.
Người đi hết rồi, chỗ này yên tĩnh đã lâu.
Ánh mắt lơ đãng, anh vô tình nhìn thấy trên kệ tủ tivi cách đó không xa có mấy con lật đật vô cùng đáng yêu, là của Lộc Tang Tang, chỉ là mấy món đồ chơi nhỏ, cô quên mang đi...
Rầm -------
Đột nhiên, một quyển sách bay vòng trên không trung, hung hăng va vào kệ tủ, sau đó nặng nề rơi xuống mặt đất, trang giấy lộn xộn.
Yên tĩnh bị phá vỡ, phá vỡ lớp vỏ bọc tự mình ngụy trang!
Đoạn Kính Hoài nhìn chằm chằm về phía đó, đôi mắt lạnh lùng bình tĩnh từ từ hiện lên tơ máu đỏ ngầu, bàn tay ném sách nắm thật chặt.
Chỉ như vậy mà thôi... Chỉ như vậy mà thôi!
Một mùi tanh nồng cuồn cuộn xông lên cổ họng, Đoạn Kính Hoài nhìn chằm chằm dấu vết người nọ lưu lại, vẻ thản nhiên cố thể hiện ban nãy sụp đổ trong nháy mắt.
Hoàn toàn... Không chỉ như vậy!
**
Tin tức này mọc cánh lan rộng trong giới thượng lưu, mọi người đều bàn tán, có ngạc nhiên có trào phúng, song chung quy vẫn chuyển về một câu: Đã đoán được từ lâu!
Đoạn Kính Hoài và Lộc Tang Tang vốn là một đôi không đáng tin cậy nhất.
Tuy nhiên, Lộc Tang Tang không hề để ý mọi người bàn tán thế nào về việc cô ly hôn, điều duy nhất khiến cô cảm thấy không an lòng chính là người nhà họ Đoạn. Ba mẹ chồng và ông bà nội chồng đều tốt với cô, cũng thật lòng xem cô là người trong nhà, cô rất thích bọn họ. Đáng tiếc, duyên phận đến đây là hết.
Lộc Tang Tang chọn một ngày đích thân đến báo cho mẹ chồng Chúc Văn Quân chuyện này, tuy lòng cô đã quyết, nhưng khi thấy Chúc Văn Quân và bà nội đau lòng, cô vô cùng tự trách.
"Tang tang, Kính Hoài không đúng chỗ nào, mẹ mắng nó giúp con!" Chúc Văn Quân nắm tay cô không chịu buông.
Lộc Tang Tang thở dài, "Không ạ, là do chúng con không hợp nhau, anh ấy không làm sai gì cả, chúng con chỉ không hợp mà thôi."
"Haizz... Mẹ biết Kính Hoài hơi quái gở một chút, nhưng con phải tin rằng kỳ thật con người nó rất tốt!"
"Mẹ, con xin lỗi."
...
Lộc Tang Tang không ở nhà họ Đoạn lâu, lúc rời khỏi nhà họ Đoạn, cô gặp Đoạn Kính Hành. Lộc Tang Tang gật đầu chào anh, sau đó muốn đi ngay.
"Tang Tang." Đoạn Kính Hành gọi cô.
Lộc Tang Tang quay đầu lại, "Hả?"
"Em.. " Đoạn Kính Hoài dừng lại, "Nghe mẹ nói em muốn ly hôn với anh*?"
*Anh: anh ở đây là ca ca nhé."
Lộc Tang Tang: "À, đúng thế."
Đoạn Kính Hành khẽ cau mày: "Tại sao lại đột ngột đến thế?"
Lộc Tang Tang suy nghĩ một chút: "Không tính đột ngột, mọi người đều cảm thấy tôi và anh ấy không thích hợp, bây giờ tôi cũng cảm thấy vậy, cho nên, ly hôn thôi."
Đoạn Kính Hành nhìn cô một lát, không nói chuyện.
Lộc Tang Tang cũng không muốn giải thích nhiều, "Vậy, không có chuyện gì thì tôi đi trước đây."
"Em không thích anh ấy sao?" Bỗng nhiên, Đoạn Kính Hành hỏi một câu.
Lộc Tang Tang hơi sửng sốt: "Tôi có thích anh ấy hay không, quan trọng lắm hả?"
Nhớ đến nguyên nhân hai người họ kết hôn, Đoạn Kính Hành bỗng cảm thấy vấn đề này hết sức dư thừa.
"Này, Đoạn Kính Hành."
"Hả?"
Lộc Tang Tang cười cười: "Con người anh của anh quá lạnh nhạt, tôi làm nóng không nổi, đề nghị anh sau này giới thiệu nhiều mối cho anh ấy, tìm người phù hợp với anh ấy."
Nói xong, cô thoải mái vẫy tay, xoay người rời đi.
Cô nghĩ, sau này có lẽ không có dịp đến đây nữa.
Sau khi ly hôn, Lộc Tang Tang cô lại là một trang hảo hán!