Trong khoảng thời gian nằm viện, có rất nhiều người đến thăm Chung Thanh Phân, trong đó bao gồm các thành viên nhà họ Đoạn. Ngày nào Lộc Nghiêm Huy cũng đến phòng bệnh, có điều sắc mặt Lộc Tang Tang rất bình thường, thái độ lãnh đạm.
Ai cũng nhận thấy Lộc Tang Tang đã thay đổi, ngay cả Nguyễn Phái Khiết và Dương Nhâm Hi đến thăm bệnh cũng phát hiện ra. Tuy cô vẫn nói vẫn cười, nhưng ánh mắt lạnh hơn rất nhiều.
Thời gian qua, Chung Thanh Phân cũng khỏe hơn, có thể xuống giường đi lại rồi.
Hôm nay, Nguyễn Phái Khiết và Dương Nhâm Hi lại tới, Lộc Tang Tang gọi cơm trưa bên ngoài, mọi người cùng ngồi trong phòng bệnh ăn cơm.
"Phái Khiết à, có phải con vẫn không chịu quen bạn trai không?" Chung Thanh Phân vừa ăn vừa nói: "Đến lúc quen bạn trai rồi, không chịu quen làm sao biết ai thích hợp với mình, đúng không?"
Nguyễn Phái Khiết suýt chút nữa mắc nghẹn: "Không đâu ạ, dì à, sao dì không quản Dương Nhâm Hi kìa, đừng hối con."
"Nhâm Hi còn nhỏ hơn con và Tang Tang một tuổi nha, hơn nữa thằng bé là nhân vật của công chúng, trong ngành giải trí, mọi người kết hôn rất trễ." Chung Thanh Phân nghĩ ngợi một chút: "Nói sao ta, dường như là người hâm mộ thoát phấn."
Dương Nhâm Hi cười cười, "Dì à, con đâu phải người của ngành giải trí, con chỉ kéo đàn mà thôi."
"Nào phải, ngày nào dì cũng thấy con trên tivi."
Lộc Tang Tang: "Thấy chưa, mẹ tớ cũng cười nhạo cậu không làm việc đàng hoàng."
Chung Thanh Phân: "..."
Nguyễn Phái Khiết cười như được mùa.
Chung Thanh Phân: "Bậy nào, nói hưu nói vượn! Mẹ đâu có ý này, Nhâm Hi đừng nghe Tang Tang nói mò."
Dương Nhâm Hi bày ra vẻ cam chịu: "Dì yên tâm, con quen với sự độc miệng của Tang Tang rồi."
Lộc Tang Tang: "Cái gì độc miệng, cậu dám trước mặt mẹ tớ nói con gái bà như vậy, có tin mẹ tớ xé nát miệng cậu không?"
"Được thôi, tớ cam tâm tình nguyện để dì xé." Nói xong Dương Nhâm Hi đưa đầu tới, "Nào nào nào, dì ra tay đi dì."
"Ôi, mấy đứa này, ầm ĩ không chịu nổi." Chung Thanh Phân cười vỗ đầu Dương Nhâm Hi, "Mau ăn cơm đi."
...
Phòng bệnh đầy ấp tiếng cười, vui vẻ hòa thuận.
Giờ cơm trưa nhanh chóng trôi qua, cửa phòng bệnh bị người đẩy vào, mọi người quay đầu nhìn lại thì thấy Đoạn Kính Hoài mặc áo blouse đứng ở đó.
"Kính Hoài, con đến rồi à." Thấy con rể tới Chung Thanh Phân rất cao hứng, "Ăn trưa chưa?"
"Lát con ăn sau." Đoạn Kính Hoài đi lại gần, "Hôm nay mẹ cảm thấy thế nào ạ?"
"Mẹ khỏe, nhờ có con gửi gắm, các bác sĩ và y tá đều rất quan tâm mẹ."
"Không đâu ạ, đều là chuyện phải làm."
Nói xong, Đoạn Kính Hoài nhìn về phía Lộc Tang Tang, người sau chỉ lo ăn cơm, đến khi Chung Thanh Phân gọi một tiếng cô mới ngẩng đầu lên.
"Tang Tang, Kính Hoài còn chưa ăn cơm nữa, con đi cùng chồng con đi."
Lộc Tang Tang trố mắt, "Con vừa mới ăn no."
"Ăn thêm chút nữa thì có sao? Con gầy như vậy, ăn nhiều bồi bổ sức khỏe."
Lộc Tang Tang: "Đi mau đi mau, để mẹ tâm sự với Phái Khiết và Nhâm Hi, con đừng cả ngày ru rú trong phòng bệnh của mẹ."
Lộc Tang Tang buồn cười, "Được, được lắm... Bây giờ mẹ thấy con phiền rồi."
Lộc Tang Tang đứng dậy, tỏ ý bảo Đoạn Kính Hoài đi ra ngoài. Lúc đi đến cửa cô còn quay đầu lại dặn dò: "Mọi người đừng nói chuyện quá lâu, mẹ, mẹ phải ngủ trưa đấy."
"Biết rồi biết rồi."
**
Rời khỏi phòng bệnh, Lộc Tang Tang và Đoạn Kính Hoài đi song song xuống lầu.
"Sao trễ thế này mà anh chưa ăn cơm?" Lộc Tang Tang hỏi.
"Có ca mổ, kết thúc hơi muộn."
"Ờ." Lộc Tang tang: "Đến nhà ăn bệnh viện hả?"
"Không sao đâu, tôi không đói."
"Nhưng cũng phải ăn một chút, làm bác sĩ quả thật rất mệt." Lộc Tang Tang đột nhiên hỏi: "Này, đối diện bệnh viện có tiệm trà sữa đúng không?"
"Ừ."
"Tôi muốn uống một ly, lâu lắm rồi không uống trà sữa."
"Vậy thì đi thôi."
Đi nhà ăn trước, anh ăn cơm xong chúng ta hãy mua trà sữa."
"Mua trước đi."
Lộc Tang Tang không lay chuyển được Đoạn Kính Hoài, cuối cùng hai người sang đối diện bệnh viện mua trà sữa trước, sau đó mới đến nhà ăn bệnh viện."
Lộc Tang Tang thật sự ăn không nổi nữa, cho nên Đoạn Kính Hoài chỉ mua một phần cơm, cô ngồi phía đối diện anh, vui vẻ uống trà sữa.
"Bây giờ tôi cảm thấy được thoải mái uống ly trà sữa thật là tốt đẹp." Ngắm lá cây xanh ngắt ngoài cửa sổ, Lộc Tang Tang cảm thán.
Đoạn Kính Hoài dừng một chút rồi buông đũa xuống.
"Không có gì quý giá hơn mạng sống, sau khi mẹ xảy ra chuyện tôi bỗng có suy nghĩ, người đang sống như vậy, khi chết rồi thì không còn gì nữa." Lộc Tang Tang quay lại nhìn anh rồi cười nhẹ: "Cho nên, khi còn sống nhất định phải trải qua cuộc sống mình thích."
Đoạn Kính Hoài gật đầu, "Đúng vậy."
"Vậy anh cho rằng đây là cuộc sống anh muốn à?" Lộc Tang Tang chống cằm hỏi.
Đoạn Kính Hoài khẽ chau mày, nhất thời không hiểu ý cô là gì.
"Tôi cảm thấy không phải." Lộc Tang Tang trả lời thay anh, cô nói: "Thật ra ban đầu chúng ta kết hôn là do ngoài ý muốn, sau đó lại vì quan hệ lợi ích giữa hai nhà, từ đầu đến cuối đều không có hai chữ "Tự nguyện" chân thành.
Tim Đoạn Kính Hoài xiết chặt, anh há mồm, "Lộc Tang Tang -----"
"Anh nghe tôi nói hết đã." Lộc Tang Tang hít nhẹ một hơi, "Anh biết đấy, ban đầu tâm tư tôi không thuần khiết, có thể anh vì ý thức trách nhiệm của bản thân mình hoặc là nghe lời người nhà cưới tôi. Song kỳ thật chúng ta không phải là vợ chồng đúng nghĩa, anh không yêu tôi, tôi... tôi cũng không yêu anh."
Lộc Tang Tang rũ mi nói tiếp: "Tôi đã nghĩ thông suốt, chúng ta không cần phải làm khó nhau, như vậy không hay lắm. Tôi sẽ không trói buộc anh nữa. Anh yên tâm, chuyện này là tôi đề nghị, anh hãy bỏ suy nghĩ làm sai thì phải gánh vác trách nhiệm đi, không ai lên án anh làm sai cả."
Lộc Tang Tang nói chuyện lưu loát, nhẹ nhàng như thể đang khen trà sữa uống ngon thế nào. Vậy nên nhất thời Đoạn Kính Hoài cảm thấy hết sức mê mang, dường như anh đã hiểu Lộc Tang Tang đang nói gì, nhưng dường như lại không hiểu gì cả.
Anh chỉ biết mỗi câu mỗi chữ cô nói, giống như kim đâm vào màng nhĩ, nhọn hoắc, đau đớn.
Đoạn Kính Hoài trầm mặc một lát, sau đó anh mới máy móc lên tiếng: "Ý em, là sao?"
Lộc Tang Tang hơi dựa ra phía sau, cuối cùng cũng thẳng thắn: "Tôi muốn nói, chúng ta li hôn đi."
Ánh mặt trời xuyên thấu qua những tán lá xanh biếc, từng tia nắng nhảy múa trên người bọn họ. Trà sữa tan đá thấm ướt thân ly, từng giọt từng giọt lạnh lẽo, lạnh đến nỗi Lộc Tang Tang phải thả tay ra.
Trong khoảng thời gian này, bởi vì mẹ gặp tai nạn nên tâm trí Lộc Tang Tang rất loạn, cho nên chuyện có tình cảm với Đoạn Kính Hoài trước đó cũng bị cô gạt sang một bên. Bây giờ mọi chuyện trở về quỹ đạo, cô đã nghĩ thông suốt, muốn giải quyết tất cả cho xong.
Kỳ thật, sau khi nói ra cô cảm thấy hết sức nhẹ lòng, cũng cảm thấy được giải thoát, có điều khi nói xong chữ cuối cùng, trái tim vẫn nhảy lên từng nhịp đau đớn.
Cô hít sâu một hơi, cố gắng nén đau.
Không có gì quan trọng, cô tự an ủi.
Cô đã làm sai một lần, không nên sai lầm lần thứ hai.
"Khi nào rảnh anh nhớ báo tôi một tiếng, chúng ta chọn thời gian đến cục dân chính." Nói xong, Lộc Tang Tang đứng dậy muốn rời đi.
"Lộc Tang Tang!"
"Tôi sẽ nói chuyện với người nhà anh." Lộc Tang Tang không quay đầu lại, "Chúng ta đừng miễn cưỡng nữa, cũng đừng níu kéo."
Miễn cưỡng, níu kéo.
Đoạn Kính Hoài há miệng, cảm giác cổ họng từng trận đắng chát, đắng chát đến nỗi muốn nói chuyện cũng khó khăn.
Anh biết cuộc hôn nhân này chỉ là vỏ bọc, nhưng anh cảm thấy cái vỏ bọc này mình vẫn có thể bảo quản, thậm chí anh còn rất vui lòng bảo quản. Anh tình nguyện giúp cô đạt được thứ cô muốn, cũng tình nguyện sắm vai một người chồng tốt.
Anh luôn cảm thấy Lộc Tang Tang hoàn toàn không có khả năng sẽ ly hôn, bởi vì cô cần cái vỏ bọc này.
Nhưng từ lúc nào, cô không cần nữa?
Đoạn Kính Hoài ngồi bất động thật lâu, đầu óc thanh tỉnh bấy lâu nay bây giờ chạy nhanh như xe mất phanh. Nhìn ly trà sữa cô chưa uống hết trước mặt, nước đá bên trong đã tan hết, thế nhưng anh vẫn không rời khỏi, dường như vừa rồi chỉ là ảo ảnh khiến người ta không kịp trở tay.
"Bác sĩ Đoạn." Từ xa, không biết ai đó đang gọi anh.
Anh ngẩng đầu lên thì thấy bác sĩ gây mê thường cộng tác với mình.
Ảo ảnh bị đánh tan.
Thì ra, tất cả đều là thật.
Đoạn Kính Hoài mím môi, giống như bị người đánh một quyền, hoàn toàn chẳng báo trước.
Bề ngoài trông có vẻ không vấn đề gì, thế nhưng trái tim lại từ từ nứt ra một vết rách.
"Anh ăn xong chưa, trước khi tiến hành ca mổ buổi chiều chúng ta cần hội chẩn không?"
Miệng người trước mặt khép khép mở mở, Đoạn Kính Hoài nhìn chăm chú, song anh có cảm giác mình nghe không rõ. Ngẩn người một lát, anh mới chậm rãi đứng lên.
"Bác sĩ Đoạn?"
"Ừ."
"Anh... anh không sao chứ?"
"Không sao." Đoạn Kính Hoài cười nhẹ, "... Hội chẩn đi."
"Ok."
**
Lúc Lộc Tang Tang trở về phòng bệnh, Dương Nhâm Hi đang đóng cửa phòng bệnh đi ra ngoài.
"Phái Khiết đâu?"
Dương Nhâm Hi: "Vừa đi xuống, chắc là tới bãi đỗ xe rồi, hai người không gặp nhau hả?"
Lộc Tang Tang lắc đầu, "Người đại diện đến đón cậu hả?"
"Trợ lý ở dưới lầu." Dương Nhâm Hi mang khẩu trang rồi nhìn cô một cái, "Cậu sao thế?"
Lộc Tang Tang hơi sửng sốt, "Hả?"
Dương Nhâm Hi chỉ chỉ cổ họng mình: "Sao giọng khàn vậy?"
"Không biết." Lộc Tang Tang nhíu mày, chỉ cảm thấy cổ họng mình càng lúc càng đau, "Chắc là... Cảm rồi."
Dương Nhâm Hi: "Tình hình của dì đã ổn định, cậu về nhà nghỉ ngơi đi."
"Tớ biết rồi." Lộc Tang Tang đẩy cửa phòng bệnh, "Cậu mau đi đi, đừng đứng bên ngoài dễ gây chú ý.
"Cậu..."
"Tớ vào đây, bye bye."
"..."
Cửa phòng nhanh chóng đóng lại, Dương Nhâm Hi đứng im một lát, nhất thời anh cảm thấy Lộc Tang Tang có gì đó không thích hợp, nhưng không thích hợp chỗ nào, anh không nói ra được.
Sau đó trợ lý gọi điện hối thúc, anh do dự một chút rồi xoay người đi xuống lầu.
Sau khi vào phòng bệnh, Lộc Tang Tang đi thẳng vào toilet, hôm nay cô không trang điểm, cho nên dứt khoát vóc nước tạt lên mặt.
Cô biết mình hoàn toàn không ổn, tâm lý không thoải mái thành thử sinh lý cũng ảnh hưởng, cổ họng khô rát đáng sợ, cả người đều ngẩn ngẩn ngơ ngơ, giống như phát sốt.
Cô nhìn vào gương cười khổ, thầm nghĩ chẳng lẽ đây là thất tình trong truyền thuyết?
Từng này tuổi, không phải cô chưa từng thích ai, có điều chỉ lần này là cảm nhận được thế nào là hít thở không thông, ngay cả đối với đoạn tình cảm với Đoạn Kính Hành trước đây, cô cũng chỉ thấy tiếc nuối và mất mát một chút.
Cô cho rằng, đó là phản ứng lớn nhất của thất tình.
Tuy nhiên đến bây giờ cô mới biết, thì ra cảm giác lớn nhất khi thất tình hoàn toàn khác, thậm chí đến hít thở cũng trở nên khó khăn dị thường.