Lộc Tang Tang ở nhà ngủ thẳng giấc đến chiều, rời khỏi phòng xuống lầu, cô chỉ thấy Lộc Trí Viễn ngồi trong phòng khách.
"Chào buổi sáng." Cô tùy ý chào hỏi.
Lộc Trí Viễn đáp lại: "Không còn sớm nữa."
"Ồ."
"Mọi người ăn cơm trưa rồi, em bảo thím Lưu chuẩn bị bữa trưa cho mình đi."
"Biết rồi." Lộc Tang Tang vừa ngáp vừa đi vào phòng ăn.
Lộc Trí Viễn nhìn theo bóng lưng Lộc Tang Tang, đột nhiên anh nhớ đến khi cô còn nhỏ, kỳ thật khi cô còn nhỏ, khoảng sáu tuổi, lúc đó cô cực kỳ bám anh, có lẽ cô không hiểu chuyện, cũng có lẽ cô khách quan cho rằng so với Lộc Sương thể hiện chán ghét ra mặt, anh hiền hòa hơn rất nhiều.
Thế nhưng khi đó Lộc Tang Tang không biết, ở độ tuổi ấy, anh càng cảm nhận được nỗi khổ cha mẹ li hôn hơn Lộc Sương Lộc Thừa nhiều, anh giận lây sang cô, càng cực kỳ chán ghét người mẹ kế kia.
Vì thế ngay tại lúc em gái tin tưởng anh nhất, ngoài miệng anh nói muốn dẫn cô đến công viên chơi, sau đó nửa đường bỏ rơi em gái.
Khi đó tuổi anh còn nhỏ, anh cảm thấy làm như thế ba mình và mẹ kế nhất định sẽ cãi nhau, mẹ anh có thể trở về...
Thời gian trôi qua, anh dần lớn lên, anh biết rõ nhiều chuyện không hề đơn giản như vẻ bề ngoài, anh biết ba mẹ mình ly hôn không phải vì mẹ Lộc Tang Tang.
Giận lây sang cô, chẳng qua chỉ là trò cười.
Hối hận sao?
Có chứ.
Có điều rất nhiều chuyện dẫn đến xa cách đã xảy ra, nhiều năm qua, anh biết rõ Lộc Tang Tang vô cùng hận anh, cũng rất chán ghét anh.
"Mẹ em đâu?" Lộc Tang Tang cầm bánh mì nướng đi trở ra.
Lộc Trí Viễn lấy lại tinh thần, "Trong phòng."
"Hôm nay anh không đến công ty à?"
Lộc Trí Viễn lắc đầu.
"Ồ."
Buổi chiều Chung Thanh Phân phải tham dự buổi tiệc nhỏ giữa các phu nhân, hiện tại bà đang chọn lễ phục trong phòng chứa quần áo.
Lộc Tang Tang gõ cửa, tiến vào.
Thấy cô, Chung Thanh Phân hết hồn: "Sao con lại ở đây?"
Lộc Tang Tang ngồi xuống bên cạnh bà, "Tối qua con ngủ ở nhà."
"Con bé này, sao không nói tiếng nào hết! Chắc tối qua trở về khuya lắm hả?"
"Dạ, cả người đầy mùi rượu, không dám gọi kẻo mẹ nhọc lòng rời giường mắng con."
"Con ------" Chung Thanh Phân trừng mắt nhìn cô, "Uống rượu xong chạy về nhà ngủ? Kính Hoài đâu?"
"Mắc mớ gì tới anh ấy, con thích thì con về thôi." Lộc Tang Tang lắc lắc tay Chung Thanh Phân, "Mẹ à, con chỉ muốn quay về thăm mẹ một chút thôi mà."
"Có phải con cãi nhau với thằng bé không?"
"... Không có."
"Không có con chạy về nhà mẹ đẻ làm chi?" Chung Thanh Phân gõ đầu cô, "Kết hôn rồi không được tùy hứng như vậy, ngày nào cũng ra ngoài uống rượu, thể thống gì nữa."
"Dạ dạ dạ, đều là lỗi của con, con sẽ tam tòng tứ đức, thêu thùa nấu ăn, tuân thủ nữ tắc nghiêm ngặt."
"Cái con bé này, nói gì vậy hả." Chung Thanh Phân cười mắng.
Lộc Tang Tang cong môi, trẻ con dán mặt lên cánh tay bà, "Gần đây mẹ thế nào? Chuyện của công ty vẫn thuận lợi ạ?"
"Cũng tạm ổn." Chung Thanh Phân nói tiếp: "Gần đây dường như bà nội con có ý để chú nhỏ tiếp nhận mảng hóa chất kia."
Lộc Tang Tang ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn bà, "Dựa vào cái gì? Chẳng phải hạng mục này luôn do mẹ quản sao? Chú nhỏ bất cần đời, muốn cái gì mà muốn, chú ấy có tài cán gì?"
"Suỵt! Con đừng nói lớn tiếng như thế." Chung Thanh Phân nói: "Yên tâm, việc này ba con sẽ không đồng ý."
"Nhưng mà ba nói được bà nội sao... Chuyện ông ấy ngu hiếu không ai không biết."
"Dù là vậy mẹ cũng không dễ dàng buông tay đâu." Chung Thanh Phân đắc ý nói: "Mẹ ở công ty nhiều năm như vậy không phải ai muốn bắt nạt cũng được."
Lộc Tang Tang ồ một tiếng, cô lại tựa vào người bà.
"Mẹ."
"Hửm?"
"Có đôi khi con cảm thấy mình chẳng có tý sực lực nào cả." Lộc Tang Tang bỗng nói.
Chung Thanh Phân nhíu mày, "Ý con là sao?"
"Không biết ạ." Lộc Tang Tang thở dài thườn thượt, "Chỉ là thỉnh thoảng con thắc mắc... Rốt cuộc mình đang cố gắng vì cái gì."
**
Sau khi cơm nước xong, Chung Thanh Phân ra ngoài, Lộc Tang Tang được bà thuận đường đưa về nhà Đoạn Kính Hoài.
Ban nãy khi nói chuyện với Chung Thanh Phân, nhất thời có rất nhiều việc, cô không biết phải diễn đạt thế nào cho phải.
Nói cô mệt mỏi, bỗng nhiên không muốn tranh giành gì hết? Lời này cô không thốt ra khỏi miệng được, không chỉ không cam lòng, mà còn bởi vì mấy năm nay, mẹ cô bỏ rất nhiều tâm huyết tại Lộc gia, không phải nói buông bỏ là buông bỏ được.
Nói cô không tin vào hôn nhân, không tin Đoạn Kính Hoài? Cô cũng chẳng biết nói từ đâu, lúc trước người đồng ý kết hôn chính là cô, bây giờ người không tin tưởng hôn nhân cũng là cô. Nếu kết thúc tất cả mọi chuyện, vậy lợi ích giữa Lộc gia và Đoạn gia, khó mà phân ra.
Bởi thế, cô không biết phải nói với Chung Thanh Phân thế nào, mà dù có nói, chắc chắn chỉ làm bà thêm phiền não.
Ở nhà không có ai, Lộc Tang Tang nằm trên sofa nghĩ ngợi cẩn thận, cô cảm thấy mình làm giá quá cao.
Thật ra chỉ cần cô khôi phục trạng thái trước đó, mọi chuyện sẽ không đến nổi phức tạp như bây giờ.
Đúng, chỉ cần không hứng thú với Đoạn Kính Hoài, không yêu thích anh, tất cả sẽ trở về quỹ đạo như ban đầu.
Sau khi tỉnh táo lại, Lộc Tang Tang cảm thấy mình tìm được hướng đi rồi. Cho nên cô lấy đồ ngủ, thoải mái ung dung tắm rửa một cái rồi chui vào ổ chăn của mình.
Khoảng hơn tám giờ tối, Đoạn Kính Hoài mới từ bệnh viện về đến nhà, hôm nay có nhiều ca mổ, toàn là ca lớn, cả ngày mệt mỏi không nói, không hiểu sao anh còn có chút bực dọc khó nói thành lời.
Trước kia anh không như vậy.
Sau khi vào nhà, Đoạn Kính Hoài mở đèn phòng khách theo thói quen, đèn vừa sáng anh lập tức cảm thấy có gì đó khang khác, bởi vì không thấy đôi dép lê nhỏ nơi cửa, hộp khăn giấy trên bàn trà hơi lệch, bên trên còn có một chiếc ly thủy tinh.
Lộc Tang Tang đã về nhà.
Đoạn Kính Hoài đứng tại chỗ sửng sốt vài giây, hết sức ngoài ý muốn, mệt mỏi vì làm phẫu thuật nhiều cũng giảm đi không ít.
Anh bước vào nhà, cởi áo khoát rồi nhìn cửa phòng đang đóng chặt của Lộc Tang Tang. Sau đó ma xui quỷ khiến, anh bước đến gõ cửa phòng.
"Có chuyện gì thế?" Phòng mở cửa, tiếng nhạc đinh tai nhức óc cũng theo đó truyền ra ngoài.
Lộc Tang Tang đứng trước cửa, cả người vẫn đang lắc lư theo tiết tấu, "Anh mới về hả, muộn quá rồi."
Khóe môi Đoạn Kính Hoài khẽ mím, đột nhiên anh không biết nói gì, "... Đói bụng không?"
Mặt Lộc Tang Tang đầy dấu???, "Giờ nào rồi? Tôi đã ăn từ lâu."
"Oh."
"Anh vẫn chưa ăn?"
Đoạn Kính Hoài không nói chuyện.
Lộc Tang Tang đồng tình nhìn anh một cái, "Vậy tôi đề nghị anh nên gọi thức ăn bên ngoài... Ừm, bây giờ chưa khuya lắm, anh đừng lo."
"... Ừ."
"Không còn chuyện gì phải không?" Lộc Tang Tang tỏ vẻ phải đóng cửa, "Tôi đi ngủ đây."
"Đợi tý đã."
Đoạn Kính Hoài đưa tay chống lên cửa.
Lộc Tang Tang: "Hả?"
Đoạn Kính Hoài nhíu mày theo thói quen, anh suy nghĩ một chút, cuối cùng nói: "Chuyện nuôi chó lúc trước em đề nghị..."
"Tôi nghĩ lại rồi."
Đoạn Kính Hoài hơi ngẩn ngơ, anh ngạc nhiên nhìn cô.
Lộc Tang Tang rũ mi, "Tôi cảm thấy lúc đó anh nói đúng lắm, nuôi chó phải có kiên nhẫn và thời gian, dạo này có lẽ tôi sẽ không thường xuyên về nhà, cho nên cần phải nghĩ thêm một chút."
Đoạn Kính Hoài từ từ buông tay.
"Được rồi, tôi đi ngủ đây."
"Ừ..."
Lộc Tang Tang cười cười rồi đóng cửa.
Đoạn Kính Hoài đứng trước cửa khoảng mười giây, trong lòng cảm thấy có gì đó không đúng, rõ ràng lần trước cô ồn ào muốn nuôi chó, sao lại thay đổi nhanh đến thế.
Mà sau khi đóng cửa, Lộc Tang Tang lập tức chui vào ổ chăn, cô lấy di động tắt nhạc, gian phòng trở lại yên tĩnh như ban đầu.
Hai mắt cô nhắm nghiền thầm nghĩ, thật ra bình tĩnh tiếp xúc với Đoạn Kính Hoài, cũng không khó như tưởng tượng.
**
Thứ sáu ngày đó, Đoạn Kính Hoài tan tầm như bình thường.
Vừa chuẩn bị lái xe về nhà, anh bỗng nhận được điện thoại của bạn đại học Uông Cao Thỉ. Lúc trước Uông Cao Thỉ cùng đi Hồng Kông với anh, về nước thì làm tại một bệnh viện khác ở Đế Đô. Hai người học chung khoa chỉnh hình, bình thường trao đổi cũng nhiều.
"Tối nay họp mặt không? Trần Vũ mời khách."
Trần Vũ cũng là một người bạn chung viện y, anh ta làm chung bệnh viện với Uông Cao Thỉ, thường rủ Đoạn Kính Hoài ra ngoài tụ tập, song mười lần thì Đoạn Kính Hoài đã từ chối hết tám lần, không phải anh không muốn đi, chỉ do bận quá.
Hôm nay vừa khéo được rảnh, bạn bè rủ rê, đương nhiên anh sẽ không từ chối.
"À này đúng rồi, cậu nhớ mang theo bà xã nha, Trần Vũ cũng dẫn bạn gái theo."
"E là cô ấy không rảnh."
"Sao lại không rảnh, cậu hỏi thử xem." Uông Cao Thỉ lại nói: "Hơn nữa từ trước đến giờ chúng tớ đều chưa ai gặp qua vợ cậu, chơi không đẹp gì hết, ngay cả kết hôn cũng giấu kỹ như vậy."
Đoạn Kính Hoài cười nhẹ, "Các cậu ở đâu?"
"Tớ sẽ gửi địa chỉ cho cậu." Uông Cao Thỉ căn dặn: "Nói rồi đó, nhớ dẫn vợ theo."
Sau khi cúp máy, Đoạn Kính Hoài gọi điện cho Lộc Tang Tang, cũng không nhất thiết kéo cô tham gia buổi gặp mặt với bạn anh, có điều anh sực nhớ đã lâu lắm rồi anh và cô không ăn cơm cùng nhau.
Lộc Tang Tang vẫn đang ở công ty, nhận được điện thoại của anh, cô không từ chối, chỉ nói có lẽ mình sẽ đến trễ một chút.
Đoạn Kính Hoài nói được rồi lái xe đến địa điểm hẹn trước.
Hôm nay, Lộc Tang Tang vừa đến hiện trường vừa phải về công ty hợp, đúng là rất bận. Lúc buổi họp sắp kết thúc cô nhận được điện thoại của Đoạn Kính Hoài, anh hỏi cô có muốn đi ăn cơm với bạn bè thời đại học của mình hay không, cô vô cùng ngạc nhiên, bởi vì mấy người bạn lẩn quẩn ở Đế Đô này, cô không biết anh còn có những người bạn khác.
Tuy nhiên cô không từ chối, cô nghĩ nếu mình đã dùng thái độ bình tĩnh đối đãi, vậy thì một yêu cầu nhỏ của chồng mình, đương nhiên cô sẽ đồng ý.
Sau khi rời khỏi công ty, Lộc Tang Tang lái xe đến địa chỉ Đoạn Kính Hoài gửi qua, cô vừa xuất phát, bên phía Đoạn Kính Hoài cũng vừa lên món ăn.
Nhà hàng đặc sản Hoài Dương là một nhà hàng hết sức bình thường, không hề xa hoa nhưng được đánh giá rất cao trên app ẩm thực, vì thế thực khách rất đông.
Có đôi lúc Đoạn Kính Hoài rất kén cá chọn canh, thế nhưng những lúc thế này anh khá bình dân, ai ăn gì anh ăn cái đó, chưa bao giờ bày ra vẻ con nhà giàu, điều này khiến cho bạn bè học chung viện y suốt mấy năm không hề kiêng dè anh.
"Buổi tiệc hôm nay là để chúc mừng Dao Dao tuần sau sẽ làm việc ở bệnh viện nhân dân số hai, chúc mừng chúc mừng."
Trên bàn, ngoại trừ Uông Cao Thỉ, Trần Vũ và bạn gái Trần Vũ, còn có một cô gái, cô nàng nhỏ hơn Đoạn Kính Hoài hai khóa, là một bác sĩ ngoại khoa, cuối tuần bắt đầu công tác tại bệnh viện nhân dân số hai.
Từ Dao thoải mái đứng dậy: "Cảm ơn các anh."
"Cảm ơn cái gì, ngồi xuống đi." Uông Cao Thỉ cười nói tiếp: "Nói tới mới nhớ, viện y chúng ta đến làm việc ở bệnh viện nhân dân số hai khá nhiều, Đoạn sư huynh đi trước, nhờ cậu ấy quan tâm em một chút đi."
Từ Dao nhìn Đoạn Kính Hoài, có chút xấu hổ. Cô đã nghe danh Đoạn Kính Hoài từ lâu rồi, đại khái mới năm nhất vào học, trong ký túc xá bọn cô đã bàn luận về anh. Nhưng cơ hội cô gặp anh không nhiều lắm, có điều điều này không cản trở việc cô luôn sùng bái anh.
"A Vũ, đây là bạn học anh kể với em hả? Thật sự rất đẹp trai nha." Bạn gái Trần Vũ Triệu Thiên Thiên lên tiếng.
Trần Vũ nhướng mày, "Phải nói chính xác là, đây là cỏ thơm của viện tụi anh đấy."
Uông Cao Thỉ: "Đúng thế đó, người theo đuổi cậu ấy nhiều không kể xiết, chẳng qua là bây giờ không thể theo đuổi nữa rồi."
Triệu Thiên Thiên tò mò hỏi: "Tại sao thế?"
"Người đã kết hôn, còn theo đuổi làm gì?"
Triệu Thiên Thiên cảm thấy ngoài ý muốn: "Thật không vậy?"
"Thật sự, kết hôn gần một năm rồi."
Triệu Thiên Thiên ngạc nhiên nhìn Đoạn Kính Hoài, còn Từ Dao thì hoàn toàn khiếp sợ, cô không ngờ Đoạn Kính Hoài đã kết hôn. Vốn dĩ cô còn cực kỳ hào hứng khi được làm chung một bệnh viện với anh, thậm chí cô còn cẩn thận từng li từng tí mơ mộng, giữa hai người có thể có gì đó...
Nhưng mà, anh đã kết hôn?
"Bác sĩ Đoạn, vợ anh cũng là bác sĩ sao?" Triệu Thiên Thiên hỏi.
"Không phải."
"Oa, vậy thì tốt quá, em chỉ sợ ngồi chung bàn với toàn là bác sĩ, em là người ngoài duy nhất." Triệu Thiên Thiên cười, "Rốt cuộc cũng có người giống em."
Uông Cao Thỉ: "Tụi anh cũng chưa từng gặp, Kính Hoài cũng không nhắc tới, tụi anh cũng không biết cô ấy hình dáng ra làm sao, nghề nghiệp là gì."
Triệu Thiên Thiên: "Giấu kỹ thế."
"Đúng vậy."
Bàn tay bên dưới bàn của Từ Dao đã nắm chặt, chuyện này khiến cô bất ngờ không thôi, rốt cuộc người kia như thế nào?
Trên bàn người xướng người họa, Đoạn Kính Hoài chỉ nhàn nhạt trả lời: "Cô ấy đi làm ở công ty."
Triệu Thiên Thiên: "Ồ! Nhân viên văn phòng, giống em nha!"
Đoạn Kính Hoài không nói nhiều, thoạt nhìn giống như cam chịu.
Từ Dao nhếch môi, chẳng hiểu sao trong lòng vô cùng phấn khởi, cô cảm thấy... Người kia đại khái không hề ưu tú như mình tưởng. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui lại cảm thấy có chút không cam tâm, nghề nghiệp của cô và Đoạn Kính Hoài giống nhau, giả sử cô có thể sớm hơn cô ta một bước...
Đang nghĩ như vậy, đột nhiên, cửa phòng bao được mở ra.
Mọi người vô thức dừng nói chuyện, đồng loạt nhìn sang.
"Ngại quá, tôi đến muộn."
Tự nhiên hào phòng, xinh đẹp sắc sảo.
Đứng ngoài cửa là một cô gái hết sức động lòng người.
Haruka 🌸 Natsu_... FuYu_u
© 2022 Mị Sắc ViênDMCA.com Protection Status