Vợ Ơi Đừng Đi - Lục Manh Tinh

Chương 29




Sau buổi công chiếu đầu tiên, danh tiếng <> không ngừng vang xa, rất nhiều bạn bè giới truyền thông và nhà phê bình phim nổi danh trên mạng lên tiếng khen ngợi, ngoài ra Bộ Tích cũng góp phần tạo nên làn sóng cho bộ phim.

Theo lời đồn đại của netizen, sau khi buổi công chiếu đầu tiên của <> kết thúc, Bộ Tích mời mấy người bạn tốt đi ăn cơm tối, mà trong những người bạn tốt này thậm chí còn có cả Đoạn Kính Hành. Bộ Tích và Đoạn Kính Hành thuộc dạng hot seach trên mạng, chỉ một chút việc nhỏ thôi đã khiến công chúng chú ý, huống chi là hai người lén lút hẹn ăn cơm.

Mặc dù rõ ràng còn có sự tồn tại của những người khác, nhưng đám chó săn đều rất ăn ý, ảnh chụp đều chỉ lấy hai người làm trung tâm mà thôi.

Vốn chỉ là một scandal bình thường, ngày hôm sau khi lướt weibo thấy Lộc Tang Tang cũng chỉ cảm thán một câu bọn chó săn thật tinh mắt. Song không ngờ đến buổi chiều, chẳng hiểu sao mồi lửa này lại bắt cháy trên người cô.

Hôm nay, Lộc Tang Tang, Nguyễn Phái Khiết và Dương Nhâm Hi có hẹn ăn cơm chiều, Nguyễn Phái Khiết vừa ăn cơm vừa lướt weibo, đột nhiên cô nàng kêu lên một tiếng đầy quái dị.

"Tang Tang, đây là cậu à?"

"Cái gì?"

Nguyễn Phái Khiết ngạc nhiên nói: "Hôm qua cậu ở cùng Bộ Tích sao?"

Lộc Tang Tang nhận điện thoại cô nàng đưa, "Chẳng phải ngày hôm qua là buổi công chiếu đầu tiên sao, tớ đã nói với cậu rồi đó. Fuck! Sao có cả tớ trong đây thế này... Cái này là sau khi phim kết thúc Bộ Tích mời đi ăn cơm, chúng tớ cùng ăn cơm tối."

Dương Nhâm Hi ghé mắt qua nhìn xem, "Đoạn Kính Hành? Sao cậu lại có dây mơ rễ má với anh ta nữa?"

"Cậu có thể nào chú ý cách dùng từ một chút hay không?" Lộc Tang Tang liếc anh chàng một cái, "Chẳng có chút tự giác nghệ thuật gia nào."

Dương Nhâm Hi nhướng mày, "Thì sao?"

Lộc Tang Tang giải thích với hai người: "Không dối gạt gì các cậu, ngày hôm qua tớ mới biết nhà đầu tư phim là Đoạn Kính Hành, dường như quan hệ giữa Đoạn Kính Hành và Bộ Tích rất tốt, cho nên cũng mới anh ấy đi ăn cơm."

Nói xong, cô tiếp tục xem tin tức.

Thì ra là sau khi scandal giữa Đoạn Kính Hành và Bộ Tích bùng nổ không lâu, có netizen tinh mắt phát hiện trong scandal còn có một nữ sinh trông rất quen mắt. Nhìn kỹ lại, còn phải phải nữ sinh xảy ra scandal với Dương Nhâm Hi trước đó không lâu hay sao?

Về sau có người am hiểu chuyện nghệ sĩ lên tiếng nói, cô gái đó chính là tác giả manga <>, Lê Lộc.

Mọi chuyện vì thế mà lên men, đại khái mọi người không ngờ qua một scandal lại đào ra nhiều chuyện hay ho như vậy.

Thanh danh Lê Lộc trên mạng rất lớn, nhất là giới manga. Rất nhiều người tò mò về cô, nào là phú bà, nào là bao nuôi, nào là phú nhị đại, những từ ngữ này thường xuyên xuất hiện trên người cô. Nhưng bản thân cô chưa bao giờ họp báo ra mắt công chúng, mọi người cũng chỉ đồn đoán mà thôi.

Lộc Tang Tang xem hết tin tức về mình xong thì kéo xuống khu bình luận, quả nhiên, bình luận mới nhất toàn là tiếng gào rú khiếp sợ của mọi người.

[Lê Lộc chính là bạn gái tin đồn trong scandal Dương Nhâm Hi??Tin tức này lớn quá làm tôi ngu luôn rồi

[Cái gì? Đây là Đại Đại của tôi sao? Xinh đẹp quá!!!

[Rõ ràng có thể dựa vào mặt ăn cơm, vậy mà cứ một hai dựa vào tài năng

[Đẹp quá!!!!!

[Thì ra Đại Đại hẹn hò Hi Hi nhà tôi... CP này tôi ăn.

...

Nguyễn Phái Khiết: "Cậu chính thức ló mặt rồi đó hả?"

Lộc Tang Tang bày tỏ chẳng sao cả: "Mặt tớ làm sao mà không thể lộ?"

"Ha ha ha không biết xấu hổ."

"Nhưng mà Nhâm Hi này." Lộc Tang Tang nhìn anh: "Sao người ta vẫn gán ghép chúng ta là một đôi vậy? Điều này để ba mẹ chồng tớ thấy nhiều không hay lắm đâu."

Dương Nhâm Hi trợn trắng mắt, "Cậu còn quan tâm chuyện này? Đi, cậu đi đi, sau này đừng gặp tớ nữa."

"Hôm nay tớ rủ Phái Khiết ra ngoài mà, cậu tự muốn tới, tớ cũng không muốn gặp cậu."

"Cậu đang ở đây, ba chúng ta đang nói chuyện, vậy mà bảo tớ đừng tới?!"

Nguyễn Phái Khiết cười can ngăn: "Được rồi, được rồi, đừng cãi nhau nữa, có thôi đi không?"

Ba người là tam giác sắt, từ nhỏ đến lớn chưa từng xa cách, trong ba người Dương Nhâm Hi thích cãi nhau với Lộc Tang Tang nhất, nhưng Nguyễn Phái Khiết biết rõ, cãi nhau thì cãi nhau, nhưng kỳ thật, người Dương Nhâm Hi quan tâm nhất chính là Lộc Tang Tang.

"Suỵt, im lặng!" Lộc Tang Tang ra hiệu mình muốn nghe điện thoại.

Hai người còn lại phối hợp không nói.

Lộc Tang Tang hắng giọng một tiếng, sau đó nghe máy: "Hi! Có chuyện gì... Vậy à, được, vậy anh qua đón tôi, tôi ở ngay nhà hàng Hoa trên đường Văn Kim, nhà hàng nổi tiếng nhất đó... Đúng, đúng, đúng, được, vậy tôi chờ anh, bye bye~"

Điện thoại vừa ngắt, Lộc Tang Tang vui rạo rực nhìn màn hình di động, trên mặt là cảnh xuân tươi đến nỗi không thể tươi hơn được nữa.

Nguyễn Phái Khiết nghi ngờ nhìn cô một cái, "Ai thế?"

"Còn ai nữa, Đoạn Kính Hoài nha."

Nguyễn Phái Khiết ngẩn người, đột nhiên vô cùng ăn ý trao đổi ánh mắt với Dương Nhâm Hi một cái, "Nói chuyện với Đoạn Kính Hoài mà vẻ mặt cậu vậy là thế nào?"

Lộc Tang Tang: "Vẻ mặt tớ làm sao?"

"Cmn khóe miệng cậu sắp ngoác tới mang tai rồi còn hỏi tớ vẻ mặt thế nào." Nguyễn Phái Khiết nghiêm túc hỏi một câu: "Cậu sẽ không làm thật chứ Lộc Tang Tang?"

Dương Nhâm Hi cũng nhìn Lộc Tang Tang.

Đối mặt với chất vấn của hai người bạn tốt, Lộc Tang Tang nhấp nhẹ môi dưới, "Cái gì thật hay giả, không biết cậu đang nói gì."

Nguyễn Phái Khiết: "Trước đây cậu nói cậu và Đoạn Kính Hoài thân ai nấy lo, không làm phiền nhau, thế nhưng bây giờ tớ thấy dường như không phải như vậy, hay là cậu thích anh ta rồi?"

"..."

"Thật à?"

"..."

Nguyễn Phái Khiết ngả ngửa ra sau: "Nguyệt duyên nha!"

Dương Nhâm Hi hừ lạnh: "Cậu thật là, đúng là chết trên người hai anh em nhà họ Đoạn cậu mới có thể cam tâm."

Hai người một xướng một họa, đều giễu cợt cô.

Song Lộc Tang Tang biết hai người đang lo lắng cho cô, ngay từ đâu tiêu chí của cô chính là lợi ích không để tình cảm lẫn vào trong, như vậy chắc chắn xảy ra vấn đề.

Nhưng, nhất thời cô không thể nào khống chế nổi...

***

Đoạn Kính Hoài gọi điện đến là muốn đón cô cùng đến Đoạn gia, cách một khoảng thời gian hai người sẽ cùng trở về, chuyện này đã trở thành quy luật.

Anh vừa lái xe đến nhà hàng thì đúng lúc ba người đi ra khỏi nhà hàng.

Vì để người khác không chú ý Dương Nhâm Hi đội mũ và mang khẩu trang, nhưng vừa liếc mắt Đoạn Kính Hoài đã nhận ra, hai người trao đổi ánh mắt, tất cả chỉ có lạnh lùng.

"Bye bye, tớ đi trước." Lộc Tang Tang mở cửa ngồi vào vị trí lái phụ, "Đi thôi."

Đoạn Kính Hoài thu hồi ánh mắt, khởi động xe.

Hôm nay tôi ăn rất no, lát nữa trở về có thể không ăn cơm không?"

"Tùy cô."

"Ừ!"

Xe chạy được nửa đường, Đoạn Kính Hoài đột nhiên lên tiếng, "Tại sao lại đi chung với cậu ta?"

"Ai?"

"Dương Nhâm Hi."

Lộc Tang Tang nhìn anh một cái, cô cảm thấy buồn cười, "Sao thế, anh ghen à?"

Đoạn Kính Hoài nhíu mày, "Chuyện lần trước không đủ cho cô bài học hả?"

"Lần trước à, đó là ngoài ý muốn, bình thường tôi không tùy tiện để đám chó săn kia bắt được đâu." Lộc Tang Tang nói tiếp: "Còn nữa, tôi và Dương Nhâm Hi không thể nào vĩnh viễn không gặp mặt."

Bàn tay đặt trên vô-lăng của Đoạn Kính Hoài hơi xiết chặt, những lời cô nói quá mức đương nhiên, như thể người nọ là một phần không thể tách rời trong cuộc sống. Trước kia anh không phát hiện, nhưng bây giờ lại cảm thấy điều này khiến cho người ta không thoải mái.

"Tại sao không thể nào?" Đoạn Kính Hoài vô thức hỏi.

Lộc Tang Tang ngạc nhiên nhìn anh, "Tôi và Dương Nhâm Hi quen nhau từ khi còn mang tã, cậu ấy và Nguyễn Phái Khiết đều là bạn tốt nhất của tôi, sao tôi có thể không gặp mặt cậu ấy?"

Mang tã?

Đó là rất lâu rồi, lâu đến nỗi người khác hoàn toàn không nhìn ra quan hệ giữa bọn họ.

Đoạn Kính Hoài nghĩ đến năm tháng xa xôi kia, bỗng chốc anh có cảm giác vô lực không biết phản bác thế nào.

Lộc Tang Tang không phát hiện, cô chỉ nói: "Bình thường cậu ấy hay nói sốc một chút, nhưng mà là người tốt nha."

"Ồ."

Quãng đường tiếp theo không ai nói thêm gì nữa, từ trước đến nay Đoạn Kính Hoài vốn không lắm lời, cho nên Lộc Tang Tang cũng chỉ chăm chú nghịch điện thoại.

Có điều, thỉnh thoảng cô nhớ tới lời Nguyễn Phái Khiết nói, cô lại liếc trộm anh vài lần, mỗi lần như vậy tim sẽ mất khống chế đập loạn lên, đập nhanh đến nổi chính bản thân cô cũng cảm thấy mình ngớ ngẩn.

Vậy nên cuối cùng cô lại học theo Lộc Sương, thích loại khối băng chìm này sao?

Hôm nay cha mẹ Đoạn Kính Hoài không ở nhà, sau khi về đến nhà cô và anh cùng ăn cơm với ông bà nội. Sau khi ông cụ bà cụ đi nghỉ ngơi, Đoạn Kính Hoài cũng trở về phòng xem tư liệu bệnh nhân, Lộc Tang Tang ngồi trong phòng khách xem phim.

"Nhị thiếu gia."

Có tiếng người giúp việc chào hỏi trước cửa, Lộc Tang Tang quay đầu nhìn lại, thì ra Đoạn Kính Hành về.

"Bộ Tích tìm em." Thấy cô, anh nói một câu như thế.

Lộc Tang Tang hơi ngẩn ra, "Hả? Cô ấy ở đâu?"

Đoạn Kính Hành: "Nhà cô ấy cách nhà chúng ta đại khái 300m."

"Cái gì? Cô ấy ở chỗ này à?" Lộc Tang Tang ngạc nhiên, "Thật hay giả?"

"Ừ, vừa dọn tới đây không lâu." Đoạn Kính Hành quơ quơ điện thoại trong tay rồi bất đắc dĩ nở nụ cười, "Cô ấy vừa nhắc đến em, tôi nói em đang ở nhà, cô ấy nhờ tôi nhắn em đến nhà cô ấy chơi."

Lộc Tang Tang rảnh rỗi không có chuyện gì làm, nghe thế cô đứng bật dậy, "Tốt quá, làm sao bây giờ, tôi muốn đi."

"Em đi theo tôi."

Sau khi bừng bừng phấn khởi ra khỏi nhà, Lộc Tang Tang mới nhớ đến một vấn đề hết sức quan trọng.

Quãng đường xa 300m này, cô phải đi cùng Đoạn Kính Hành.

Nói không xấu hổ, tuyệt đối là giả đối.

Cô có thể hóa giải lúng túng với bất kỳ ai, nhưng với Đoạn Kính Hành thì không, cô cũng chẳng biết nguyên nhân tại sao, chỉ là cảm giác giữa hai người dường như có bức tường vô hình, khiến người ta sợ hãi.

"Hài lòng về bộ phim không?" Vẫn là Đoạn Kính Hành lên tiếng trước.

Lộc Tang Tang thành thật gật đầu, "Tốt hơn nhiều so với dự đoán của tôi, tổ chế tác làm rất tốt."

"Ừ, vậy là tốt rồi."

"Sao anh lại đầu tư bộ phim này?" Lộc Tang Tang cười nói giỡn: "Có tầm nhìn lắm."

Đoạn Kính Hành cong môi, cũng vì thế bầu không khí nhẹ nhàng hơn một chút, "Ban đầu cấp dưới đề cử, tôi cảm thấy không tệ lắm, sau đó lúc nhìn thấy tên tác giả... Không ngờ bộ manga này là do em vẽ."

Lộc Tang Tang ngạc nhiên: "Sao anh biết là tôi?"

"Lê Lộc." Đoạn Kính Hành đáp: "Trước kia không phải em từng nói sau này sẽ làm tác giả vẽ manga, đây là bút danh của em à?"

Lộc Tang Tang sửng sốt, "Thế à... Tôi đã quên rồi."

Đoạn Kính Hành cười cười, không nói gì.

Rất nhanh, hai người đi bộ đến trước cửa nhà Bộ Tích, đúng lúc này Bộ Tích cũng đang mở cửa đi ra, tay còn dắt một con "Gâu Đần" cực lớn.

"Tang Tang!"

Lộc Tang Tang hưng phấn quan sát con chó bên cạnh Bộ Tích, "Trời ạ, cô nuôi chó hả?"

Bộ Tích đi tới, "Đúng vậy, tên nó là Bộ Tri Đạo."

"Bất Tri Đạo? Bộ?" Lộc Tang Tang lập tức ngồi xổm xuống sờ nó, "Đáng yêu quá đi!"

Bộ Tích: "Trông cô có vẻ yêu thích chó nha."

"Ừ, có điều không nuôi."

Bộ Tích: "Tốt quá, chẳng giống như ai kia, chút lòng thương yêu cũng không có, thấy chó của tôi còn tỏ vẻ ghét bỏ."

Lộc Tang Tang đùa với Bộ Tri Đạo, cô thuận miệng hỏi: "Ai cơ?"

"Đoạn Kính Hành chứ ai, anh ấy nói không thích mấy loại động vật nhỏ này."

Bàn tay vuốt lông chó của Lộc Tang Tang hơi khựng lại, cô kinh ngạc ngẩn đầu lên, "Sao có thể."

"Thật đó, cô hỏi thử xem."

Đoạn Kính Hành nhướng mày, "Tôi chỉ không thích chó mèo thôi, em quy thành không có lòng thương thì hơi quá rồi đó."

Bộ Tích: "Em thích phóng đại đó, hừ!"

Lộc Tang Tang nhíu mày, có chút nghi ngờ.

Không ưu chó mèo, không thích động vật nhỏ?

Không đúng nha, rõ ràng cô từng thấy anh mang chó lang thang về nuôi, thậm chí còn chữa trị cho nó. Cô có tình cảm với anh cũng bởi vì hình ảnh đó thu hút.

"Nhưng mà trước kia anh từng nuôi một con chó lang thang mà." Lộc Tang Tang vô thức nói ra.

Bộ Tích ngạc nhiên: "Thật không?"

"Tôi?" Đoạn Kính Hành nhớ lại, "Có à?"

"Có, chính là lúc nhà các anh dọn đến tiểu khu nhà chúng ta không lâu, bên ngoài tiểu khu có một con chó lang thang bị thương đó." Lộc Tang Tang gấp gáp khoa tay múa chân, "Đại khái là lớn như vầy, tôi vốn muốn mang cho bạn nuôi, kết quả anh nói anh mang về nhà rồi, con chó đó đó."

"À..." Đoạn Kính Hành mỉm cười, "Hình như nhớ rồi."

Lộc Tang Tang nhẹ nhàng thở ra, cô nhỏ giọng lầm bầm: "Làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng trí nhớ mình có vấn đề chứ."

"Có điều con chó đó là anh bảo tôi mang về đấy, anh ấy muốn nuôi."

Lộc Tang Tang sững sờ: "Cái gì..."

"Con chó đó bị thương, anh ấy bày bàn giải phẫu trong nhà, rõ ràng chỉ là băng bó thôi mà làm cực kỳ long trọng." Đoạn Kính Hành nhớ lại còn cảm thấy buồn cười, "Nhưng mà con chó bị thương cũng được anh ấy chữa khỏi... Sau đó có nuôi một khoảng thời gian, nhưng về sau bị em họ nhà cậu tôi mang đi, bởi vì mẹ không thích lông chó bay loạn khắp nhà."

"Nhưng mà chẳng phải anh ấy rất yêu sạch sẽ sao..."

"Đối với chó mèo anh ấy kiên nhẫn lắm, nếu không phải bình thường quá bận, tôi đoán có lẽ anh ấy sẽ nuôi một con."

Tay Lộc Tang Tang không tự chủ nắm chặt, thậm chí móng tay cắm vào da thịt phát đau.

Đầu óc cô có chút loạn, thế nên suốt mấy giây cô đều ngơ ngơ ngẩn ngẩn.

Năm đó, cô thích một người, bởi vì người kia cứu con nhỏ nhỏ cô yêu thích nhất. Thế nhưng cách nhiều năm về sau, đột nhiên có người nói cho cô biết, ký ức của cô sai hoàn toàn, người cứu con chó kia không được cô thích, ngược lại còn cách xa vạn dặm.

Cảm giác này thật kỳ lạ, giống như trí nhớ đột nhiên bị xé nát. Mặc dù chuyện này chỉ mới khởi đầu, tuy nhiên cô lại có cảm giác hiệu ứng hồ điệp* vậy.

*Hiệu ứng hồ điệp: thay đổi hàng loạt khi có một sự thay đổi nào đó.

Vậy nên, người cứu chó lang thang lúc trước là Đoạn Kính Hoài, người đưa cô sổ ghi chép cũng là Đoạn Kính Hoài.

Trời đưa đất đẩy thế nào đều là anh.

"Tang Tang, Tang Tang?"

"Hả?"

Bộ Tích kéo tay cô, "Cô còn ngẩn người gì đấy."

Lộc Tang Tang lấy lại tinh thần, trong lòng có một mảng mê mang và khiếp sợ siêu lớn, cô đột nhiên có loại giật mình bừng tỉnh và thông suốt.

"Tôi, tôi chợt nhớ ra mình còn có việc! Tôi về nhà trước!"

Bộ Tích: "Cô không vào nhà tôi ngồi một chút sao?"

Lộc Tang Tang chạy về theo hướng ban nãy, "Ngày mai tôi lại đến."

"Này -----"

Lộc Tang Tang không chần chờ giây phút nào, khoảng cách ba trăm mét lúc đi cảm thấy dài, lúc về lại rất ngắn.

Cô thở hồng hộc chạy về đến cửa nhà, sau đó chạy một mạch lên lầu, chạy đến trước cửa phòng Đoạn Kính Hoài.

Rầm ------

Cửa trực tiếp bị cô đẩy ra.

Đoạn Kính Hoài ngồi sau bàn đọc sách, quay đầu thấy cô hấp ta hấp tấp như vậy.

Anh há hốc mồm, vô thức muốn "Dạy dỗ" một phen, kết quả chữ đầu tiên còn chưa thốt ra khỏi miệng thì Lộc Tang Tang đã duỗi tay che môi anh lại.

"Anh đừng nói chuyện!"

Đoạn Kính Hoài: "..."

Lộc Tang Tang đánh giá anh từ đầu tới chân vài lượt, sau đó mới chậm rãi mắng: "Đồ quái nhân này."