Sau đó hỗn loạn thế nào Lộc Tang Tang không biết, cô chỉ biết bên ngoài chăn yên lặng một lát thì nổ tung. Giọng ai cũng có, âm điệu người sau cao hơn người trước một bậc.
Thời gian oanh tạc qua đi, mọi người lần lượt ra ngoài, nghe bên ngoài không còn một tiếng động, Lộc Tang Tang mới dám ló đầu ra ngoài. Nhưng chăn trên người cô lại bị Đoạn Kính Hoài đè chặt, dường như sau khi mọi người đi hết, anh vẫn giữ nguyên tư thế đè chăn che chắn cho cô, phòng ngừa cô lộ hàng.
Khó khăn lắm mới ló đầu ra được, thấy mặt mày Đoạn Kính Hoài vẫn ửng đỏ, cô nhỏ giọng đề nghị: "Hay là anh cầm quần áo đi vào toilet? Em ở đây không nhìn lén anh đâu."
Mắt Đoạn Kính Hoài nhìn thẳng về phía trước, không dám chuyển ánh mắt sang nhìn cô, "... Được."
"Vậy nhận tiện anh ném quần áo lên giường giúp em đi."
"Ừ."
Tiếng động rất nhẹ, Đoạn Kính Hoài bước xuống giường.
Quần áo Lộc Tang Tang đều nằm trên mặt đất, nói thật anh cũng không hiểu tại sao mình lại kéo váy áo cô ra nông nỗi này... Sau khi nhặt váy lễ phục của cô lên, anh nhìn thấy quần lót và áo bra rơi ngay bên cạnh.
Màu hồng nhạt, còn là ren nữa, thật khó ra tay.
Giằng co một hồi lâu, Đoạn Kính Hoài hít sâu, nhặt lên, ném lên giường.
"Em mặc mau đi."
Lộc Tang Tang không trả lời, đợi đến khi nghe tiếng cửa phòng tắm đóng lại, cô mới bò ra khỏi chăn, sau đó chịu đựng cảm giác không thoải mái lan tràn khắp cơ thể, nhanh chóng mặc quần áo vào.
Mấy phút sau, Đoạn Kính Hoài và Lộc Tang Tang đứng trước giường, đối mặt nhìn nhau.
Hiện tại Lộc Tang Tang cảm thấy vớ vẩn và hoang đường hết sức! Người cô sợ nhất là Đoạn Kính Hoài, từ trước đến nay cô chưa từng dám lỗ mãng trước mặt anh, bây giờ thì hay rồi... Lại đè người ta! Không, có lẽ là bị đè!
Có điều những chuyện này đều không quan trọng, quan trọng chính là... Tất cả mọi người đều đã biết, ngay cả Đoạn Kính Hành cũng...
Lộc Tang Tang bụm mặt, thật lòng không biết giải thích thế nào. Miệng lúc nào cũng nói thích người ta, kết qua lại lên giường với anh trai người ta! Chuyện này, cmn muốn người ta nghĩ thế nào đây?!
Ngay tại lúc nội tâm Lộc Tang Tang âm thầm giao chiến, Đoạn Kính Hoài lại hướng mắt về phía giường lớn, trên đó có một vệt màu đỏ sậm, chứng tỏ sự thật rành rành. Từ nhỏ anh đã hưởng nền giáo dục truyền thống, hơn nữa con người càng có nguyên tắc. Bởi thế bất luận ngày hôm qua xảy ra chuyện gì, thì một người đàn ông như anh cũng nên chịu trách nhiệm.
Tuy anh biết rõ Lộc Tang Tang có ý với em trai mình, nhưng cũng may Đoạn Kính Hành đã từng nói không có ý tứ kia. Bằng không, việc này anh cũng không biết phải giải quyết thế nào.
"Lộc Tang Tang, nếu em đồng ý, chúng ta..."
"Không phải anh muốn nói muốn lấy em chứ?" Lộc Tang Tang cắt ngang lời anh.
Đoạn Kính Hoài không đáp lời, xem như là cam chịu.
Trong nháy mắt, tóc tai cô dựng đứng hết cả lên, nhưng mà suy nghĩ đầu tiên trong đầu cô không phải là kết hôn có gì sai, mà là người như Đoạn Kính hoài, không ngờ anh lại nói muốn lấy cô?!
Trong tiềm thức của cô, con người này lạnh lùng đến đáng sợ, tính tình cũng quái gở không giống ai, vậy mà nói muốn kết hôn với cô!
Có cưới hay không, có muốn lấy chồng hay không, chuyện này hai người không thể nào tự quyết định được, bởi vì bọn họ biết rõ còn hai đại gia đình ngoài kia đang tính thay bọn họ.
Sau đó, Lộc Tang Tang bị người nhà đưa về, Đoạn Kính Hoài bị ông cụ Đoạn phạt quỳ.
Lộc gia và Đoạn gia đều muốn giữ thể diện, lúc ấy người biết chuyện thật sự quá nhiều, vì để bảo vệ danh dự con gái nhà người ta và danh dự gia tộc, ông cụ Đoạn quyết định liên hôn với Lộc gia, đến lúc đó có thể giải thích với bên ngoài, đôi vợ chồng son có quan hệ hôn thê hôn phu, việc này có thể giải quyết êm đẹp.
Sau đó nữa, Lộc Tang Tang ầm ĩ với người trong nhà, vì lợi ích, vì mẹ, vì bản thân mình, lại càng vì đám người Lộc Sương xem thường mẹ con cô, muốn tranh giành lợi ích, đầu cô nóng lên nên đã lập tức đồng ý.
Năm năm sau, vị hôn phu Đoạn Kính Hoài của cô cuối cùng cũng du học nước ngoài trở về, hai người chiếu theo lời đính ước năm xưa, kết hôn. Sau khi kết hôn Đoạn Kính Hoài đi Hồng Kông, nửa năm sau mới về, tiếp theo hai người bắt đầu cuộc sống như bây giờ...
Từ đó đến nay, người Đoạn gia chưa bao giờ hối hận, Đoạn Kính Hoài cũng không có.
Mà trong vài năm kia Lộc Tang Tang đã hiểu rõ nhiều thứ, cô từ từ trưởng thành, đối với chuyện tình cảm càng ngày càng lạnh nhạt, kết hôn hay không kết hôn, điều quan trọng nhất với cô chỉ có một, đó là đến cùng, cuộc hôn nhân này có thể mang lại cho cô những gì.
Trước đây cô cảm thấy kết hôn với Đoạn Kính Hoài sẽ có thêm một chỗ dựa và ủng hộ, nhưng hiện tại cô phát hiện, dường như còn có gì đó rất khác.
Ví dụ như việc cô cảm thấy khúc gỗ mục Đoạn Kính Hoài rất thú vị, trêu chọc anh bất tri bất giác đã trở thành thú vui nho nhỏ của cô. Hơn nữa mỗi lần anh giúp đỡ cô, cô thật sự có cảm giác được che chở.
Nói thật ra, cảm giác này khá tốt.
**
Hàn huyên cùng Nguyễn Phái Khiết một lát, hai người tiếp tục dồn máu vào các cửa hàng, điên cuồng mua sắm.
Sắc trời dần tối, rốt cuộc hai người cũng cảm thấy mỹ mãn trở về nhà.
Lúc Lộc Tang Tang về nhà, Đoạn Kính Hoài còn chưa về, cô tẩy trang tắm rửa sạch sẽ rồi ngồi xuống sofa, gửi tin chắn wechat quấy rầy ông xã nhà cô.
[Tôi đói bụng.
Hai phút sau, Đoạn Kính Hoài trả lời tin nhắn của cô. [Ăn cơm.
Lộc Tang Tang: [Không muốn ăn cơm dì giúp việc làm, tôi muốn ăn mì hoành thánh. Khi nào anh về?"
Đoạn Kính Hoài: [Chuẩn bị lái xe.
Lộc Tang Tang: [Thật sao? Vậy về đến dưới lầu, anh thuận đường sang tiệm mì hoành thánh ở cư xá bên cạnh, mua giúp tôi một phần nha!
Chờ một lát, Đoạn Kính Hoài vẫn không trả lời.
Lộc Tang Tang hầm hừ, chuyện này cũng không muốn làm! Đúng là máu lạnh vô tình!
Bụng đói đến cồn cào, nhưng mắng thầm Đoạn Kính Hoài xong Lộc Tang Tang vẫn ngồi phịch trên sofa như khúc củi mục, hôm nay đi dạo phố cả ngày, hai chân cô thật sự mỏi rã rời.
Nằm ườn trên sofa hơn một tiếng đồng hồ, cửa chính bỗng vang lên tiếng động, có người vào nhà.
Biết là Đoạn Kính Hoài đã về, nhưng Lộc Tang Tang vẫn không quay đầu nhìn ra cửa, tầm mắt một lòng đặt vào điện thoại.
Mãi đến khi ------
Cô ngửi thấy một mùi thơm quen thuộc.
Cô khẽ giật mình, mạnh mẽ ngồi bật dậy, "Anh mua mì hoành thánh cho tôi hả?!"
Đoạn Kính Hoài nhìn cô một cái, dường như có chút không hiểu. Chẳng phải chính cô bảo anh mua sao?
Lộc Tang Tang cười phớ lớ, "Tôi nghĩ anh không trả lời có nghĩa là không mua cho tôi."
Nói xong, cô đứng dậy đi đến trước mặt anh, "Thơm quá đi, đưa tôi đưa tôi."
Đoạn Kính Hoài đưa chiếc túi trên tay cho cô, sau đó còn nhắc nhở một câu: "Đi đến phòng ăn."
Vốn định ngồi xuống sofa, Lộc Tang Tang khựng lại, "Ặc, được rồi!"
Cô đổi phương hướng, đi đến bàn ăn trong phòng bếp.
Sau khi mở nắp hộp mì hoành thánh, mùi thơm càng đậm hơn, mấy quán ăn nhỏ dưới lầu cư xá kia quả là báo vật ẩn nấp.
Lộc Tang Tang cầm muỗng, không thể chờ đợi mà ăn một miếng, "Ôi ôi, nóng, nóng quá!"
Đoạn Kính Hoài cũng đi vào phòng bếp, "Có người giành ăn với cô à?"
Lộc Tang Tang há mồm hà hơi, cô nói không rõ lời: "Không có bỏ rau thơm và hành tây... Đoạn Kính Hoài, không ngờ anh biết tôi không ăn mấy thứ này."
Đoạn Kính Hoài cầm ly nước đi ra, "Còn không ăn tỏi."
"Sao cái gì anh cũng biết hết vậy?"
Đoạn Kính Hoài nhìn cô một cái, "Cô từng nói."
"Tôi, tôi từng nói?" Lộc Tang Tang cẩn thận hồi tưởng một chút, "Lúc nào?"
Đoạn Kính Hoài trầm mặc hai giây, "Lần sau có rảnh đến bệnh viện kiểm tra đầu óc, trí nhớ cô không tốt."
Lộc Tang Tang: "..."
Lộc Tang Tang hậm hực ăn hết cả bát mì hoành thánh, sau khi ăn xong cô đi trở ra phòng khách thì thấy Đoạn Kính Hoài đang đọc sách ở đó.
Cô đi tới, tò mò hỏi anh: "Này, cuối cùng tôi nói với anh mình không ăn mấy thứ kia lúc nào?"
"Tự mình nhớ đi."
"Tôi không nhớ nổi, hoàn toàn không có ấn tượng." Lộc Tang Tang nghĩ nghĩ ngợi ngợi một hồi, đột nhiên cô có chút thẹn thùng nói: "Nhưng mà mấy chi tiết nhỏ nhặt này mà anh nhớ lâu đến thế, anh rất để tâm đến tôi nha."
Ngón tay lật sách của Đoạn Kính Hoài hơi khựng lại, "... Trí nhớ tôi tốt."
"Thật sao?"
Dư quang trong mắt Đoạn Kính Hoài thấy được vẻ mặt mập mờ từ từ tiến lại gần của Lộc Lang lang, trống ngực anh bỗng nhảy lên, một giây sau anh duỗi tay chặn đầu cô lại, "Cô muốn làm gì?"
Lộc Tang Tang dừng lại, "Tôi chỉ tò mò thôi, rốt cuộc tôi nói với anh lúc nào nhỉ? Nói cho tôi biết đi."
Đoạn Kính Hoài hít sâu một hơi, vô cùng bất đắc dĩ, "Sáu bảy năm trước, cái hôm mà cô giăng băng-rôn."
Giăng băng-rôn!
Sắc mặt Lộc Tang Tang hơi vi diệu, từ từ nhớ ra.
Cô nhớ ngày hôm đó cô mè nheo muốn đi ăn trưa với Đoạn Kính Hành, kết quả sau đó không ngờ có cả Đoạn Kính Hoài, bữa cơm ấy đặc biệt lúng túng, ăn chưa xong cô đã chạy trối chết.
"Ồ... Nhớ rồi." Cô không muốn nhắc đến chuyện xấu hổ trước kia nên ngồi đứng đắn trở lại, "Anh mua cho tôi ăn rồi, vậy anh thì sao, anh đã ăn chưa?"
Đoạn Kính Hoài nhìn cô, biết rõ cô muốn đổi chủ đề.
Lộc Tang Tang gãi đầu, "À... Nếu chưa ăn anh có thể hâm nóng đồ ăn dì giúp việc làm là có thể ăn. Tôi đến thư phòng đây, còn phải vẽ tranh nữa."
Nói xong, cô chạy đi nhanh như chớp.
Ánh mắt Đoạn Kính Hoài dõi theo bóng lưng cô, mãi cho đến khi cửa thư phòng bị cô đóng sầm lại.
Kỳ thật, anh cũng không biết tại sao có một số việc anh lại ghi nhớ lâu đến thế.
Từ trước đây rất lâu Lộc Tang Tang đã xuất hiện trong cuộc đời anh, ồn ào, ầm ĩ, bắt mắt, lúc nào cô cũng khiến anh phải thay đổi nhận thức.
Cảm xúc trong tình cảm của anh vô cùng lạnh nhạt, cho nên cách Lộc Tang Tang thể hiện tình yêu cuồng nhiệt năm xưa thu hút ánh mắt anh. Anh không hiểu cũng không có tình cảm với cô, nhưng anh vẫn không khống chế nổi bản thân chú ý đến cô.
Rốt cuộc cô là con người thế nào?
Đại khái người ngoài không biết, Đoạn Kính Hoài năm đó lại nảy sinh mấy vấn đề này với cô gái nhỏ lanh lợi hoạt bát thường ríu rít bên cạnh em trai mình.
**
Trong khoảng thời gian này, hạng mục chi giả của Lộc gia được Đoạn gia giới thiệu, tiến vào rất nhiều bệnh viện và cơ sở y tế. Bởi vì giá cả và chất lượng rất tốt, cho nên chi giả này vô cùng được người tàn tật chào đón.
Song Lộc Tang Tang cũng không phải người đắc ý tự mãn, cô trính một phần dự toán lập quỹ hỗ trợ những hoàn cảnh như Tiểu Nam, lắp đặt miễn phí cho những bạn nhỏ không có điều kiện, hơn nữa còn hỗ trợ chi phí chữa trị.
Chuyện này vô tình được báo chí tung hô, cũng chính vì như vậy Lộc thị nhận được tiếng thơm trong lĩnh vực từ thiện, ba cô Lộc Nghiêm Huy vô cùng cao hứng, trong hội nghị công ty còn khen cô trước mặt cổ đông, ngay cả Lộc Sương cũng nói sau lưng là cô dùng chiêu bài giả nhân giả nghĩa.
Thật lòng Lộc Tang Tang hoàn toàn không ngờ việc mình làm lại có ảnh hưởng lớn như vậy, ban đầu cô làm chỉ vì Tiểu Nam, cô đã từng chỉ biết nhìn vào lợi nhuận không sai, nhưng được Đoạn Kính Hoài nhắc nhở, lại trải qua lần Tiểu Nam nằm viện kia... Cô đã thành tâm thành ý muốn làm gì đó cho những người tàn tật này.
Chỉ thế thôi.
Chẳng qua là người khác nghĩ thế nào không quan trọng, dù sao con người cô chính là như thế, bản thân cô cảm thấy xứng đáng là được.
Hôm nay là chủ nhật, Lộc Tang Tang rảnh rỗi đến thăm viện phúc lợi.
Thời gian trước cô đã đồng ý sẽ dẫn Tiểu Nam đến công viên trò chơi, cho nên hôm nay cô đến thực hiện lời hứa.
"Tiểu Nam." Lộc Tang Tang vừa bước vào thì gặp Tiểu Nam chuẩn bị đi ra.
"Chị, chị đến rồi."
"Ừ, em chuẩn bị xong chưa."
"Xong rồi ạ." Tiểu Nam nói: "Chị, anh trai kia không đến ạ?"
Lộc Tang Tang: "Hả? Anh trai nào?"
"Chính là bác sĩ Đoạn đấy ạ." Tiểu Nam nói tiếp: "Trước đây chẳng phải chị đã nói sẽ nhờ anh ấy đi theo giúp em hả?"
Lộc Tang Tang thoáng ngạc nhiên, cô chỉ tùy tiện nói vậy mà thôi, ai ngờ nhóc con này lại nhớ.
"... Hôm hay dường như anh ấy không có đi làm."
"Vậy chúng ta gọi bác sĩ Đoạn cùng đi đi!"
Cô nhớ đến gương mặt khó đăm đăm của Đoạn Kính Hoài, lại tưởng tưởng đến khuôn mặt khó đăm đăm đó đến chơi ở công viên trò chơi, Ồ... Chắc là thú vị lắm!
"Thế nhưng chị dám gọi anh ấy."
"Hả? Bác sĩ Đoạn là chồng chị mà."
"Dù là vậy chị cũng không dám gọi." Lộc Tang Tang suy nghĩ một chút, cô ranh mãnh nói: "Nhưng mà đối với bệnh nhân anh ấy lại vô cùng kiên nhẫn hiền lành đó nha, rất tậm tâm."
"Vậy để em gọi, em cũng từng là bệnh nhân của bác sĩ Đoạn mà!" Tiểu Nam hưng phấn giơ tay, hoàn toàn không có cảm giác bị người lợi dụng.
Mà Lộc Tang Tang "Lợi dụng" trẻ con xong thì nhướng mày, lòng vui như trẩy hội đưa điện thoại di động cho Tiểu Nam, "Được thôi, em thử xem."