Vân Yến tự nhiên cảm thấy hơi vui vẻ: “Vậy còn có hướng Đông Nam là hướng Tây Bắc thì sao?”
Sở Tuấn Thịnh rốt cuộc nhìn ra được là Vân Yến đang trêu anh ta, anh ta có chút bất đắc dĩ: “Em để anh đi về hướng nào, anh sẽ đi về hướng đó!”
Vân Yến chớp chớp mắt: “Thực sự là nghe lời em như vậy sao?”
Nghĩ đến thái độ mà Sở Tuấn Thịnh đánh Lý Ngọc
Cương ngày hôm đó, quả thực là đã phát huy sự hận thù đánh một cách cực kỳ tàn nhẫn.
Anh ấy giờ phút này ở trước mặt mình nghe lời như vậy, tự nhiên khiến cho Vân Yến có loại cảm giác không chân thật.
Sở Tuấn Thịnh nhìn không chớp mắt vào khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế của Vân Yến, nghiêm túc gật đầu: “Ừ, về sau đều nghe theo lời của em hết!”
Vân Yến xảo quyệt chớp chớp mắt, nhịn không được cười khẽ: “Nếu nghe lời như vậy, vậy...bây giờ em cũng chấp nhận lời tỏ tình của anh rồi, bây giờ anh đi về đi!”
Ánh mắt của Sở Tuấn Thịnh hơi lóe lên, nhìn Vân Yến có chút không nỡ, anh ta nói: “Trước tiên anh đem hoa lên trên cho em, rồi sau đó anh sẽ đi!”
Vân Yến nhìn nhìn những đóa hoa và quà tặng này, cô ấy không nỡ ném cái nào cả, ngay đến cả hộp quà, cô ấy đều muốn mang lên trên để cất đi, những thứ này có ý nghĩa cực kỳ đặc biệt.
Cô ấy gật gật đầu: “Vậy anh giúp em...đem tất cả hoa và quà tặng lên đi!”
Cô biết biết những bông hoa hồng này sẽ héo tàn, nhưng mà, cô vẫn là muốn tìm cái cái chai để nuôi nó, cho đến khi nào hoa hồng tàn!
Cứ cho là hoa hồng héo tàn, cô ấy cũng muốn sấy khô cánh hoa hồng để giữ lại, tóm lại...ý nghĩa của mấy thứ này đối với cô, chỉ có một mình cô hiểu rõ nhất.
Sở Tuấn Thịnh vừa nghe những lời này, ánh mắt nháy mắt sáng lên: “Được!” Anh ấy nói xong, liền đi ra sau cốp xe ôm lấy bó hoa hồng, Vân Yến duỗi tay cầm lấy hoa hồng vàng trên xe, còn muốn qua giúp Sở Tuấn Thịnh lấy chút đồ ở trong cốp xe, kết quả, lại bị Sở Tuấn Thịnh ngăn lại: “Em ôm bó hoa kia là được rồi, mấy thứ này, để anh cầm!” Vân Yến nhấp môi: “Nó không nặng, em cầm được!” Sở Tuấn Thịnh nhìn cô ấy một cái: “Nhưng mà, anh không nỡ, để anh cầm là được!”
Vân Yến nhịn không được cắn cắn môi, nếu anh ấy có lòng như vậy, vậy để cho anh ấy một cơ hội biểu hiện đi!
Vân Yến nhìn Sở Tuấn Thịnh ôm nhiều hoa hồng như vậy, mà trong cốp xe còn có một nửa, cô ấy nhịn không được nhìn vào cốp xe.
Sở Tuấn Thịnh nhìn thấy ánh mắt của cô, mở miệng nói: “Đợi lát nữa anh lại xuống dưới lấy thêm một chuyến!”
Vân Yến gật gật đầu, đi dẫn đường phía trước.
Đây là lần đầu tiên Sở Tuấn Thịnh đi vào chung cư riêng của Vân Yến độc, nhà họ Vân không thiếu tiền, Vân
Yến có đến vài căn hộ và biệt thự, nhưng mà...cô lại thích căn chung cứ không quá lớn cũng không quá nhỏ này.
Trên tầng là phòng ngủ chính và phòng để quần áo của Vân Yến.
Dưới tầng là phòng khách và phòng bếp dạng mở, còn có một căn phòng nhỏ dành cho khách.
Đối với Vân Yến mà nói, ở vừa đủ, vừa thoải mái lại vừa ấm cúng.
Đi vào nhà của Vân Yến rất sạch sẽ, sau khi vào nhà, Vân Yến liền đi vào phòng bếp, tìm mấy cái chậu, lấy nước máy, lấy hoa trong lòng Sở Tuấn Thịnh, cẩn thận bỏ vào trong nước.
Lúc Sở Tuấn Thịnh ở dưới nhà, cũng không nghĩ đến
Vân Yến muốn nuôi những bông hoa này, lúc này mới phản ứng lại được: “Nhiều hoa như vậy, em muốn trồng hết sao?”
Vân Yến đang loay hoay cầm đóa hoa hồng vàng kia, ngẩng đầu nhìn Sở Tuấn Thịnh: “Nhiều sao? Em cảm thấy cũng bình thường!”
Sở Tuấn Thịnh nói: “Về sau anh sẽ tặng em càng nhiều hoa hồng hơn nữa!”
Vân Yến cười cười: “Nhưng mà, hoa hồng của đêm nay, chung quy là không giống mà, đúng không?”
Vân Yến trân trọng thành ý của mình, Sở Tuấn Thịnh đương nhiên rất vui vẻ, anh ta nhịn không được cười gật đầu: “Đúng là không giống nhau, là anh đột nhiên nảy ra ý tưởng, chuẩn bị thật cẩn thận và tỉ mỉ
Lúc đẩy anh ta bốc đồng, muốn thổ lộ với Vân Yến, anh ta thậm chí cảm giác, bản thân đang quay về thời niên thiếu.
Vân Yến thấy Sở Tuấn Thịnh còn đang ngẩn người, nhịn không được nói: “Không phải nói, còn muốn giúp em đi lấy hết số hoa còn lại lên sao?” Sở Tuấn Thịnh ngẩn người, lập tức cười gật đầu: “Anh đi ngay đây!”
Nhìn bóng dáng Sở Tuấn Thịnh biến mất ở cửa, Vân Yến nhếch môi lên, cảm giác sai khiến tổng giám đốc, thật sự sướng như được bay lên mây!
Rất nhanh, Sở Tuấn Thịnh đã mang hết hoa hồng lên đây.
Vân Yến đã chuẩn bị những chậu từ trong nhà bếp để cắm hoa hồng, màu sắc không giống nhau, kích thước như nhau, đặt chúng trong phòng khách một cách không có trận tự, cũng khá là đẹp!
Trong nhà có bình hoa, nhưng mà, hoa quá nhiều, không cắm hết được, bó hoa hồng vàng kia, được Vân Yến cắm ở bình hoa, cầm đi trên tầng, đặt ở đầu giường của mình.
Sở Tuấn Thịnh nhìn chung quanh một vòng phòng, không nhìn thấy hoa hồng vàng, nhịn không được mở miệng: “Yến Yến, hoa hồng vàng đâu?”
Vân Yến nhếch môi nói: “Ở trên tầng? Sao thế? Anh muốn ngắm?”
Sở Tuấn Thịnh con ngươi sáng ngời: “Có thể chứ?” Vân Yến cười khẽ một tiếng: “Nằm mơ, trên tầng là phòng ngủ của em, không phận sự miễn vào!”
Sở Tuấn Thịnh có chút thất vọng: “Anh là người không có phận sự sao?" Vân Yến nhướng mày: “Sao thế? Mới vừa tỏ tình xong, liền muốn tiến xa hơn nữa à? Em nói này tổng giám đốc Sở...anh có phải là nên đi rồi không!”
Trên mặt của Vân Yến mang theo một nụ cười xảo quyệt.
Sở Tuấn Thịnh lại cảm thấy, nụ cười này cực kì hấp dẫn người khác, anh ta nghĩ, mấy ngày hôm trước quá bá đạo, trực tiếp trêu người ta khóc.
Vân Yến tức giận lâu như vậy, bây giờ trong lòng anh ta còn có chút sợ hãi, cho nên...cứ cho là Vân Yến đang quyến rũ người, Sở Tuấn Thịnh vẫn là đè nén những ham muốn trong lòng mình xuống.
Anh ta nhìn Vân Yến: “Vậy...anh đi đây, em đi ngủ sớm một chút nhé!” Vân Yến cười tủm tỉm gật đầu: “Ừ, biết rồi!”
Cô ấy nói, liền đi về cửa, thể hiện rõ thái độ đang tiễn khách, Sở Tuấn Thịnh cũng không còn lý do gì để ở lại.
Anh ta có chút không nỡ nhìn xung quanh tầng một cửa căn hộ này một chút, xoay người đi về cửa ra vào.
Anh ta đi ra cửa, không nhịn được xoay người lại nhìn Vân Yến.
Vân Yến đưa tay giữ cửa, đáy mắt mang theo ý cười: “Sao thế? Còn có việc gì sao?”
Sở Tuấn Thịnh nhìn chằm chằm Vân Yến, đột nhiên giữ lấy tay cô, trái tim Vân Yến ngăn không được run lên: “Anh...anh muốn làm gì?"
Sở Tuấn Thịnh luôn cảm thấy, hôm nay mới vừa tỏ tình, nếu anh ta không làm gì cả thì cũng hơi hối hận! Anh ta hít sâu một hơi, cẩn thận hỏi: “Yến Yến, anh có thể hôn em không?” Vân Yến sửng sốt, vừa thẹn thùng lại vừa cạn lời: “Còn có người trước khi hôn, còn hỏi trước đối phương sao?”
Thật sự ngốc quá! Sở Tuấn Thịnh có chút ngượng ngùng: “Lần trước em không phải đã tức giận rồi sao?”
Vẫn Yến nhớ đến lần cưỡng hôn trong xe đó, tuy rằng nói là tức giận, nhưng mà, cô ấy cũng không thể không thừa nhận, nụ hôn kia rất nóng bỏng.
Cô ấy đỏ mặt: “Đó là bởi vì anh cưỡng ép em, quá bá đạo, khiến em không vui, hiện tại có thể giống như lúc trước sao, hiện tại em đã đồng ý làm bạn gái của anh...!
Vân Yến còn chưa nói xong, Sở Tuấn Thịnh cũng hiểu được ý của cô ấy.
Cô ấy là bạn gái của mình, loại chuyện này, đương nhiên là tình nguyện, anh ấy không hề nghĩ ngợi, trực tiếp một tay ôm eo cô ấy, một tay ôm lấy gáy cô, trực tiếp hôn lên.
Tay của Vân Yến vốn đang chống ở trên cửa, bị anh ấy đánh úp bất ngờ như thế, cả người không kịp phòng bị.
Nói thật, cô ấy mà còn trêu Sở Tuấn Thịnh, thực ra cô ấy còn khá là ngây ngô trẻ dại, cái gì cũng không hiểu, lần trước ở trong xe Sở Tuấn Thịnh, khi Sở Tuấn Thịnh cưỡng hôn, vẫn là kinh nghiệm lần đầu tiên cô ấy hôn môi.
Cô ấy đỏ mặt, đôi tay như không có lực để ở bên cạnh chân, không tự chủ được nắm lấy ống quần của mình, sự lo lắng đã thể hiện hết ra bên ngoài.
Sở Tuấn Thịnh hôn đến mức khuôn mặt cô ấy đỏ cả lên, nhìn cô ấy ngây ngốc, không dám thở, hình như không hề còn bộ dáng kiêu ngạo vừa rồi.
Anh ấy không nhịn được cong cong môi, môi hơi hơi nâng lên, hơi thở nóng rực phả lên mặt cô ấy: “Ngốc quá, hit tho di!"
Văn Yến vội vàng hít vào một hơi, mặt đỏ như tôm mới luộc xong.
Sở Tuấn Thịnh cực kỳ rung động, anh ta nhịn không được đi về phía trước, trực tiếp dùng chân đá cửa đi vào, đặt lưng của Vân Yến ở sau cánh cửa.
Giọng nói anh ta trầm thấp nói: “Ôm eo anh!.