**********
Chương 968: Tự cho mình thông minh
Kiều Thanh Tuấn tức giận: “Cháu biết chắc chắn cô ấy nhất định sẽ không thích mẫu người giống như cậu!”
Sở Tuấn Thịnh liếc nhìn Kiều Thanh Tuấn, ánh mắt Kiều Thanh Tuấn như muốn bốc lửa, dường như bây giờ cậu ta chẳng có chút ý nghĩa gì trong mắt Sở Tuấn Thịnh! Sở Tuấn Thịnh nói: “Cô ấy không thích cậu, lẽ nào cô ấy có thể thích cháu sao?”
Kiều Thanh Tuấn nghe thấy vậy, ngây người ra, mặc dù cậu ta đã đến Trang sức đá quý Hoàng Thuỵ vài lần, thế như ngoài lần phỏng vấn và hôm nay, cậu ta trước đây đều đến công ty để tìm Vân Yến.
Cậu ta vẫn còn cho rằng mình thông minh, Vân Yến không hề thích cậu ta!
Thế nhưng, Kiều Thanh Tuấn cảm thấy những cô gái tốt thì sẽ sợ chồng, chỉ cần cậu ta kiên cường, nhất định sẽ có một ngày có thể khiến trái tim Vân Yến rung động.
Thế nhưng đáng tiếc, Sở Tuấn Thịnh lại trực tiếp gạt bỏ cơ hội này của cậu ta
Người cậu mà trước giờ Kiều Thanh Tuấn vẫn luôn kính trọng và ngưỡng mộ, giờ đây cậu ta thật sự chỉ muốn ăn thịt Sở Tuấn Thịnh ngay lập tức.
Sở Tuấn Thịnh dửng dưng nhìn cậu ta: “Sao thế? Sao không nói gì nữa, không còn gì để nói đúng không? Cháu mau chóng ra nước ngoài đi, đừng để mất mặt như thế nữa!”
Nhiệt huyết của Kiều Thanh Tuấn như đã biến mất hoàn toàn, cậu ta đột nhiên cảm thấy bối rối
Bây giờ cậu ta cảm thấy đúng như những gì mà Sở Tuấn Thịnh nói, ngay cả cậu ta cũng không xứng đáng làm tình địch của Sở Tuấn Thịnh.
Bây giờ sinh hoạt phí của cậu ta vẫn phải dựa vào gia đình, cậu ta dựa vào cái gì mà theo đuổi Vân Yến? Lấy tiền trong nhà ra theo đuổi Vân Yến sao?
Như thế thì thật nực cười!
Cậu ta nhắm chặt hai mắt, nằm hai bàn tay thành nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu đừng có uy hiếp cháu! Cậu đợi đấy, Sở Tuấn Thịnh, nhất định sẽ có một ngày, cháu sẽ bỏ mác của gia đình cháu rồi trở về đây!”
Nghe những lời này của Kiều Thanh Tuấn, Sở Tuấn Thịnh mỉm cười: “Sao thế? Bây giờ không thèm gọi cậu nữa rồi à? Thôi cũng không sao! Bây giờ dù gì cháu cũng không có năng lực, thì đừng có để bố mẹ cháu phải lo lắng nhiều cho cháu nữa.
Đợi đến lúc cháu quay lại tìm cậu, cậu nhất định sẽ đợi đến ngày đó!”
Nói xong, Sở Tuấn Thịnh cài cúc áo khoác, chỉnh lại cổ tay áo rồi chậm rãi quay đi.
Kiều Thanh Tuấn mở to hai mắt nhìn bóng lưng của Sở Tuấn Thịnh, đôi mắt cậu ta đỏ hoe
Ngày hôm sau, Kiều Thanh Tuấn đã được đưa ra nước ngoài! Vương Tư Long cũng đang ở bên đó học tập.
Sở Tuấn Thịnh đuổi được hai tình địch của mình đi như ý muốn, tâm trạng của anh ta lúc này cực kỳ tốt.
Trên đường từ sân bay trở về, anh ta gọi điện thoại cho Vân Yến: “Alo...Vẫn Yến, trưa hôm nay em có rảnh không? Tôi muốn mời em ăn cơm!” Vân Yến trực tiếp từ chối: “Xin lỗi, tôi không có thời gian, trưa nay tôi có việc rồi!”
Sở Tuấn Thịnh nhướng mày: “Thiết kế bản thảo sao?” Vân Yến suy nghĩ một chút, cô cũng ngại nói thẳng cho Sở Tuấn Thịnh biết cô ta phải đi xem mắt.
Dù là Sở Tuấn Thịnh tức giận, hay là Sở Tuấn Thịnh cảm thấy cô cố tình dùng chuyện này để khiến anh ta kích động, cô đều không muốn hai khả năng này xảy ra.
Vì vậy, cô nói thẳng: “Đúng, tôi vội thiết kế bản thảo, nếu anh không còn chuyện gì nữa thì tôi cúp máy đây!” Sở Tuấn Thịnh nhíu mày, cảm nhận được Vân Yến không muốn nói chuyện nữa, rồi lại nghĩ đến việc cô còn phải thiết kế bản thảo, anh ta gật đầu: "Vậy thì cô cứ làm việc của mình đi!”
Sở Tuấn Thịnh tắt điện thoại, trong lòng anh ta dâng lên nỗi buồn không thể giải thích được.
Lúc này, vừa hay có một khách hàng gọi điện thoại tới hẹn anh ta tối nay đi ăn cơm, vì chiều nay không có việc gì nên anh ta nhận lời ngay lập tức.
Ở phía Vân Yến, cô ấy cúp điện thoại của Sở Tuấn Thịnh, cô nhìn vào đồng hồ, sắp đến giờ rồi.
Cô lại cầm điện thoại đứng dậy, vừa đi vừa liên lạc với Bạch Cẩm Sương.
Vân Yến và Bạch Cẩm Sương đã hẹn nhau tại cổng nhà hàng mà Vân Yến đến xem mắt, vì vậy cô chỉ việc lái xe đi thẳng đến đó.
Sau khi nhận được tin của Vân Yến, bác vốn dĩ định đến đó một mình, thế nhưng Mặc Tu Nhân nhất định phải đưa cô đi.
Bạch Cẩm Sương nhìn Mặc Tu Nhân cầm chìa khoá xe trong tay, cô không khỏi nhìn anh: “Em tự đi cũng được mà, thật đấy!”
Mặc Tu Nhân nằm nhẹ vào vai Bạch Cẩm Sương, đẩy cô vào thang máy: "Anh biết er có thể tự đi được, chỉ là...em tự mình đi xe mắt, anh không thấy yên tâm!”
Bạch Cẩm Sương không nói nên lời: "Là em đi xem mắt cùng Vân Yến, em giúp cô ấy kiểm tra đối tượng thôi mà chứ có phải em xem mắt đầu.
Anh đừng có mà dùng sai từ, có được không hả?”
Mặc Tu Nhân nhìn cô: “Xem bộ dạng của em gì, em chắc chắn chỉ đi xem mắt cùng không?” Bạch Cẩm Sương cau mày: “Sao em lại không phải là đang đi xem mắt cùng chứ?”
Mtc nhìn cô từ đầu đến chân một lượt, cuối cùng chốt lại một câu: “Nhìn em anh cảm thấy không an toàn!”
Bạch Cẩm Sương vừa nghe xong, cô trực tiếp nở nụ cười: “Mặc Tu Nhân, anh đừng vô lý như thế chứ.
Em nói anh nghe này, em chỉ ngồi ở bàn bên cạnh thôi chứ em không ngồi cùng Vân Yến đâu.
Kết quả, Mặc Tu Nhân lại hỏi cô: “Nếu như em ngồi ở bàn bên cạnh, đối tượng xem mắt của Vân Yến không nhìn cô ấy mà cứ nhìn vào em thì sao? Xin hỏi, cô Bạch, cô sẽ giải quyết thế nào?”
Bạch Cẩm Sương không biết nên nói gì thêm: “Vậy anh nói xem, em nên làm thế nào?”
Mặc Tu Nhân nắm lấy tay cô, đưa cô lên xe: “Rất đơn giản, em đừng để người khác nhìn em là được!”
Bạch Cẩm Sương nhíu mày, liếc nhìn anh một cái rồi mới lên xe: “Em không thể che mắt người khác được thì sao em có thể bắt người ta không nhìn em chứ?”
Mặc Tu Nhân khởi động xe, anh đột nhiên lấy một chiếc khăn quàng cổ màu xanh nhạt ở ghế sau xe ra: "Tuy rằng em không thể che mắt người khác, nhưng em có thể che mặt của em đi mà.
Bạch Cẩm Sương ngây người, cô nhất thời không biết mình nên có biểu cảm gì: “Em nói này Mặc Tu Nhân...anh...anh không sao đấy chứ hả? Anh nói xem..chuyện này...anh bảo em che cái này, chẳng trách bình thường em không dám ra ngoài, anh bá đạo quá đấy!”
Mặc Tu Nhân nhìn cô: “Khi em đi ra ngoài, anh bắt em che mặt đi lúc nào chứ? Em phải hiểu rằng chuyện này là do em đang cùng người khác đi xem mắt!”
Bạch Cẩm Sương cảm thấy bất lực: “Được thôi, coi như em hiểu rồi, anh như vậy...là sợ người khác phải lòng em đúng không?”
Mặc Tu Nhân khẽ “ừ” một tiếng, rồi anh lái xe ra khỏi tầng hầm.
Bạch Cẩm Sương đưa mắt nhìn anh, cô không nhịn được khẽ nói với giọng chua ngoa: “Em không ngờ rằng anh lại quan tâm đến chuyện của Vân Yến như thế đấy, anh sợ hãi đối tượng của Vân Yến thích em đến thế cơ mà!"
Vừa hay lúc này đèn giao thông chuyển sang đèn đỏ, Mặc Tu Nhân liếc nhìn cô một cái: “Em nghĩ nhiều rồi, anh chỉ sợ người kia thật sự thích em rồi, anh không nhịn được mà muốn móc mắt anh ta thôi!”
Bạch Cẩm Sương: “
Cô nên trả lời câu nói này của anh thế nào đây? Mặc Tu Nhân cứ thế lái xe mà chẳng có chút biểu cảm gì.
Điều này không giống như việc thường ngày mọi người gặp Bạch Cẩm Sương ở trên phố rồi cảm thán vẻ đẹp của cô.
Chỉ cần vừa nghĩ đến chuyện Bạch Cẩm Sương đi xem mắt cùng người khác, Mặc Tu Nhân lại nhìn về phía Bạch Cẩm Sương, trong lòng anh cực kỳ khó chịu!
Bạch Cẩm Sương không nói nên lời, cô chỉ biết lắc đầu, cầm chiếc khăn quàng cổ lên rồi quấn hai vòng lên mặt!
Mặc Tu Nhân nhìn cô, khoé miệng anh khẽ cong lên.
Khi xuống xe, Mặc Tu Nhân còn nhìn Bạch Cẩm Sương một lần nữa: “Đợi lát nữa xong việc anh sẽ đến đón em...Còn chiếc khăn, anh chỉ trêu em thôi.
Chiếc khăn đó là mẫu mới nhất đó, anh mua tặng em!”
Bạch Cẩm Sương nhìn Mặc Tu Nhân với ánh mắt trìu mến, cô xuống xe rồi vẫy tay với anh: “Anh đừng tưởng rằng em không hiểu suy nghĩ của anh nhé.
Em sẽ sử dụng chiếc khăn một cách hợp lý!”
Mặc Tu Nhân: “
Tốt thôi, suy nghĩ của anh bị nhìn thấu rồi, cũng không có gì phải xấu hổ cả, dù sao thì Bạch Cẩm Sương cũng là vợ của anh mà! Anh chỉ là không muốn người khác ngắm vợ của mình thôi!
Anh đưa mắt nhìn Bạch Cẩm Sương rồi nói: “Em đợi một lát!”
Bạch Cẩm Sương đừng ở bên cạnh: “Sao thế anh?”
Mặc Tu Nhân nói: “Trên mặt em có gì ấy, em lại gần đây một chút đi!” Bạch Cẩm Sương ngồi vào ghế phụ, nhìn chằm chằm
Mặc Tu Nhân: “Có gì thế anh? Anh lấy xuống giúp em đi!”
Mặc Tu Nhân âu yếm nhìn cô, anh hơi nhắm mắt lại.
Bạch Cẩm Sương chưa kịp phản ứng gì, Mặc Tu Nhân đã vươn tay đỡ lấy đầu cô, rồi hôn cô qua chiếc khăn quàng: "Được rồi, anh lấy xuống rồi đó!”.