Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn

Chương 941: Lý Do Nghỉ Việc






Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên TruyệnApp.

**********
Chương 946: Lý do nghỉ việc
Bạch Cẩm Sương biết Đỗ Yến Oanh đã nhận ra, cô cũng không tiếp tục giấu giếm: “Đúng vậy, con cảm thấy...!Thời gian qua có nhiều chuyện trùng hợp, nếu không phải có người sắp xếp, con nghĩ là chắc chắn không đến mức trùng hợp như vậy!”
Đỗ Yến Oanh trần ngâm: “Do mẹ cả, do mẹ không để ý tới, ở đây lại có người đang âm mưu hại con, con chờ mẹ, mẹ sẽ kêu bố con điều tra chuyện trong biệt thự này!”
Bạch Cẩm Sương nghe Đỗ Yến Oanh nói như vậy, cũng không ngăn cản, chỉ nói: “Như vậy cũng tốt, có loại người bụng dạ khó lường ngày ngày ở bên cạnh bố mẹ, con cũng không yên tâm!”
Bạch Cẩm Sương và Đỗ Yến Oanh nói chuyện vài câu, sau đó cúp điện thoại.

Cô vừa cất điện thoại, liền thấy Mặc Tu Nhân đang nhìn cô.


Mắt cô sáng lên: “Anh nhìn em chằm chằm như vậy là sao?”
Mặc Tu Nhân vừa khởi động xe vừa nói: “Người giúp việc đó đúng là có vấn đề phải không?”
Bạch Cẩm Sương gật đầu: “Đúng là có vấn đề!”
Mặc Tu Nhân nói: “Việc của ngày hôm nay đã được người khác lên kế hoạch từ đầu đến cuối, nhà họ Tống gọi điện thoại kêu em qua đó, là xác định trước được con đường em sẽ đi.

Sau đó...có người ở bãi đỗ xe đổi biển số xe của em, rồi lái chiếc xe đó đi trước, làm người theo dõi bảo vệ em đi theo, sau đó lúc em rời đi sẽ không còn người bảo vệ nữa, mới có thể cho người khác cơ hội lợi dụng.

Anh đã kêu Triệu Văn Vương đi điều tra chuyện này, về sau em nhất định phải thật cẩn thận!”
Bạch Cẩm Sương thực sự rất bất ngờ, cô nhớ rõ xe của mình đang đậu ở đâu, lúc quay lại chỉ bấm chìa khóa xe rồi lên xe, cô hoàn toàn không để ý đến biển số xe, nhưng cô không ngờ là...biển số xe đã bị người khác thay đối!
Cô im lặng hồi lâu rồi mới mở miệng: "Anh cảm thấy...chuyện này là ai làm?”
Mặc Tu Nhân tối sầm mặt mũi: “Bây giờ chưa thể nói trước, nhưng có quá nhiều điểm cần điều tra về vấn đề này, cho dù là chuyện người giúp việc của biệt thự nhà họ Tống, hay là chuyện đổi biển số xe của em, cả chiếc xe bị đánh tráo biển số.

Anh tin, nhiều manh mối như vậy, Triệu Văn Vương có thể tìm ra hung thủ đứng phía sau!”
Mặc Tu Nhân không muốn để cho Bạch Cẩm Sương biết nguyên nhân cái chết của Lý Thành Văn, cho nên anh đã che giấu, chuyện Lý Thành Chí muốn trả thù Bạch Cẩm Sương mới lái xe đi đâm Bạch Cẩm Sương.

Bạch Cẩm Sương gật đầu, cũng không nghĩ nhiều: “Được rồi, chúng ta chờ tin tức của Triệu Văn Vương!” Mặc Tu Nhân nghe cô nói như vậy, đột nhiên nói: “Hai ngày nay em bận gì không?” Bạch Cẩm Sương nhưởng mày: “Anh hỏi vậy để làm gì?"
Mặc Tu Nhân nói: “Trước khi điều tra ra người đứng sau, nếu như em không xuất hiện trước mặt anh, anh không yên lòng, ngày mai cùng anh đi tới tập đoàn Tần thị, thế nào?”
Bạch Cẩm Sương vừa suy nghĩ vừa đưa tay xuống xoa bụng, bây giờ cô không thể hành động tùy hứng, trong bụng cô còn có hai đứa nhỏ, cô nhìn Mặc Tu Nhân, gật đầu: “Được, em nghe anh!”
Dù sao công việc bên kia, gần đây không bận rộn lắm, cô cũng có lý do nghỉ việc vài lần!
Mặc Tu Nhân thấy Bạch Cẩm Sương ngoan như vậy, anh liền nở nụ cười, ngay sau đó, anh nghĩ đến Phó Cảnh Lâm, anh mở miệng nói: “Về phía Phó Cảnh Lâm, anh đã kêu Triệu Văn Vương liên hệ, về các dự án mới của tập đoàn Tần thị anh muốn để anh ta là thương nghiệp cung cấp vật liệu xây dựng!”
Bạch Cẩm Sương ngơ ra, cô nhìn Mặc Tu Nhân: “Anh không cần vì chuyện lần này mà cho anh ta cơ hội, anh cứ làm theo quy trình của công ty, đừng để ảnh hưởng...!

Bạch Cẩm Sương nói còn chưa nói xong, đã bị Mặc Tu Nhân cắt ngang: "Chuyện này không có gì, chưa kể...!Anh không vui khi để em nợ ân tình của người đàn ông khác!” Bạch Cẩm Sương bất ngờ, lỗ tại cô đỏ bừng: "Tùy anh, nhưng...ngộ nhỡ bên phía Phó Cảnh Lâm có xảy ra sự cố, anh cũng đừng quá tức giận!”
Xe tới nơi, Mặc Tu Nhân vươn tay ra, xoa tóc cô: “Đừng lo, nếu anh không thích tính cách của anh ta, anh sẽ không cho anh ta cơ hội này!”
Bạch Cẩm Sương gật đầu: “Vậy thì em yên tâm rồi!” Khi cả hai xuống xe chuẩn bị vào biệt thự, điện thoại di động của Mặc Tu Nhân đột nhiên vang lên.

Mặc Tu Nhân vốn dĩ cho rằng là bên Triệu Văn Vương có tiến triển mới, ngay cả Bạch Cẩm Sương cũng nghĩ như vậy, cô bất giác nhìn chằm chằm anh.

Nhưng Mặc Tu Nhân vừa cầm điện thoại lên, nhìn qua rồi quay lại cười với Bạch Cẩm Sương: “Hy vọng của em thất bại rồi, không phải Triệu Văn Vương!” Bạch Cẩm Sương chớp mắt: “Em nghe máy đi, xem chú Đàm tìm em có chuyện gì không?”
Mặc Tu Nhân nhận điện thoại, Bạch Cẩm Sương đứng bên cạnh nghe anh nói chuyện.

Mặc Tu Nhân không nói gì, nhưng anh cúi người xuống, để có thể để cho Bạch Cẩm Sương nghe rõ Đàm Phi Tuấn đang nói gì.

Đàm Phi Tuấn hỏi: “Mặc Tu Nhân, sao điện thoại của
Cẩm Sương không gọi được vậy?” Mặc Tu Nhân nói: “Điện thoại của cô ấy bị sập nguồn, chú tìm cô ấy có việc gì không?”
Đàm Phi Tuấn nói: “Chú có chút việc tìm cô ấy, nhưng gặp cháu cũng được!”
Mặc Tu Nhân nhíu mày: “Chuyện gì?”
Giọng nói của Đàm Phi Tuấn vô cùng kích động: “Loại thuốc mà chủ nghiên cứu trước đây, trong thời gian này đã được một số tình nguyện viên sử dụng thuốc hen suyễn, chỉ trong vài ngày, họ đã không còn đau như trước nữa.

Quan trọng nhất là khi phát bệnh không còn nặng như trước, điều này chứng tỏ thuốc mà chủ nghiên cứu quả thực rất hữu dụng, có thể dần dần chữa khỏi bệnh hen suyễn.

Mặc dù vẫn chưa có trường hợp nào chữa khỏi hoàn toàn, nhưng chủ tin sẽ đạt được điều này với quá trình nghiên cứu chuyên sâu hơn trong thời gian tới l
Bạch Cẩm Sương dường như có thể cảm nhận được sự phấn khích của Đàm Phi Tuấn, cô liếc nhìn Mặc Tu Nhân một cái.


Mặc Tu Nhân nắm tay cô, mở miệng nói với Đàm Phi Tuấn: “Chú Đàm, cháu rất hài lòng với kết quả chú vừa nói, nhưng...châu vẫn muốn chờ xem có tác dụng phụ nào không, cháu muốn đợi cho đến khi có thuốc chữa khỏi hoàn toàn, bệnh nhân xuất hiện trước mặt cháu không có tác dụng phụ nghiêm trọng gì, cháu mới dám cho Bông Vải uống.

Dù sao thằng bé cũng chỉ là một đứa trẻ, sức khỏe không tốt, sức đề kháng cũng không mạnh lắm, cháu không thể để thằng bé mạo hiểm!”
Đàm Phi Tuấn gật đầu: “Chú hiểu suy nghĩ của cháu, nhưng kết quả hôm nay khiến chủ rất vui, chú muốn chia sẻ với cháu và Cẩm Sương một chút mà thôi, còn khi nào Bông Vải sẽ được sử dụng, chú đương nhiên phải chắc chắn 100% về loại thuốc này, chỉ dám sử dụng nó khi nó hữu ích và không có tác dụng phụ nghiêm trọng!”
Mặc Tu Nhân nhanh miệng trả lời: “Cháu hiểu rồi, cảm ơn chủ Đàm đã lo lắng như vậy!”
Đàm Phi Tuấn lắc đầu: “Tổng giám đốc Mặc, cháu đừng nói như vậy, chú xem Cẩm Sương như con đẻ của mình, còn Bông Vải chính là cháu của chủ, chú đương nhiên phải thương nó, lo lắng cho nó chứ?”
Mặc Tu Nhân nhíu mày: “Thật vậy không?”
Giọng điệu của anh có chút giễu cợt: “Chú đúng thật là lạ, chú coi Cẩm Sương như con gái mình, lúc trước còn cổ vũ Đàm Phi Vũ theo đuổi cô ấy, chú không cảm thấy như này là loạn luân sao?”
Bạch Cẩm Sương giật giật khóe miệng, cô không ngờ chuyện này đối với Mặc Tu Nhân vẫn canh cánh trong lòng như vậy!
Đàm Phi Tuấn bên kia, rõ ràng cũng bị anh chặn họng, ông ta lẩm bẩm: “Tổng giám đốc Mặc, chủ chỉ muốn nói với cháu, chủ không có ý xấu với Bông Vải, cứ như vậy đi, chú tiếp tục nghiên cứu!” Mặc Tu Nhân không quan tâm tới tâm trạng của Đàm
Phi Tuấn.

Sau khi anh tắt điện thoại, nhìn thấy Bạch Cẩm Sương đang nhìn anh rồi nở nụ cười.

Mặc Tu Nhân nhéo tay cô: “Em cười cái gì?”
Bạch Cẩm Sương bật cười thành tiếng: "Cười anh nhỏ nhen, đến chuyện này mà vẫn còn nhớ!.