Mặc Tu Nhân nói: "Được, tất cả đều nghe em!"
Bạch Cẩm Sương mím môi, vốn là còn muốn nói gì đó, cuối cùng, lại thôi dừng lại một lúc rồi nói một câu: "Vậy em đi trước đây, anh về sớm nhé!"
Bạch Cẩm Sương nói xong, liền đứng dậy muốn đi.
Mặc Tu Nhân bỗng đứng lên: "Cẩm Sương...!Bạch Cẩm Sương quay đầu lại nhìn anh: "Làm sao vậy?"
Mặc Tu Nhân vẻ mặt có chút lo lắng: "Em thật sự không có chuyện gì sao?" "Em có thể có chuyện gì chứ?" Bạch Cẩm Sương hỏi lại.
Cô nghĩ, thực ra mình cũng không nên đem chuyện của Hứa Phồn Tinh để ở trong lòng, nói không chừng, chỉ đơn giản là một nhân viên mới đến vào tập đoàn Tần Thị thôi, cô cũng không cần thiết phải theo đuổi đến cùng.
Mặc Tu Nhân nhìn Bạch Cẩm Sương cũng không muốn thảo luận vấn đề này, khẽ thở dài một cái: "Không có chuyện gì là tốt rồi, anh chỉ là lo lắng cho em, vậy em đi đến chỗ Tề Bạch Mai đi, trên đường đi cẩn thận chút!"
Bạch Cẩm Sương gật đầu, kéo cửa phòng làm việc rời đi.
Bạch Cẩm Sương khi đi qua chỗ thư ký làm việc, mấy người thư ký đều có chút bàn tán.
"Nhanh như vậy đã đi rồi, không phải nói là tổng giám đốc Mặc và cô Bạch quan hệ rất tốt sao?" "Nói không chừng là cô Bạch có chuyện gấp gì đó?" "Cũng không nhất định là cô ấy có chuyện gì gấp, có thể là tổng giám đốc Mặc không hoan nghênh!"
Mặc Tu Nhân hoàn toàn không biết những lời bàn tán liên quan đến Bạch Cẩm Sương ở trong công ty, người ở trong công ty chỉ biết, anh là đại diện cho Trang sức đá quý Hoàng Thùy hợp tác thành công với văn phòng làm việc trang sức đá quý Minh Huyền, lại không có ai biết anh và Bạch Cẩm Sương đã đi đăng ký kết hôn rồi.
Chỉ có điều, Bạch Cẩm Sương đi không được bao lâu thì Mặc Tu Nhân liền gọi điện thoại cho Mặc Ngôn.
Sắp xếp người bảo vệ Bạch Cẩm Sương, đều là do Mặc Ngôn sắp xếp.
Điện thoại rất nhanh liền kết nối, Mặc Tu Nhân tựa vào ghế, kéo lỏng cà ra vạt, lộ ra yết hầu, giọng nói lạnh đạm nhưng gay gắt: "Mặc Ngôn, hôm nay...Cẩm Sương có gặp chuyện gì khác thường không?"
Mặc Ngôn bên kia sững sờ, lập tức lắc đầu nói: "Thưa anh, không có chuyện gì khác thường, cô Bạch hôm nay vẫn luôn ở trong phòng làm việc, ngoài thời gian ăn cơm trưa ra thì đều ở quán cà phê bên cạnh ăn chút đồ sau đó liền quay về làm việc, đúng rồi, nếu như nói khác thường thì chính là vừa nãy đến công ty của anh!"
Mặc Tu Nhân nghe thấy câu trả lời của Mặc Ngôn, chân mày cau lại.
Anh tin rằng, Mặc Ngôn sẽ không vô duyên vô cớ lừa gạt mình, Bạch Cẩm Sương có chuyện gì phiền lòng đây?
Hơn nữa, cô còn không bằng lòng nói với mình.
Đúng vậy, Mặc Tu Nhân xác định, Bạch Cẩm Sương chắc chắn là gặp phải chuyện gì có không vui, anh nói với Mặc Ngôn mấy câu, rồi cúp máy.
Anh đưa tay ra day ấn đường, định xử lý những chuyện còn đang dang dở sau đó mau chóng tan làm về nhà với Tần Minh Huyền, chờ ngày mai gặp Bạch Cẩm Sương, tâm tình cô ấy tốt lên thì hỏi lại hôm nay rốt cuộc là làm sao vậy.
Quyết định xong chủ ý, Mặc Tu Nhân rất nhanh liền rơi vào trạng thái làm việc.
Bạch Cẩm Sương từ tập đoàn Tần thị đi ra, đi thẳng đến nơi ở của Tề Bạch Mai.
Chỉ có điều con người đúng là một loài động vật rất kỳ lạ, có một số chuyện, bạn an ủi bản thân đừng nghĩ nhiều nhưng khi bạn càng không muốn nghĩ thì nó hình như lại càng ở trong đầu của bạn.
Bạch Cẩm Sương bây giờ chính là trạng thái này, vốn là cô cũng không hề để tâm đến Hứa Phồn Tinh.
Thế nhưng, bởi vì trước đây ở tập đoàn Tần Thị nhìn thấy Hứa Phồn Tinh, tâm trạng không thể nào tốt đẹp lên, cô bảo mình đừng nghĩ đến nữa kết quả càng ngày nghĩ càng nhiều hơn.
Bạch Cẩm Sương khi đến nhà của Tề Bạch Mai, Lâm Kim Thư đã đến rồi, cô ấy và Tề Bạch Mai hai người đang ở trong nhà bếp rửa rau.
Tề Bạch Mai mấy năm ở nay ở thành phố Tây Hải, nhưng ở thành phố Trà Giang cũng mua nhà rồi chỉ có điều bình thường đều là một mình Vân Thành Nam ở
Nhưng hôm nay Vân Thành Nam đã về nhà họ Vân, chuẩn bị chuyện hôn lễ ngày mai.
Người giúp việc mở cửa cho Bạch Cẩm Sương, liền nhìn thấy hai bóng cười đang vui cười ở nhà bếp, cô lắc đầu, để cho mình khỏi suy nghĩ nhiều, liền đi về phía nhà bếp.
Tề Bạch Mai và Lâm Kim Thư vừa nhìn thấy Bạch Cẩm Sương liền không trêu đùa nữa.
Tề Bạch Mai cười nói: "Cẩm Sương, cậu tới rồi à, mau đi vào rửa rau đi, chúng mình lát nữa ăn lẩu, trong nồi đang ninh xương sắp được rồi, chúng mình tự làm, ăn no mặc ấm, rửa xong rau là có thể ăn được rồi!"
Bạch Cẩm Sương gật đầu, cởi áo khoác, xắn tay áo của mình lên.
Cô hôm nay đi làm, mặc rất lịch sự, cảm giác có chút gò bó.
Cô bước vào nhà bếp, Lâm Kim Thư liền nhường chỗ cho cô, cười nhìn cô: "Bây giờ là giữa mùa hè, cậu mặc nhiều như vậy, không nóng sao?"
Bạch Cẩm Sương cầm lấy rau cải thảo bắt đầu rửa: "Không nóng, tớ ở trong phòng làm việc có điều hòa, và trong xe cũng có, lại không bị nắng!"
Lâm Kim Thư gật đầu: "Nói cũng đúng!"
Tề Bạch Mai liếc mắt nhìn, nhìn thấy Bạch Cẩm Sương tay áo sơ mi lụa xắn lên lại tụt xuống, cô ấy cười nói: "Cẩm Sương, cậu như vậy sợ là không có cách nào rửa rau rồi, mình đi lấy một bộ đồ ở nhà chưa mặc cho cậu thay thế nào?"
Bạch Cẩm Sương gật đầu.
Tề Bạch Mai liền gọi người giúp việc đến, dẫn Bạch
Cẩm Sương đi thay đồ.
Bạch Cẩm Sương vừa đi, Tề Bạch Mai nhìn Lâm Kim Thư nhíu mày nói: "Cậu có cảm thấy, Cẩm Sương có chút gì đó là lạ không?"
Lâm Kim Thư gật đầu: "Mình cũng cảm thấy thế!"
Hai người bọn họ tuy rằng sáu năm chưa gặp Bạch Cẩm Sương nhưng sau khi Bạch Cẩm Sương khôi phục ký ức, tính tình cũng không thay đổi.
Nói đến đây, bọn họ hiểu Bạch Cẩm Sương so với Mặc Tu Nhân cũng không hề ít hơn, hơn nữa đặc biệt là Lâm Kim Thư, quen biết Bạch Cẩm Sương đã nhiều năm rồi.
Tề Bạch Mai con mắt lóe lên: "Hay là, lát nữa tớ hỏi xem sao!" Lâm Kim Thư tay đang rửa rau hơi dừng lại một chút, tay cô cầm rau đặt ở trong đĩa, có chút bất đắc dĩ: "Cẩm
Sương này, có lúc chuyện không muốn nói, cậu đi hỏi thì cậu ấy sẽ không nói!"
Tề Bạch Mai mím môi: "Nhưng mà, chúng ta không hỏi, cậu ấy càng không muốn nói đúng không? Chúng ta hỏi rồi, cho dù là cậu ấy không nói đây cũng là sự quan tâm của chúng ta đối với cậu ấy, không phải sao?" Lâm Kim Thư nhìn cô ấy một cái: "Cậu ngày mai kết hôn rồi, cậu không sợ Cẩm Sương nói ra chuyện không hay gì đó ảnh hưởng đến tâm tình của cậu sao!" "Ôi!" Tề Bạch Mai không phản đối khẽ than lên một tiếng: "Cậu nghĩ mình là người gì hả, Cẩm Sương với chúng ta là quan hệ gì, tớ làm sao có thể vì chuyện ảnh hưởng đến tâm trạng liền không quan tâm đến cảm xúc của Cẩm Sương đây!"
Lâm Kim Thư trừng mắt nhìn: "Vậy được, hỏi, lát nữa tớ chủ động hỏi!" Tề Bạch Mai nghĩ một chút cũng gật đầu: "Cũng được!"
Không lâu sau, Bạch Cẩm Sương đã thay xong một bộ đồ mặc ở nhà màu xanh nhạt đi tới.
Người hầu tìm cho Bạch Cẩm Sương bộ đồ ở nhà chất vải cotton, không phải là trơn trượt như chiếc áo sơ mi lụa của Bạch Cẩm Sương trước đó, Bạch Cẩm Sương giúp Lâm Kim Thư và Tề Bạch Mai cùng rửa rau, ba người rất nhanh đã chuẩn bị xong nguyên liệu ăn lẩu và bát.
Ba người ngồi trước bàn ăn, ngồi xung quanh bàn, Lâm Kim Thư nhìn Bạch Cẩm Sương nói: "Cậu bây giờ rửa rau so với trước đây nhanh nhẹn hơn rồi!"
Trước đây Lâm Kim Thư và Bạch Cẩm Sương thường xuyên ở cùng nhau, Lâm Kim Thư rất rõ Bạch Cẩm Sương thực sự không biết nấu ăn, chính là mì, trình độ sào đến nỗi không bị cháy ăn được là tốt lắm rồi.
Vừa nãy nhìn Bạch Cẩm Sương nhanh nhẹn rửa rau vừa nhìn giống như là biết nấu ăn rồi.
Bạch Cẩm Sương không ngờ rằng Lâm Kim Thư bỗng nhiên nói cái này, cô mím môi giải thích: "Sau khi có Bông Vải, tớ đi học nấu ăn! Bông Vải có một khoảng thời gian, không ăn cơm, mẹ tớ có lúc bận rộn, dì trong nhà nấu cơm, thắng bé cũng không ăn, nên tớ đi tham gia một lớp học nấu ăn!".