**********
Chương 895: Bàn luận về vấn đề
Mặc Tu Nhân cuối cùng cũng mở miệng rồi, âm thanh lạnh lùng, giống như không có cảm xúc gì: "Bà ta có thể so với em sao?"
Bạch Cẩm Sương nghe nói như thế, mặc dù chó chút sợ Mặc Tu Nhân giận, nhưng vẫn không nhịn được bật cười: "Bà ta cũng là người, làm sao không thể so sánh với em chứ!"
Mặc Tu Nhân bình tĩnh nhìn cô: "Ở trong lòng anh, không ai quý giá hơn em! Còn nữa...!Bạch Cẩm Sương, nhẫn nại của anh có giới hạn, những lời này, hôm nay anh chỉ nói một lần, sau này....!bị thương không được giấu anh, không được vì người khác lại bị thương, em hiểu chưa?"
Sự bá đạo của Mặc Tu Nhân, Bạch Cẩm Sương vẫn luôn biết, nhưng mà, tình hình lúc đó Mặc Tu Nhân nghe xong, còn nói như vậy, Bạch Cẩm Sương liền không có cách nào tán thành.
Cô nhìn Mặc Tu Nhân: "Em không hiểu, em đã nói rồi, em chỉ bị Đỗ Thanh Vy đánh một chút, anh lại lôi cái gì mà không được vì người khác mà bị thương chứ!"
Bạch Cẩm Sương sợ Mặc Tu Nhân tức giận, vốn dĩ không nói, cô vì sợ Đỗ Yến Oanh bị đánh trúng, cho nên mới không né.
Nhưng mà, bây giờ nghe được Mặc Tu Nhân nói như vậy, cô vẫn là có chút tức giận.
Đồng tử Mặc Tu Nhân có chút co lại, giọng điệu cũng nặng nề hơn: "Bạch Cẩm Sương, em thật sự xem anh là đồ ngốc sao? Khoảng cách từ sô pha phòng khách đến cửa, em trốn không thoát được? Em cảm thấy anh không biết bản lĩnh hiện tại của em à?"
Tuy rằng Bạch Cẩm Sương chưa nói, Mặc Tu Nhân vẫn là đoán ra được, Đỗ Yến Oanh nhất định ở phía sau, cho nên, Bạch Cẩm Sương mới không né tránh.
Bạch Cẩm Sương bị nhìn thấu rồi, có chút thẹn quá hóa giận: "Em cũng không phải cố tình lừa anh, em chỉ hy vọng vấn đề này không làm lớn! Chẳng lẽ anh để em né ra, để mẹ em bị đánh trúng một cái sao? Em nói cho anh biết, Mặc Tu Nhân, em làm không được!"
Đáy mắt Mặc Tu Nhân dâng lên lửa giận, trực tiếp cầm lấy tay của Bạch Cẩm Sương: "Bạch Cẩm Sương, rốt cuộc em có hiểu được ý của anh không, anh không hy vọng em vì người khác mà bị thương, lần này là dì Đỗ, anh cũng không nói, nhưng mà, sau này, đổi lại là một người bạn quan trọng thì sao? Không phải là em còn muốn nói, đối phương là bạn bè các loại của em, anh không muốn nghe những cái cớ này, cũng không muốn nhìn thấy em bị thương, chẳng lẽ em còn chưa hiểu sao? Hơn nữa, em vừa mở miệng ở gạt anh, vậy hiện tại chúng ta dùng điện thoại tình nhân là cái gì?”
Cả người Mặc Tu Nhân tản ra hơi thở lo lắng.
Ánh mắt Bạch Cẩm Sương có chút đỏ, nhưng mà, vẻ mặt của cô vẫn rất cố chấp như cũ: "Em hiểu được chứ, em cũng biết, di động mà chúng ta dùng, là vì để giảm bớt che giấu của nhau, nhưng mà...!chuyện buổi chiều hôm nay, em cảm thấy chuyện này cũng không quá quan trọng, hơn nữa....!ngay lúc đó em thật sự không có cách nào né tránh!"
Bạch Cẩm Sương quả thật cũng cảm thấy có chút chột dạ, nhưng mà, nghĩ đến Mặc Tu Nhân để cho cô mặc kệ sống chết của Đỗ Yến Oanh, cô liền khó có thể chấp nhận!
Đương nhiên, cô cũng biết, người khác mà Mặc Tu Nhân nói, cũng không phải chỉ là Đỗ Yến Oanh, là muốn để cô sau này, nhớ kỹ kiểu tình huống này.
Nhưng mà, cô vẫn cố chấp muốn tranh luận vấn đề này,nói tình huống buổi chiều hôm nay.
Mặc Tu Nhân nghe Bạch Cẩm Sương nói như vậy, anh khẽ siết chặt tay cô: "Bạch Cẩm Sương! Em đừng chọc anh tức giận, em cũng biết, từ trước đến nay anh thà tình nguyện để bản thân bị thương, cũng không đồng ý để em bị thương, nếu buổi chiều hôm nay anh ở đó, anh nhất định sẽ thay em chắn cái đó, có thể em rất hiếu thảo, không muốn dì Đỗ bị thương, nhưng mà, anh không thể chấp nhận người bị thương kia là em! Hơn nữa...!Loại chuyện này, em lại có thể gạt anh!"
Mặc Tu Nhân nói xong, sâu sắc nhìn thoáng qua Bạch Cẩm Sương, màu đen sâu thẳm trong đáy mắt dày đặc không thay đổi, trực tiếp buông tay của cô ra, xoay người đi lên lầu.
Một mình Bạch Cẩm Sương đứng yên tại chỗ, không nói lời nào.
Thời điểm cô tan tầm buổi chiều, gấp rút muốn gặp Mặc Tu Nhân, nhưng mà, cô không ngờ, cuối cùng mọi chuyện lại biến thành như bây giờ.
Đây là lần đầu tiên bọn họ cãi nhau như vậy sau sáu năm gặp lại!
Mặc Tu Nhân tức giận, quả thật, cô cũng rất khổ sở
Bạch Cẩm Sương rầu rĩ không vui về đến trong nhà, lúc Đỗ Yến Oanh hỏi cô, cô rầu rĩ lên tiếng, liền trở về phòng.
Bạch Cẩm Sương ngồi trên ban công, nhịn không được nhớ đến vẻ mặt tức giận vừa rồi của Mặc Tu Nhân, cô có thể nhìn ra được, lần này Mặc Tu Nhân thật sự tức giận, hơn nữa còn có chút thất vọng.
Nhớ đến ánh mắt cuối cùng Mặc Tu Nhân nhìn mình, Bạch Cẩm Sương liền cảm thấy trái tim giống như bị bóp lại.
Bạch Cẩm Sương nằm hơn một giờ đồng hồ, Lâm Kim Thư đột nhiên gửi tin nhắn đến.
Lâm Kim Thư: “Cẩm Sương, Bạch Mai nói lúc cô ấy kết hôn, để Đa Nhiên và Bông Vải làm người cần hoa cho cô ấy, cậu thấy thế nào?”
Bạch Cẩm Sương: “Được chứ, cô ấy vui vẻ là được rồi!”
Lâm Kim Thư: “Vậy khi nào cậu có thời gian, chúng ta cùng Bạch Mai đi thử áo cưới một chút, tiện thể cho Vân Yến cùng thử váy phụ dâu, thế nào?”
Bạch Cẩm Sương: “Xem thời gian của cậu là được, tớ đến lúc đó hẳn là có thể bỏ ra chút thời gian!” Lâm Kim Thư: “Cẩm Sương, có phải cậu đang không vui không?”
Bạch Cẩm Sương: "Không có!”
Lâm Kim Thư: “Cậu còn nói không có, với thái độ cái gì cũng được của cậu, vừa nhìn đã biết chính là không vui rồi, tớ còn có thể không hiểu cậu sao!"
Bạch Cẩm Sương nhìn chằm chằm tin nhắn của Lâm Kim Thư một hồi, ánh mắt chớp chớp, đánh chữ
Bạch Cẩm Sương: “Cậu và Cảnh Hạo Đông cãi nhau bao giờ chưa?"
Lâm Kim Thư: “Làm sao thế? Cậu và Mặc Tu Nhan cãi nhau rồi à?”
Bach Cam Surang.....!
Có thể đừng phản ứng nhanh vậy không
Bạch Cấm Sương.
"Trả lời câu hỏi của tớ đượ
Làm Kim Thư: "Cũng có cãi nhau, chẳng qua là, bình thường đều là tớ nóng tính, anh ấy đến dỗ dành tớ! Kiểu tính tình cả lơ phất phơ như anh ấy, cậu cũng biết đó, cần phải có người dạy dỗ
Bạch Cầm Sương: "Vậy anh ấy có bao giờ tức giận! Kiểu rất tức giận ấy”
Lâm Kim Thư: "Từng có một lần! Bạch Cẩm Sương: "Chuyện từ khi nào?”
Lâm Kim Thư: "Lúc sinh Đa Nhiên, tớ sinh khó, lúc ấy tình huống nguy cấp, bác sĩ hỏi anh ấy giữ lớn hay giữ nhỏ, anh ấy tóm lấy cổ áo bác sĩ nói, nếu như tớ có chuyện gì, anh ấy liền phá hủy cả bệnh viện, nhưng mà, lúc ấy tớ có ý thức, tớ không biết anh ấy ở bên ngoài nói như thế nào, tớ nói với bác sĩ, tớ muốn giữ đứa nhỏ, lúc ấy, dường như là bản tính của người mẹ, tớ căn bản không có cách nào từ bỏ đứa con của tớ, kết quả, ý kiến của cả hai chúng tớ không nhất trí, sau khi anh ấy biết suy nghĩ của tớ, vô cùng tức giận, cũng may cuối cùng cũng sinh Đa Nhiên ra bình an, nhưng mà, anh ấy thực sự tức giận rồi, tớ có thể hiểu, anh ấy giận tớ trong thời điểm mấu chốt không biết thương binh mình, tuy rằng anh ấy bây giờ thoạt nhìn rất yêu Cảnh Đa Nhiên, nhưng mà, tớ có thể đoán được, nếu như tớ có chuyện, cả đời này của anh ấy cũng không có cách nào thật sự chấp nhận đứa nhỏ, hơn nữa, lúc ấy anh ấy tức giận rất rõ ràng, tuy rằng tớ đang trong cữ, anh ấy chăm sóc tớ vô cùng chu đáo, nhưng mà, chỉ là không nói với tớ một câu nào, cho dù là lúc thiết yếu, có khi để di chăm sóc tớ truyền lời lại, mặc dù lúc trước anh ấy vì tớ, liền không cần mạng và ngã từ trên lầu xuống một lần, nhưng mà, tớ cũng là trong lúc đó càng thêm cảm nhận rõ ràng được, tớ ở trong lòng anh ấy, còn quan trọng hơn so với tớ nghĩ, bao nhiêu năm nay, anh ấy vẫn luôn ngừa thai, không muốn có thêm con nữa, nhưng tớ biết, cũng không phải là anh ấy không thích con nít, chỉ là không muốn để tớ gánh vác nguy hiểm như vậy nữa! Quả thật...!có lúc, tớ cũng rất đau lòng anh ấy!”.