“Này, cậu nghe nói gì chưa? Tần Minh Xuân sắp từ chim sẻ biến thành phượng hoàng rồi!” “Sao lại nói vậy?” “Cậu còn không biết chuyện này sao? Nghe nói nhà họ Tần muốn nhận Tần Minh Xuân làm con nuôi.
Là nhà họ Tần đó, Trang sức đá quý Hoàng Thuỵ, tập đoàn Tần thị.
Nghe nói nhà họ Mặc ở Lan Thành cũng có quan hệ mật thiết với gia đình họ.
Cậu nói xem, sao Tần Minh Xuân lại may mắn như vậy chứ!” “Những gì cậu nói là thật sao? Cậu đừng đùa tôi thế chứ!” “Tôi đùa cậu làm gì? Lời tôi nói là thật.
Cậu không biết sao, đêm nay họ sẽ tổ chức lễ nhận con nuôi, nghe nói địa điểm tổ chức rất lớn, là ở trang viên nhà họ Tần.
Nghe nói nơi đó rộng đến một ngàn hecta đất, rất là đẹp.” “Tôi lại cảm thấy chuyện này thật khó tin.
Nhà họ Trần sao lại coi trọng Tần Minh Xuân? Cho dù cậu ta có một chút tài thiết kế đi chăng nữa thì cũng không đáng để nhà họ Tần phải nhận cậu ta làm con nuôi.
Vả lại, nếu tôi nhớ không lầm thì nhà họ Tần đã có một người con trai rồi.
Mặc Tu Nhân tiếng tăm lừng lẫy, người sáng lập của Trang sức đá quý Hoàng Thuy, chính là con trai nhà họ Tần!” “Những gì cậu nói là đúng.
Nhưng có một số điều cậu chưa biết rồi!” “Chuyện gì vậy?” “Nghe nói nhà họ Tần từng có hai người con trai, người con trai cả đã chết rồi.
Tôi đoán...!chắc là bà Tần nhìn thấy Tần Minh Xuân giống người con trai cả của mình, nên nảy sinh cảm tình” “Thì ra là vậy, Tần Minh Xuân thực sự rất may mắn, cũng không biết, sau này phát triển hơn, cậu ta có tiếp tục làm việc ở Trang sức đá quý Hoàng Thuỵ nữa không!” “Cái này thì ai biết được!”
Tần Minh Lệ đợi cho đến khi hai người kia rửa tay sạch sẽ rời đi, mới mở cửa buồng ngăn bước ra ngoài.
Cô ta đứng trước bồn rửa tay, vừa rửa tay vừa đảo nhanh tròng mắt, thật không ngờ chỉ quay lại lấy một vài thứ đồ linh tinh thôi mà cô ta vẫn có thể nghe được câu chuyện phiếm thú vị như vậy.
Cũng không biết chuyện này là thật hay giả nữa!
Nếu là giả thì thôi đi, nhưng nếu là thật thì gia đình họ...!chẳng phải sắp giàu to rồi sao?
Nghĩ đến đây, hai mắt Tần Minh Lệ sáng rực, làm như nhà họ Tần sắp nhận cô ta làm con gái nuôi vậy.
Cô ta nghĩ đến cuộc nói chuyện vừa rồi của hai người kia, không giống như là giả.
Nghĩ đến đây, trong lòng cô ta càng thêm bồn chồn, chỉ muốn sớm rời khỏi đây để đi kiểm chứng chuyện này là thật hay giả.
Annie vốn còn đang suy nghĩ, đột nhiên nhìn thấy Tần
Minh Lệ nhanh chóng rời đi.
Không ngờ không cần cô thúc giục, Tần Minh Lệ đã vội vàng thu dọn đồ đạc nhanh chóng rời đi rồi.
Annie bảo với Bạch Cầm Sương rằng Tần Minh Lệ đã rời đi, nhưng lúc đó Bạch Cầm Sương không để ý đến chuyện này.
Sau khi Tần Minh Lệ rời khỏi Trang sức đá quý Tư
Huyền, cô ta đến thẳng nơi mà bố mẹ cô ta đang sống.
Sau khi Tần Quốc Phú và Trương Quế Hoa bị đuổi ra khỏi khách sạn, họ được Tần Minh Lệ đưa về chỗ ở của cô ta, nhưng căn nhà của cô ta thực sự quả nhỏ, ba người họ ở chung nên vô cùng chật chội.
Tần Minh Lệ vốn muốn để cha mẹ cô ta về thôn Đại Loan, kết quả là bố mẹ cô ta nghĩ đến Tần Quốc Cường và Liễu Tổ Liên đều đã ở lại thành phố, nên đột nhiên họ không muốn về nữa.
Không còn biện pháp nào khác, Tần Minh Lệ chỉ còn cách cắn răng mà mua cho họ một căn nhà bằng thép màu ở ngoại ô.
May mà hiện tại thời tiết tốt, sống ở đó cũng không đến mức quá khó khăn.
Hai ngày nay Tần Minh Lệ không tìm được việc làm nên tâm trạng của cô ta rất tệ.
Tuy nhiên, chuyện của Tần Minh Xuân khiến cô ta lập tức cảm thấy khối tài sản khổng lồ dường như nằm trong tầm tay.
Cô ta vội vã đến căn nhà bằng thép màu, nhìn thấy bố mẹ mình đang nhặt nhạnh trong đống sắt vụn bên ngoài, vẻ mặt cô ta liền có chút ghét bỏ.
Cô ta hạ giọng: “Bố mẹ đừng có động vào mấy thứ đồ bẩn thỉu đó nữa, vào nhà đi, con có chuyện cần nói với hai người.
Trương Quế Hoa cùng Tần Quốc Phú theo con gái vào nhà, Trương Quế Hoa nói chuyện trước, dùng tiếng phổ thông không chuẩn hỏi: “Minh Lệ, có chuyện gì vậy? Không phải hai ngày nay con đang tìm việc sao? Sao lại có thời gian về đây vậy?”
Tần Minh Lệ nói: “Con không tìm việc nữa, bây giờ chúng ta có một cơ hội có thể kiếm được ít nhất cả chục tỷ hoặc thậm chí vài chục tỷ nữa kìa”
Vẻ mặt Tần Quốc Phú hoảng hốt: “Minh Lệ, không tìm được việc cũng không sao, bố mẹ đi nhặt sắt vụn cũng có thể nuôi được con, con đừng làm chuyện gì điên rồ!”
Sắc mặt Tần Minh Lệ lập tức trầm xuống, không ngờ bố cô ta lại nghĩ rằng cô ta ăn nói điên khùng, cho rằng cô ta bị mắc bệnh thần kinh
Cô ta nói thầm: “Bố, bố đang nói cái gì vậy? Những gì con nói đều là thật.
Nghe nói..… Tần Minh Lệ kể lại cho bố mẹ mình những gì cô ta nghe được trong nhà vệ sinh.
Tần Quốc Phú đột nhiên mở to hai mắt: “Con cho rằng đây là sự thật sao?”
Tần Minh Lệ liếc mắt một cái: “Cho dù là giả thì chúng ta cũng đâu mất gì.
Nhà họ Tần muốn nhận Tần Minh Xuân làm con nuôi, vậy thì kiểu gì cũng phải có chút quan hệ máu mủ với chúng ta.
Bố mẹ chính là chú thím của cậu ta còn gì!”
Trương Quế Hoa nói với Tần Quốc Phú: “Con gái nói cũng có lý.
Không phải hôm qua anh nói, lúc đang nhặt sắt vụn thì nhìn thấy Quốc Cường, anh liền bí mật theo dõi anh ta, biết được anh ta đang sống ở đâu sao? Chúng ta phải đi tìm anh ta ngay bây giờ! Các anh tốt xấu gì cũng là anh em, gặp phải chuyện tốt như vậy, anh ta có thể không cho anh một chút nào sao? Hơn nữa đó còn là gia tài hàng chục triệu, anh ta chỉ cần cho chúng ta một chút thôi cũng đã đủ để gia đình chúng ta sống một đời rồi!”
Tần Minh Lệ cười gật đầu: “Mẹ nói đúng rồi đó!”
Một nhà thương lượng xong liền vội vàng chạy tới chỗ ở của Tần Quốc Cường và Liễu Tổ Liên.
Đó là một khu nhà trọ tầm trung, phần lớn những người sống ở đây đều là nhân viên văn phòng.
Tần Quốc Phú đi nhặt sắt vụn ở gần đó nên phát hiện ra một nơi không có người trông coi, có thể đi vào khu nhà trọ, cả nhà họ liền theo đường đó lẻn vào.
Họ đi thẳng đến khu nhà Tần Quốc Cường ở, lên trên lầu, vừa tới cửa, Tần Minh Lệ đã nóng lòng bấm chuông cửa.
Liễu Tổ Liên không biết ai đang ở bên ngoài nên mới mở cửa.
Vừa mở cửa đã nhìn thấy một nhà ba người Tần Quốc Phú, bà ấy muốn đóng cửa lại, nhưng đã quá muộn.
Tần Quốc Phú trực tiếp đẩy cửa ra, đi qua Liễu Tổ Liên: “Tần Quốc Cường đầu, tôi có chuyện muốn nói với ông ta Liễu Tổ Liên nhìn một nhà ba người Tần Quốc Phú đi vào phòng, ngồi ở trên sô pha, dáng vẻ giống như chủ nhà, không khỏi nhíu mày: “Ông ấy xuống lầu mua đồ ăn rồi.”
Tần Quốc Phú nhìn nơi vợ chồng Tần Quốc Cường ở, có hai gian và một phòng khách, trang trí sạch sẽ sáng sủa, so với chỗ bọn họ ở giống như trên trời dưới đất vậy.
Ông ta bình tĩnh nói: “Cuộc sống hiện tại của các người cũng không tồi nhỉ, tìm được một chỗ ở tốt như vậy.
Liễu Tổ Liên vốn là một người nhu nhược, mặc dù cảm thấy khó chịu nhưng vẫn trả lời: “Căn phòng này là Minh Xuân thuê cho chúng tôi.
Chúng tôi cũng không còn tiền nữa”
Bà ấy không biết Tần Quốc Phú tìm được chỗ ở của mình bằng cách nào, nhưng Tần Minh Xuân đã nói với hai vợ chồng họ rằng, hoặc là cắt đứt liên lạc với gia đình của Tần Quốc Phú, hoặc là họ không có đứa con trai này nữa.
Tần Minh Xuân là con trai của họ, làm sao họ có thể không cần con trai của mình chứ.
Hơn nữa, bởi vì con trai đã mang lại cho họ cuộc sống tốt như vậy, nên họ quyết định cắt đứt quan hệ với gia đình Tần Quốc Phú.
Tần Quốc Phú nghe nói vậy liền cười nhạo: “Minh Xuân có tiền như vậy lại chỉ thuê cho hai người một căn hộ, sao không mua luôn một căn nhà đi, cũng có tổn thêm bao nhiêu tiền đâu.”
Liễu Tổ Liên cau mày: “Nó còn nợ ông chủ, sao có nhiều tiền cho chúng tôi như vậy được.
Hơn nữa, tôi thấy như thế này là đã đủ lắm rồi.”
Tần Quốc Phú nhìn phản ứng của Liễu Tổ Liên, đoán chừng bà ấy không biết Tần Minh Xuân có thể là con nuôi của nhà họ Tần, trong đầu ông ta đột nhiên nảy ra nhiều tính toán.
Một nhà ba người Tần Quốc Phú ngồi chưa được bao lâu thì Tần Quốc Cường đã đi mua thức ăn về.
Nhìn thấy cả nhà anh cả, cơ thể Tần Quốc Cường hơi cứng đờ: “Anh cả, sao anh lại ở đây?”.