Điện thoại di động nhỏ của Tần Minh Huyền rơi trên mặt đất vẫn sáng, trong điện thoại truyền đến âm thanh sốt ruột của Bạch Cẩm Sương: "Bông Vải, Bông Vải! Con làm sao vậy? Con nói chuyện với mẹ đi!"
Bạch Cẩm Sương gọi mà Bông Vải không có phản ứng, cô lại vội vàng gọi Đỗ Yến Oanh: "Mẹ, mẹ! Mẹ có phải đang ở bên cạnh Bông Vải, Bông Vải làm sao vậy, mẹ nói cho con một câu đi!"
Lúc Đỗ Yến Oanh cầm lấy di động của Tần Minh Huyền mới nghe được âm thanh sốt ruột của cô.
Đỗ Yến Oanh suýt chút nữa khóc lên, bà cố nén nỗi nghẹn ngào cùng sự hổ thẹn: "Cẩm Sương, Bông Vải xảy ra chuyện rồi, mẹ mới vừa gọi xe cứu thương...!
Bạch Cẩm Sương vừa nghe lời này liền cuống lên: "Xung quanh có người không? Mẹ, mẹ có thể tìm người hỗ trợ, lái xe đưa Bông Vải đi bệnh viện hay không, con sợ chờ xe cứu thương không kịp...!
Đỗ Yến Oanh nghe nói như thế, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy Tổng Đình Nguyên một mặt luống cuống lại tự trách, bà gắn giọng nói: "Đưa tôi với cháu tới bệnh viện gần đây!"
Tổng Đình Nguyên nhanh chóng gật đầu liên tục: "Được...!Được! Tôi ôm cháu cho!
Đỗ Yến Oanh trực tiếp ôm Bông Vải đứng lên, tức giận lườm ông ta một cái: "Không cần ông làm bộ tốt bụng!" Tổng Đình Nguyên một câu cũng không dám nói, đuổi theo sát, ông ta không nghĩ tới, hơn hai mươi năm không gặp, gặp mặt lại thì ra là tình cảnh hoảng loạn như vậy.
Nếu như ông vừa nãy không có lôi kéo Đỗ Yến Oanh không thả, có lẽ, cháu sẽ không bị đồ vật ép.
Ngã ra rồi bộc phát bệnh hen suyễn.
Đúng, Tổng Đình Nguyên liếc mắt là nhìn ra được, Tần Minh Huyền có bệnh hen suyễn, bởi vì mẹ của ông mắc bệnh hen suyễn, hơn nữa, vẫn là có tính di truyền, Tống Đình Nguyên không nghĩ tới, bệnh này chưa di truyền đến trên người ông, chưa di truyền đến trên người Bạch Cẩm Sương, con của Bạch Cẩm Sương lại không thể tránh được.
Ông ta nhìn dáng vẻ lo lắng lại phẫn nộ của Đỗ Yến Oanh, biết bà đang lo lắng lắm rồi, ông ta cũng không dám làm Đỗ Yến Oanh càng tức giận, chỉ muốn đưa cháu tới bệnh viện sớm một chút!
Một bên khác, Bạch Cẩm Sương không kịp về phòng khách, xoay người định đi.
Annie gọi cô một tiếng: "Cẩm Sương!"
Bạch Cẩm Sương sắc mặt tái nhợt: "Cô đi vào nói với bọn họ một tiếng, tôi có chút việc gấp, đi trước!"
Annie mới vừa mới ra ngoài, nghe được Bạch Cẩm Sương nói chuyện, cô theo sát Bạch Cẩm Sương: "Được, tôi sẽ đi nói cho bọn họ biết ngay bây giờ, chỉ có điều Là Bông Vải xảy ra chuyện gì rồi sao? *
Bạch Cẩm Sương nghe nói như thế liếc mắt nhìn Annie, viền mắt dật dật, gật gật đầu: "Ừm!
Dứt lời, cô tăng nhanh bước chân, đi ra ngoài, Annie cũng không tiếp tục theo sau.
Bạch Cẩm Sương mới vừa lên xe, thì nhận được tin của Đỗ Yến Oanh, biết được bà muốn đem Tân Minh
Huyền đưa đến bệnh viện kia, cô mau mau lái xe đi.
Trên đường, Bạch Cẩm Sương gọi điện thoại cho Mặc Tu Nhân: "Mặc Tu Nhân...!Bông Vải...!Bông Vải lại phát bệnh rồi!"
Bạch Cẩm Sương cảm giác, bản thân từ trước đến giờ là một người kiên cường, đặc biệt là sau khi sinh Bông Vải, cô cảm giác mình dường như không gì không làm được, đã biến thành siêu nhân.
Coi như là trước đây Bông Vải bị ốm, cô có lo lắng, cũng phải thể hiện là cực kỳ bình tĩnh, sẽ không để cho bản thân dễ dàng hoảng loạn, dễ dàng chảy một giọt nước mắt, bởi vì cô biết, nếu như cô hoảng rồi, Đỗ Yến Oanh sẽ không còn người để tin cậy, đến lúc đó, còn có ai có thể bình tĩnh mà mang con đến xem bệnh, còn có ai sau này có thể khỏe mạnh chăm sóc Bông Vải
Vì lẽ đó, trước đây mỗi một lần, cô đều tự nói với mình, không thể khóc, không thể hoảng loạn.
Nhưng vào thời khắc này, khi nói với Mặc Tu Nhân tình hình của Bông Vải, Bạch Cẩm Sương đột nhiên cảm giác được sự oan ức với khổ sở mà trước nay chưa từng có, giọng nó của cô lập tức mang theo tiếng khóc nức nở: "Mặc Tu Nhân...!Làm sao bây giờ?”
Cô muốn hỏi chính là sau này làm sao bây giờ, Bông Vải thân thể yếu như vậy, dễ dàng phát bệnh, sau này lớn rồi, loại bệnh này không cách nào trị tận gốc, con sẽ phải mang theo nó cả đời, lúc nào cũng có thể
Bạch Cẩm Sương thật sự không dám nghĩ tới.
Khi Mặc Tu Nhân nghe được lời Bạch Cẩm Sương, thực sự cũng có chút hoảng loạn, dù sao, Bông Vải là con trai ruột của anh với Bạch Cẩm Sương.
Nhưng mà, Bạch Cẩm Sương đã buồn khổ như vậy rồi, anh càng không thể hoảng loạn, anh muốn cho Bạch Cẩm Sương có chỗ dựa vào.
Anh trầm giọng nói: "Cẩm Sương, đừng sợ, chúng ta bây giờ đi bệnh viện, dì Đỗ không phải còn bên cạnh Bông Vải sao? Chỉ cần đúng lúc xịt thuốc ức chế bệnh hen suyễn, kịp thời đưa đi bệnh viện là Bông Vải sẽ không có chuyện gì đâu!"
Anh dứt lời, tựa hồ nghe được tiếng nức nở trầm thấp của Bạch Cẩm Sương, nhưng cô cố gắng hít thở để át tiếng đi, tựa hồ không muốn để cho anh nghe được.
Mặc Tu Nhân nói tiếp: "Chuyện sau này, em cũng không cần lo lắng, anh đã nói rồi sẽ tìm người giúp Bông Vải hoàn toàn trị tận gốc, vậy thì nhất định có thể trị tận gốc, Đàm Phi Tuấn quãng thời gian trước đã nói với anh, ông ta mấy năm qua cũng chưa hoàn toàn từ bỏ nghiên cứu chữa trị bệnh hen suyễn, hiện tại đã có thành tựu rất lớn, anh hai ngày nay phải đi nước A, xử lý phòng nghiên cứu dưới lòng đất của Lục Thành Ngôn, để Đàm Phi Tuấn tiếp tục nghiên cứu thuốc chữa trị bệnh hen suyễn! Bọn họ ngay cả người nhân bản còn có thể nghiên cứu ra, một phương thuốc chữa bệnh, sẽ không làm khó được bọn họ, em phải tin tưởng, Bông Vải rất nhanh sẽ có thể tìm được thuốc chữa trị hoàn toàn, chờ sau này con khôi phục khỏe mạnh, tanh sẽ đích thân lập ra cho con kế hoạch rèn luyện thân thể, nhất định sẽ làm cho con trở nên khỏe mạnh hơn!"
Mặc Tu Nhân vốn là tính toán hai ngày nữa tới nước A, Sở Hạnh Từ có thể là không đắc tội với anh, ngày hôm nay trực tiếp nói cho anh biết, Lục Thành Ngôn không dự định từ bỏ nghiên cứu nhân bản người, hơn nữa, trong phòng thí nghiệm vô số những "Đồ vật” kia đánh số hiệu là Tần Vô Đoan số mấy, Lục Thành Ngôn cũng không tính tiêu hủy, anh ta cảm thấy cái kia là của vật liệu thí nghiệm của anh ta, tâm huyết của anh ta, anh ta không thể từ bỏ.
Đã có mâu thuẫn như vậy, Sở Hạnh Từ không cách nào thay đổi quyết định của Lục Thành Ngôn, vậy nên Mặc Tu Nhân chỉ có thể sử dụng thủ đoạn cứng rắn.
Sở Hạnh Từ chỉ nói một chút yêu cầu, nếu như Lục Thành Ngôn không có làm ra chuyện gì làm hại nhà họ Tần, hi vọng Mặc Tu Nhân tha cho anh ta một mạng.
Mặc Tu Nhân lúc đó đồng ý rồi, thế nhưng, đây là có tiền đề, chỉ mong Lục Thành Ngôn đừng tiếp tục chọc giận anh, bằng không, đừng trách anh lòng dạ độc ác.
Đương nhiên, lần này đi nước A, một mặt là tiêu hủy những vật liệu thí nghiệm kia, một mặt khác là, Mặc Tu Nhân liên lạc Đàm Phi Tuấn, Đàm Phi Tuấn kỳ thực đã nghiên cứu ra thuốc Lục Thành Ngôn khống chế bản thân, bất cứ lúc nào có thể xin nhờ khống chế của anh ta.
Thế nhưng, trước đây ông ta để Mặc Tu Nhân bảo vệ Đàm Phi Vũ, Đàm Phi Vũ bây giờ tuy rằng mất trí nhớ, nhưng bây giờ cơ thể cũng đã khôi phục, có thể nói không tổn hại đến một sợi tóc.
Vì lẽ đó, Đàm Phi Tuấn liền đề xuất để Mặc Tu Nhân đưa Đàm Phi Vũ đến chỗ ông, ông có thể làm nội ứng cho Mặc Tu Nhân
Lục Thành Ngôn hiện tại đang dời đồ đạc của phòng nghiên cứu dưới lòng đất, Đàm Phi Tuấn làm bộ tiếp tục bị anh ta khống chế, theo anh ta đồng thời dời đi, đến lúc đó, Mặc Tu Nhân tới rồi, ông sẽ đem địa chỉ phòng thí nghiệm mới của Lục Thành Ngôn nói cho Mặc Tu Nhân.
Mặc Tu Nhân đã sớm đưa ra quyết định, chỉ cần chuyện lần này thành công, anh liền xây một phòng thí nghiệm cho Đàm Phi Tuấn, chuyên môn nghiên cứu thuốc chữa trị bệnh hen suyễn.
Bạch Cẩm Sương nghe được những lời của Mặc Tu Nhân, âm thanh khổ sở có chút không khống chế được: "Có thật không?"
Giọng nói của Mặc Tu Nhân thành khẩn nghiêm túc: "Đương nhiên là thật chứ, em yêu, em thấy anh lừa gạt em lúc nào chưa, trước khi nghiên cứu ra thuốc chữa trị bệnh hen suyễn, chúng ta chỉ cần cẩn thận một chút, bất cứ lúc nào cũng phải chú ý tình hình của Bông Vải, nếu như phát bệnh, kịp thời xịt thuốc đưa đi bệnh viện, hẳn là sẽ không ra vấn đề lớn lao gì, đợi thuốc được nghiên cứu ra, Bông Vải nhà chúng ta sẽ có thể sống bình thường như những đứa trẻ khác!" "Thật sự.." Bạch Cẩm Sương khịt khịt mũi: "Thật sự có một ngày như thế sao?"
Mặc Tu Nhân ngữ khí trịnh trọng, dường như hứa hẹn: "Sẽ có mà!"
Bạch Cẩm Sương thừa lúc đèn đỏ, không nhịn được xoa xoa nước mắt: "Ừm, em tin tưởng anh!".