Đến gần trưa, Đỗ Yến Oanh gọi điện thoại về: "Cẩm Sương, trưa nay mẹ định đưa Bông Vải đi mua quần áo.
Cậu bé cũng muốn tự mình mua chút quà cho bố mẹ của Mặc Tu Nhân.
Con đi không?"
Bạch Cẩm Sương vừa định trả lời thì thấy Annie gõ cửa bước vào: "Cẩm Sương...!
Cô ấy nhìn thấy Bạch Cẩm Sương đang gọi điện thoại thì im lặng ngay.
Bạch Cẩm Sương nói với Đỗ Yến Oanh: "Mẹ, mẹ chờ con một lát!" Dứt lời, cô ngẩng đầu nhìn về phía Annie: "Có chuyện gì vậy?"
Annie nói: "Tôi không biết nguyên hiệu trưởng của Đại học Trà Giang nhờ đâu mà biết được cô chính là Tư Huyền, cho nên muốn mời cô đến học viện thiết kế thuộc Đại học Trà Giang để đứng lớp dạy sinh viên của ông ta một buổi! Cô để tôi trả lời họ.
Trưa hôm nay họ muốn mời cô một bữa, để thảo luận cụ thể một chút về tình hình hôm đó!"
Bạch Cẩm Sương suy nghĩ một chút rồi gật đầu trả lời: "Được rồi, cô trả lời họ đi!"
Dứt lời, Bạch Cẩm Sương nói với Đỗ Yến Oanh: "Mẹ, buổi trưa con có việc phải làm, có vẻ là không thể đi cùng Bông Vải được.
Mẹ cứ đưa cậu bé đi đi, đồ đạc thì mẹ cứ xem rồi mua là được!" Đỗ Yến Oanh gật đầu: "Được rồi, mẹ hiểu rồi! Vậy con đi đi!"
Vừa đến giờ tan làm thì Bạch Cẩm Sương đưa Annie đến dự tiệc.
Đỗ Yến Oanh đến nhà trẻ đón Tần Minh Huyền, đưa cậu bé đi ăn tối trước, sau đó đưa cậu bé đi mua quà.
Sau khi đến trung tâm mua sắm, Đỗ Yến Oanh định đưa Tần Minh Huyền đi mua hai bộ quần áo, sau đó mới đi mua những thứ khác.
Kết quả là khi bà đi đến khu quần áo trẻ em trên tầng ba, Đỗ Yến Oanh lờ mờ nghe thấy có người gọi tên mình.
Đỗ Yến Oanh vừa nắm lấy tay Tần Minh Huyền, vừa quay lại đằng sau nhìn xung quanh một vòng, bà không thấy ai cả, còn tưởng mình đã nghe nhầm.
Lên đến tầng ba, bà đưa Tần Minh Huyền đi vào cửa hàng quần áo trẻ em, cúi đầu hỏi Tần Minh Huyền: "Con muốn tự mình chọn quần áo, hay để ngoại chọn cho con?"
Tần Minh Huyền chớp chớp mắt, ngoan ngoãn nói: "Bà ngoại chọn cho con đi, mắt bà ngoại tinh tường lắm!"
Đỗ Yến Oanh nghe cậu bé nói như vậy thì khuôn mặt bỗng vui vẻ ngay lập tức, Bông Vải nhà chúng nó thật là ngoan quá! Đỗ Yến Oanh vừa nắm tay Bông Vải vừa nhìn xem quần áo bên trong cửa hàng.
Bà chỉ tay vào một bộ quần áo và nói: “Phiền cô lấy quần áo này xuống cho cậu bé này mặc thử chút nhé!
Kết quả là, nghe thấy một giọng nói quen thuộc và xã lạ từ lâu đã không nghe thấy vang đến từ phía sau: "Yến Oanh.
"
Cơ thể Đỗ Yến Oanh cứng đờ trong nháy mắt, gắng sức nắm lấy tay Tần Minh Huyền, chậm rãi xoay người lại, giống như phát lại một thước phim quay chậm, nhìn người đứng phía sau.
Tổng Đình Nguyên ngây ngốc nhìn Đỗ Yến Oanh, ánh mắt không xê dịch đi chút nào, đã tròn hai mươi bốn năm ông ta không được gặp Đỗ Yến Oanh, ông ta cũng đã đi tìm bà chừng ấy năm rồi.
Ông ta biết mình đã không bảo vệ tốt Đỗ Yến Oanh và đứa trẻ, nên đã đánh mất nó, ông ta đi tìm nhiều năm rồi nhưng vẫn không thấy, sáu năm trước ông ta tưởng rằng mình đã tìm thấy đứa con gái rồi, nhưng ông ta không nghĩ rằng mình đã nhận một đứa con giả mạo.
Mấy năm qua, không một ngày nào ông ta không cảm thấy hối hận, nếu năm đó ông ta có thể bảo vệ đứa nhỏ thật tốt, sẽ không phát sinh những chuyện sau đó đúng không?
Thế nhưng, tất cả mọi chuyện đều không có nếu như
Thời gian càng nhanh qua đi, ông ta càng hoảng hốt, và ông ta không thể chắc chắn liệu mình còn có thể gặp lại Đỗ Yến Oanh khi ông ta còn sống trên cuộc đời này hay không.
Tuy nhiên, ông ta không ngờ rằng mình đã có thể thực sự gặp được.
Vừa rồi ở tầng hai, khi nhìn thấy Đỗ Yến Oanh từ xa, suýt chút nữa còn tưởng rằng mình đang nằm mơ!
Đến khi ông ta vội vã đuổi theo, ông ta mới dám khẳng định đúng là không nằm mơ, Đỗ Yến Oanh thật sự đã trở vê!
Còn nữa...!Bạch Cẩm Sương và con của cô cũng đã trở về, làm sao Yến Oanh có thể không trở về cùng bọn họ được! Thời khắc này, Tổng Đình Nguyên thật sự rất biết ơn Bạch Cẩm Sương, người con gái mà bao năm qua ông đã không làm tròn trách nhiệm của một người cha, lại giúp ông ta gặp lại vợ yêu của mình khi còn sống!
Dường như đôi tay của Tổng Đình Nguyên đang run rẩy, giọng nói gượng gạo, cẩn thận và dè dặt: "Yến Oanh..."
Đỗ Yến Oanh nhìn Tổng Đình Nguyên, hốc mắt đỏ ửng lên, nghe thấy Tổng Đình Nguyên gọi mình, Đỗ Yến Oanh phản ứng lại ngay lập tức, thẳng thừng kéo Tần Minh Huyền rời đi.
Tần Minh Huyền rất thông minh, có thể dễ dàng nhận ra bà ngoại không muốn nhìn thấy người đang đứng trước mặt, vì vậy cậu bé nhanh chóng ngoan ngoãn đi theo.
Kết quả là, Tổng Đình Nguyên bỗng chốc nổi nóng! Ông ta vội vàng chạy lại nắm lấy cánh tay Đỗ Yến Oanh, dường như có cả ngàn lời muốn nói nhưng lại mắc nghẹn ở cổ họng, không nói được lời nào.
Đỗ Yến Oanh nhìn Tổng Đình Nguyên, ánh mắt tràn chứa sự oán hận và không cam lòng, tình cảm dồn nén trong lòng nhiều năm như vậy bỗng bộc phát ra, bà ta thẳng thừng hất cánh tay Tổng Đình Nguyên ra: "Ông cút ngay cho tôi, tôi không biết ông!"
Việc mất con gái khi đó khiến bà uất ức, bao nhiêu năm không tìm được con gái, không muốn quay về nhà họ Tống, tình cảm trong lòng dành cho Tổng Đình Nguyên biến thành sự không cam tâm, mọi ưu tư đọng lại trong trái tim nhiều như thế khiến bà lăn lộn khó ngủ cả ngày lẫn đêm.
Nhưng bây giờ, khi người này lại xuất hiện trước mặt mình, bà thật sự không thể kiềm chế được cảm xúc của mình, lúc trước mạnh miệng nói chuyện với Đàm Phi Tuấn như vậy mà lại không làm được.
Sau tất cả, bà vẫn còn oán hận Tống Đình Nguyên, nguyên nhân của tất cả mọi chuyện xảy ra những năm gần đây đều là do năm đó ông ta vứt bỏ Cẩm Sương, Đỗ Yến
Oanh không muốn nói đến những chuyện sau này nữa! Tổng Đình Nguyên nắm lấy tay bà không buông, đôi mắt Đỗ Yến Oanh đỏ bừng, khuôn mặt lạnh tanh: "Tôi nói buông ra!"
Đỗ Yến Oanh buông Tần Minh Huyền ra, tay còn lại nắm lấy tay Tổng Đình Nguyên.
Tổng Đình Nguyên thực sự sợ lần này sẽ mất liên lạc với Đỗ Yến Oanh một lần nữa cho nên dù thế nào thì ông ta cũng không chịu buông tay.
Hai người bắt đầu giằng co.
Tần Minh Huyền sợ mình bị đụng trúng nên vô thức lùi về phía sau, cậu bé cũng muốn giúp bà ngoại, nhưng thân thể cậu bé không cho phép, thậm chí là bị đánh ngã cũng có thể phát bệnh.
Cậu bé lo lắng, lấy điện thoại di động ra và gọi cho Bạch Cẩm Sương.
Kết quả là điện thoại của cậu bé chưa kịp kết nối được thì một nhân viên hướng dẫn mua sắm từ cửa hàng quần áo trẻ em bỗng nhiên bay đến chỗ cậu bé, đối phương nghĩ rằng Đỗ Yến Oanh đang đánh nhau với Tổng Đình Nguyên nên vội vàng chạy đến và định khuyên can.
Cuối cùng, chân của người hướng dẫn viên mua sắm vô tình trượt trên sàn đá cẩm thạch, thẳng tay vươn ra đỡ cái kệ trưng bày búp bê bên cạnh, kệ trưng búp bê vốn nhẹ, bỗng nhiên rơi về phía bà ta và Tần Minh Huyền
Tần Minh Huyền không kịp né tránh, bị một con búp bê bằng vải phủ đầy lông đè xuống đất.
Con búp bê bằng vải và cái kệ trưng đó không nặng, nhưng toàn thân bị con búp bê phủ đầy lông lá đó đè xuống trực tiếp thì có thể ảnh hưởng đến tính mạng của
Tần Minh Huyền.
Đỗ Yến Oanh nghe thấy tiếng động, quay đầu lại nhìn, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi tột độ: "Bông Vải!"
Tổng Đình Nguyên cũng ngây ngẩn cả người! Đỗ Yến Oanh tức giận, lấy hết sức bình sinh thẳng thắn hất tay của Tổng Đình Nguyên ra, lao về phía Tần Minh Huyền, bà vội vàng nâng kệ trưng lên, nâng con búp bê lớn đang đè nặng lên người Tần Minh Huyền ra.
Sau đó, bà nhìn thấy sắc mặt Tần Minh Huyền tái nhợt, thở không ra hơi!
Nhân viên hướng dẫn mua hàng đứng bên cạnh cũng bị sốc!
Đỗ Yến Oanh thực sự sợ hãi, bà gần như phát khóc, nhanh chóng tìm bình xịt hen suyễn, nâng đầu của Tần Minh Huyền lên, và xịt cho cậu bé.
Tình hình lần này của Tần Minh Huyền rõ ràng là nghiêm trọng hơn nhiều so với lần trước ở nước ngoài, không chỉ bị con búp bê lông lá bịt mũi miệng mà bỗng nhiên cậu bé còn bị sự việc ban nãy hù dọa.
Đỗ Yến Oanh xịt thuốc cho Tần Minh Huyền, đôi tay run run cầm điện thoại, nhanh chóng bấm gọi cho xe cứu thương..