Vẻ mặt Mặc Tổ Nhiên căng thẳng: “Thân phận gì cơ? Chuyện của anh con, không thể nói ra ngoài được!”
Thấy Mặc Tố Nhiên như vậy, bà người đàn ông nhà họ Tần không hẹn mà cùng mỉm cười, lúc này mới biết được tầm quan trọng của chuyện này!
Mặc Tổ Nhiên nhớ tới dáng vẻ đánh chết không nhận của mình lúc trước, có chút đỏ mặt nói: “Lúc trước mẹ chưa biết thân phận của anh con, còn nữa...!anh con cũng đã về rồi, con có thời gian...!cũng đưa Bạch Cẩm Sương và con về đây xem, mẹ cũng muốn gặp cháu!”
Mặc Tu Nhân gật đầu cười: “Vâng, con sẽ sắp xếp thời gian dẫn bọn họ về, thân phận vừa rồi con nói, là thân phận con nuôi, chỉ cần cả nhà chúng ta thể hiện thái độ với anh, thời gian không lâu, mọi người tự nhiên sẽ coi anh như người nhà họ Tần thôi!”
Mặc Tố Nhiên kích động vội vàng gật đầu: “Cái này được đấy!” Sau này cho dù bà ấy có đối xử tốt với Tần Minh Xuân, người khác cũng sẽ chỉ cho rằng bà ấy xem con nuôi như con ruột mà thôi.
Cuối cùng, Mặc Tu Nhân mang theo chứng cứ mà Tần Hạo đưa cho anh rời đi, Tần Minh Xuân ở lại nhà họ Trần với bố mẹ.
Mặc Tu Nhân đi từ trong nhà ra, thời gian không còn sớm nữa, Sở Hạnh Từ sớm đã gửi địa chỉ qua cho anh, Mặc Tu Nhân định tới đó trước.
Kết quả, anh vừa mới tới nhà hàng Minh Toàn đã thấy Sở Hạnh Từ tới rồi.
Mặc Tu Nhân nhìn anh ta, vẻ mặt vô cảm ngồi xuống, Sở Hạnh Từ nói với phục vụ ở cửa: “Có thể mang đồ ăn lên rồi!”
Mặc Tu Nhân nhướng mày, nhìn thoáng qua Sở Hạnh Từ: “Tôi còn cho rằng anh tới tìm tôi để ngả bài chứ? Dù sao thì, đi tới bước này, anh cũng không cần phải giấu giếm thân phận và mục đích của mình nữa rồi, không phải sap?"
Vẻ mặt Sở Hạnh Từ lạnh nhạt: “Đúng là tôi tìm anh để ngả bài, tôi thật sự quá tò mò, sao anh lại biết tôi muốn đối phó anh, dù sao thì, lúc trước thái độ của tôi đối với anh cũng rất tốt, hoặc có thể nói, từ trước đến giờ anh vẫn luôn đề phòng tôi như vậy?”
Mặc Tu Nhân trào phúng cong môi nói: “Lưới trời lồng lộng, tuy thưa khó lọt, anh từng nghe qua câu này chưa?” Sở Hạnh Từ nhìn anh nói: “Có liên quan gì sao?”
Vẻ mặt Sở Hạnh Từ vẫn vô cảm: “Có người nhìn thấy
Lục Thành Ngôn tới gặp anh!” Ánh mắt Sở Hạnh Từ hiện lên một lớp khói mù: “Quả nhiên là anh ta tiết lộ hành tung!”
Mặc Tu Nhân nhìn phục vụ bắt đầu mang đồ ăn lên, có chút giễu cợt nhìn Sở Hạnh Từ: “Anh thật sự muốn ăn cơm cùng tôi sao?”
Con ngươi Sở Hạnh Từ lóe lên: “Có những lời, vừa ăn vừa nói tôi cảm thấy tốt hơn!”
Mặc Tu Nhiên gật đầu: “Cũng phải, nếu như nói không hay thì có thể trút đồ ăn lên đầu đối phương!” Sở Hạnh Từ: "
Đúng là anh ta không thể nhìn ra, Mặc Tu Nhân còn có một mặt bạo lậu như vậy, anh ta còn tưởng rằng Mặc Tu Nhân là một người văn minh!
Mặc Tu Nhân nhàn nhạt nhìn anh ta một cái: “Bây giờ tôi hỏi anh một cầu, vì sao anh lại làm như vậy?”
Cho dù trong lòng đã có suy đoán, hơn nữa cũng vô cùng chắc chắn, nhưng Mặc Tu Nhân vẫn muốn nghe Sở Hạnh Từ xác nhận một lần.
Dù sao thì, lúc đầu anh đúng là muốn hợp tác cùng Sở Hành Từ, hơn nữa còn có ấn tượng không tồi với Sở Hành Từ.
Nói thật ra thì cũng có chút gọi là anh hùng thưởng thức lẫn nhau.
Năng lực của Sở Hạnh Từ không tồi, chỉ tiếc là trải qua sóng gió, muốn báo thù còn tìm sai kẻ thù...!
Sắc mặt Sở Hành Từ u ám: “Anh chắc chắn là là anh hỏi thì tôi sẽ trả lời sao?"
Mặc Tu Nhân cười một tiếng, giọng điệu nhàn nhạt: “Anh không nói với tôi cũng được thôi, chỉ có điều, tôi sẽ đưa Lục Thành Ngôn ra tòa, kiện anh ra dùng thủ đoạn tranh chấp không chính đáng, chế tạo người nhân bản, ăn cấp mật mã của công ty! Anh cảm thấy, những chuyện này nếu như truyền ra ngoài, sẽ mở ra sóng gió lớn thế nào đây?”
Sở Hành Từ nghe được câu này, sắc mặt lập tức thay đổi: “Anh biết Tần Vô Đoan là người nhân bản sao?"
Nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Sở Hạnh Từ, Mặc Tu Nhân khẽ cười, đáy mắt mang theo một tia lạnh lẽo: “Tôi còn biết, mã số của Tần Vô Đoan là số một” Vẻ mặt Sở Hạnh Từ càng thêm khiếp sợ, thật lâu sau vẫn không thể hoàn hồn.
Lúc trước anh ta từng nghĩ, anh ta đối phó với Mặc Tu Nhân, kết quả lại bị Mặc Tu Nhân đối phó lại, thua một cách triệt để, chắc chắn là Mặc Tu Nhân đã điều tra ra gì đó.
Nhưng mà, anh thật sự không ngờ, đến cả cái này mà
Mặc Tu Nhân điều tra ra được.
Chỉ có điều, anh ta cũng là một người thông minh, rất nhanh đã phản ứng lại: “Là Đàm Phi Tuấn, đúng không?” Anh ta sớm đã không yên tâm với giáo viên của em trai, nhưng mà em trai lại mềm lòng với Đàm Phi Tuấn, anh ta nể mặt em trai, nên mới nới lỏng thủ đoạn một chút, không ngờ!”
Thấy sắc mặt khó coi của Sở Hạnh Từ, Mặc Tu Nhân không chút để ý nói: “Anh cũng không cần phải hối hận như vậy, cảm thấy thủ đoạn với Đàm Phi Tuấn chưa đủ mạnh, tôi biết, còn kém xa so với những gì anh muốn làm!”
Nghe được lời này, Sở Hạnh Từ nắm chặt lấy điện thoại di động, sắc mặt anh ta trầm xuống, cúi đầu gửi đi một tin nhắn.
Tuy rằng anh ta hiểu rõ mình thua rồi, nhưng mà, đối với hành vi của Đàm Phi Tuấn, anh ta cũng khó mà chịu được.
Anh ta đang định gửi tin tức đi, bảo Lục Thành Ngôn xử lý Đàm Phi Tuấn thì không ngờ, Mặc Tu Nhân lại một lần nữa mở miệng: “Anh cũng đừng nghĩ tới chuyện xử lý Đàm Phi Tuấn, cho Đàm Phi Tuấn một bài học, dù sao thì...!Đàm Phi Vũ cũng không còn ở trong tay Lục Thành Ngôn nữa rồi!”
Sở Hạnh Từ đang muốn gửi tin nhắn đi, đột nhiên ngẩng đầu: “Anh...!
Mặc Tu Nhân vô cùng tốt bụng, còn bổ sung thêm một câu: “Tôi đã đưa Đàm Phi Vũ đi, dù sao thì...!tôi từng hứa với Đàm Phi Tuấn, sẽ bảo vệ tính mạng cho bố con họ!"
Sở Hạnh Từ trầm mặt không nói gì, anh ta cũng không ngờ, Mặc Tu Nhân lại tính toán nhiều như vậy, đã chuẩn bị làm trước rất nhiều chuyện.
Khuôn mặt anh ta trầm xuống, thật lâu không nói gì, Mặc Tu Nhân nhìn dáng vẻ hiện giờ của anh ta, nghĩ tới bây giờ anh ta còn chưa biết mình đối phó sai người, đáy mắt lóe lên một tia thương hại.
Anh nói: “Sở Hạnh Từ, nếu như đã không giáo huấn được Đàm Phi Tuấn, có phải tiếp theo anh nên nói với tôi, anh và Lục Tư Ngôn, rốt cuộc có quan hệ gì?”
Sở Hạnh Từ nhìn anh: “Anh không biết sao?” Mặc Tu Nhân khẽ cười: “Đương nhiên biết rồi, anh em phải không!”
Sắc mặt Sở Hạnh Từ tái mét: “Anh biết rồi còn hỏi, anh đang sỉ nhục tôi sao?”
Mặc Tu Nhân lắc đầu: “Sỉ nhục anh chẳng có lợi ích gì, chỉ là tò mò, sao anh lại trở thành con nuôi của nhà họ Thẩm, vì sao không ai biết, quan hệ giữa anh và Lục Thành Ngôn, không hơn không kém!”
Sắc mặt Sở Hạnh Từ âm u: “Chuyện này không cần thiết phải nói cho anh! Ngược lại, thật ra tôi rất tò mò, từ trước tới giờ tôi và Lục Thành Ngôn luôn giấu giếm quan hệ, vô cùng ít người biết, sao tổng giám đốc Mặc lại điều tra ra được?”
Mặc Tu Nhân cười nói: “Đàm Phi Tuấn biết, có lẽ tổng giám đốc Sở không biết, từ khi biết Lục Thành Ngôn có một người anh trai, tôi đã bắt đầu điều tra rồi!”
Sở Hành Từ tức giận nắm chặt tay, hiện giờ anh ta càng muốn giết chết Đàm Phi Tuấn!
Mặc Tu Nhân nhìn xa xăm về phía bên ngoài cửa sổ, cũng không nói gì.
Sở Hạnh Từ nhắm mắt lại, thấp giọng nói: “Tổng giám đốc Mặc lợi hại, sớm như vậy đã liên thủ với Đàm Phi Tuấn, là tôi không tính toán kỹ bằng anh, trở thành một kẻ bại trận dưới tay anh, tôi tình nguyện rút lui!”
Sở Hạnh Từ cho dù có thua cũng đã thể hiện phong độ lớn nhất của mình rồi.
Mặc Tu Nhân nhìn anh ta với vẻ sâu xa: “Tổng giám đốc Sở khiêm tốn rồi, anh ra một ván cờ lớn như vậy, nếu như tôi không điều tra ra Tần Vô Đoan là người nhân bản số một, không biết quan hệ của anh và Lục Thành Ngôn có quan hệ, có lẽ, tôi thật sự sẽ bị anh thao túng tài chính rồi! Khiến tập đoàn Tần thị lâm vào nguy cơ phá sản!”.