Nụ cười của Mặc Tu Nhân khiến Bạch Cẩm Sương đỏ bừng cả mặt, trong lòng không nhịn được mà chửi bởi, da mặt của Mặc Tu Nhân thật sự càng ngày càng dày, con người lạnh lùng trước kia thật sự đã vỡ tan thành mảnh vụn.
Kết quả là khi lên xe, cô vừa thắt dây an toàn, đã thấy cơ thể Mặc Tu Nhân lại gần.
Bạch Cầm Sương nhất thời căng thẳng: "Anh định làm gì? Bây giờ vẫn là ban ngày, còn ở trong xe, anh...!
Mặc Tu Nhân cười nhẹ: “Em yêu, sao em lại căng thắng vậy, anh chỉ muốn nói cho em biết...!em càng nhìn chăm chăm vào anh, anh càng muốn hôn em, nếu em lại nhìn chăm chăm vào anh nữa, anh sẽ nghĩ rằng...em đang muốn anh hôn em Bạch Cẩm Sương đỏ mặt: "Ăn nói vớ vẩn, em không có ý như vậy.
Mặc Tu Nhân cười nhẹ.
Thật không?"
Bạch Cấm Sương dứt khoát quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, không hề đáp lại tên này nữa.
Khi đến nhà trẻ, Bạch Cẩm Sương nói với thầy giáo Bối một tiếng xin được đón Tần Minh Huyền, sau đó vào trong lớp mang Tân Minh Huyền đi ra.
Vừa mới sau giờ nghỉ trưa, giữa các giờ học có mười phút điều chỉnh thời gian, thầy giáo Bối gọi Tần Minh Huyền ra.
Tần Minh Huyền ngẩng đầu liền nhìn thấy bố mẹ mình đang đứng ở cửa, cười tươi trông về phía mình.
Đây là lần đầu tiên bố và mẹ cùng nhau xuất hiện trước mặt các bạn nhỏ của cậu bé để đón cậu, cậu bé chạy lon ton về phía Mặc Tu Nhân và Bạch Cẩm Sương: "Bố ơi, mẹ ơi!"
Giọng cậu bé rất lớn, những đứa trẻ khác trong lớp đều nhìn ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên Bạch Cẩm Sương nhìn thấy Bông Vải vui vẻ như vậy, cô mỉm cười, cúi người xuống định bể Tần Minh Huyền.
Kết quả là thằng bé kia lao tới đây như một viên đạn đại bác thẳng vào trong lòng Mặc Tu Nhân.
Đẻ mặt Bạch Cẩm Sương lập tức nhăn nhó nhìn hai bố con bên cạnh, cảm thấy lúc này đây, cô vô cùng giống như người cô đơn bị mưa dập gió vùi.
Lúc này, cô nghe thấy bọn trẻ trong lớp láo xáo khảo nhau.
"Đó là bố mẹ của Tần Minh Huyền sao? Không phải ai cũng nói là cậu ấy không có bố ư?" "Thầy giáo vừa nói là bố mẹ đến đón, thầy giáo sao có thể nói dối được!" "Bố của cậu ấy đẹp trai quá, mẹ cậu ấy cũng thật xinh đẹp, sau này mình sẽ kêu Tần Minh Huyền làm bạn trai của mình!"
Bạch Cẩm Sương lộ vẻ ngượng ngùng, đứa nhỏ này...!trưởng thành có hơi sớm
Lúc này, có nghe thấy Cảnh Đa Nhiên hung dữ nói: "Các cầu nhìn thấy chưa? Đó là bố của Tần Minh Huyền, bố của các cầu một ngón tay của chú ấy cũng không sánh bang.
Nếu sau này có ai dám nói Tần Minh Huyền không có cha, tôi đánh chết đứa đó!" Những đứa trẻ xung quanh coi Cảnh Đa Nhiên như kẻ bắt nạt, chúng lập tức không dám nói gì nữa.
Kẻ bắt nạt nhỏ lập tức nâng cao giọng, cứng rắn nói: "Còn nữa, Tần Minh Huyền là bạn trai tương lai của tôi, các cậu đều dừng hết mấy cái chủ ý kia cho tôi!"
Vẻ mặt của Bạch Cẩm Sương thật khó diễn tả thành lời, cô thực sự không thể tưởng tượng được tính cách của Làm Kim Thư như thế nào mà.
Tuy nhiên, nếu con gái giống bố thì...!cũng không khó hiểu lắm.
Tần Minh Huyền kích động ôm bố cậu bé đủ kiểu, sau đó ngượng ngùng nhìn Bạch Cẩm Sương: "Mẹ, thầy giáo nói hai người muốn đón con phải không?"
Bạch Cẩm Sương nhìn đứa con trai bé bỏng của mình, nghĩ đến những đứa trẻ nói rằng Bông Vải không có bố, cô gật đầu: "Ừm, hôm nay là sinh nhật của bố con, bố và mẹ sẽ cùng nhau đưa con đi chơi để mừng sinh nhật bố nhé?"
Khuôn mặt thằng bé lập tức vui vẻ: "Được ạ!"
Vừa rồi Mặc Tu Nhân không nghe thấy những lời ngây thơ của lũ trẻ đó, nhưng trong thâm tâm anh biết rằng sự vắng mặt của anh trong quá khứ đã khiến con anh phải chịu một số tổn thương, bây giờ anh cảm thấy tội lỗi cũng vô ích, anh sẽ cố gắng làm mọi thứ để bù lại,
Mặc Tu Nhân ôm Tần Minh Huyền và rời đi cùng Bạch
Cam Surong.
Buổi chiều hai người đưa Tần Minh Huyền đi công viên giải trí, Tuy Tần Minh Huyền không chơi được mấy trò chơi kích thích, nhưng cậu bé rất vui khi được chơi vòng xoay ngựa gỗ và vòng quay mặt trời.
Từ công viên giải trí đi ra, Mặc Tu Nhân thấp giọng hỏi Tần Minh Huyền: "Bông Vải, con có muốn đi xem biển hoa không?"
Tần Minh Huyền sửng sốt, có chút kinh ngạc: "Được a?"
Tuy nhiên, khi cậu bé vừa hỏi xong, vẻ mặt cậu liền hiện lên vẻ mất mát, nói: "Thôi con không đi đâu, sức khỏe của con không tốt, ở biển hoa có quá nhiều phấn hoa, con không thể đụng vào những thứ này, nếu không bệnh suyễn sẽ phát tác, sẽ khiến bố mẹ lo lắng!"
Nhìn thấy con trai nhỏ hiểu chuyện như vậy, Mặc Tu Nhân cảm thấy trong lòng vô cùng chua xót: "Không sao...!Lần này bố đã chuẩn bị những thứ khác biệt, con nhất định sẽ không bị ảnh hưởng!"
Tần Minh Huyền nửa tin nửa ngờ, vừa vui vẻ, vừa rụt rè, cẩn thận nhìn Mặc Tu Nhân: "Thật sao a?" Mặc Tu Nhân nghiêm túc gật đầu: "Đương nhiên là thật, bổ sẽ không nói dối Bông Vải!"
Tần Minh Huyền rất tin tưởng Mặc Tu Nhân, lập tức gật đầu: "Vậy con đi!" Bạch Cẩm Sương ở phía trước đang nghe điện thoại, sau cuộc điện thoại liền lên xe, nhìn hai bố con, cười hỏi: "Tiếp theo đi đâu đây? Tổng giám đốc Mặc!" Mặc Tu Nhân cười nói: "Bách Hoa Lâm!"
Lời của nh vừa nói ra, sắc mặt Bạch Cẩm Sương liền thay đổi: “Anh.."
Cô nhíu mày, mãi một lúc lâu sau mới ổn định được cảm xúc: "Bông Vải không thích hợp đến một nơi như vậy!"
Mặc Tu Nhân mỉm cười: "Cẩm Sương, me nghĩ anh sẽ lấy cơ thể của Bông Vải ra làm trò đùa hay sao.
Lần này, anh đã chuẩn bị một thứ khác biệt, khi đến đó em sẽ biết!" Bạch Cẩm Sương nhìn anh, ánh mắt cô lóe lên: "Vậy thì đi xem!"
Tuy rằng cô hiểu rõ Tần Minh Huyền phải tránh xa những thứ như phấn hoa, nhưng...!từ khi Mặc Tu Nhân nói anh đã chuẩn bị sẵn sàng, cô vẫn bằng lòng tin tưởng.
Trên đường đi đến Bách Hoa Lâm, Bạch Cẩm Sương nhìn cảnh vật ngoài cửa kính xe, nghĩ đến lần trước Bông Vải đi Bách Hoa Lâm đã lên cơn hen suyễn, trong lòng thằng bé chắc cũng thấy tiếc nuối lắm, nếu Mặc Tu Nhân đã chuẩn bị kỹ càng, anh có thể giữ cho Bông Vải không bị ảnh hưởng, chắc chắn có thể thỏa lòng mong ước của thằng bé.
Khi đến Bách Hoa Lâm, lúc đi vào trong, để phòng ngừa chuyện không may, thằng bé vẫn đeo một cái khẩu trang.
Tuy nhiên, sau khi vào Bách Hoa Lâm, Mặc Tu Nhân đưa Bạch Cẩm Sương và Tần Minh Huyền đi một con đường khác lên trên, hoàn toàn khác với lối đi dành cho khách du lịch.
Bạch Cẩm Sương có chút khó hiểu: "Mặc Tu Nhân, chúng ta đang...!
Mặc Tu Nhân nở một nụ cười bí hiểm nhìn cô: "Đi lên những bậc thang này, em sẽ biết "
Những bậc thang này được xây dựng trên một ngọn đồi nhỏ, mọi thứ ở phía sau đều bị chặn lại, Bạch Tu Nhân không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô vẫn đi lên theo Mặc Tu Nhân.
Sau khi đi lên các bậc thang, mọi thứ trước mắt đột nhiên trở nên rõ ràng, Bạch Cẩm Sương ngay lập tức hiểu ý của Mặc Tu Nhân nói chuẩn bị đầy đủ là gì.
Trên Bách Hoa Lâm có một đường đi bằng thủy tinh, đường đi bằng thủy inh ấy ngoại trừ hai đầu thì bốn phía đều được đóng kín bằng thủy tinh, dưới chân là một biển hoa, giống như đi trên biển hoa vậy.
Ngay khi Tần Minh Huyền nhìn thấy điều này, hai mắt sáng lên, buông tay Mặc Tu Nhân, vui sướng chạy về phía trước.
Bạch Cẩm Sương xúc động khi thấy cậu bé nằm trên tấm kính, nhìn những bông hoa rực rỡ bên dưới.
Cô liếc nhìn Mặc Tu Nhân, nói một cách chân thành: "Cảm ơn anh, Mặc Tu Nhân!" Mặc Tu Nhân liếc cô một cái rồi nằm lấy tay cô: "Đồ ngốc, Bông Vải là con của chúng ta, cảm ơn anh làm gì, đây là việc anh nên làm!"
Một nhà ba người đang đi dạo trên tấm ván kính phía trên biển hoa, Bạch Cẩm Sương ngắm cảnh đẹp xung quanh, không nhịn được mà hỏi Mặc Tu Nhân: "Anh...!xây cái này khi nào?".