Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn

Chương 829: Vừa Gặp Liền Yêu






**********
Chương 834: Vừa gặp liền yêu
Thẩm Đinh Nhiên tức giận đến bật cười: “Được, coi như chị bị mù nhìn nhầm ánh mắt của anh ta, nhưng chị không tin em không nhìn ra mối quan hệ giữa tổng giám đốc Mặc và cô Bạch là gì? Tối qua, bọn họ khiêu vũ cùng nhau trông như một đội trời sinh, em đừng tự lừa mình dối người nữa được không? Ba mẹ em nhờ chị tìm giúp em một đối tượng tốt, nhưng với điều kiện tiên quyết là người ta cũng phải thích em!
Hứa Phồn Tinh nghe Thẩm Đinh Nhiên nói vậy, lúc này mới bình tĩnh lại.

Đúng rồi, cô phải nhờ chị họ chọn bạn trai nên không thể đắc tội với chị ấy, bằng không sau này cô ta không thể đến những nơi như thế, ngay cả cơ hội tiếp xúc với Mặc Tu Nhân cũng không có
Cô ta lập tức gật đầu: “Chị họ, em biết lỗi rồi! Tuy nhiên, em phải giải thích rõ với chị một chuyện, tổng giám đốc Mặc thực sự thích em đấy, kể từ lần gặp đầu tiên ngày hôm qua, em cảm giác được anh ấy vừa gặp đã yêu em!
Thẩm Đinh Nhiên: “
Vậy thì em thật tự tin
Hứa Phồn Tinh thấy Thẩm Định Nhiên không nói lời nào, cô ta nói tiếp: “Chưa kể, tối hôm qua em nghe hai người nọ nói chuyện phiếm có nhắc tới Bạch Cẩm Sương và tổng giám đốc Mặc, ý hai người đó là sở dĩ tổng giám đốc Mặc tỏ ra thân thiết với Bạch Cẩm Sương vì quan hệ hợp tác giữa hai nhà.

Vì thế mới cho Bạch Cẩm Sương chút mặt mũi, chứ...!bản thân anh ấy không thích Bạch Cẩm Sương!”
Thẩm Đinh Nhiên nhìn Hứa Phồn Tinh bằng ánh mắt phức tạp, không biết ai đã tiêm nhiễm vào đầu cô ta những suy nghĩ tự cho là đúng này!

Theo giá trị của Mặc Tu Nhân, anh có cần vì quan hệ hợp tác mà chủ động nhường mặt mũi cho người khác không? E rằng người khác nể mặt anh còn không kịp!
Có điều, Hứa Phồn Tinh quá ngu ngốc làm Thẩm Đinh Nhiên mất hết kiên nhẫn
Cô ấy im lặng một hồi, sau đó mở miệng nói: “Em thích nghĩ sao thì nghĩ, chỉ cần đừng làm ra những việc liều lĩnh trên du thuyền của chị, chị đều có thể dễ dàng tha thứ cho em! Tuy nhiên..chứng hoang tưởng của em có vẻ nghiêm trọng đấy, về nhà nên nhờ ba mẹ dẫn em đi khám thử xem!”
Thẩm Đinh Nhiên vừa dứt lời, cô ấy xoay người rời đi.

Sắc mặt của Hứa Phồn Tinh lập tức trở nên xanh mét, câu này của chị ta là có ý gì? Ý nói cô ta mắc bệnh tâm thần hở?
Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân không đến khu giải trí chơi mà lên boong tàu ngắm biển!
Nhìn mặt biển sâu thẳm yên ả, Bạch Cẩm Sương không kiềm được cười nhạo: “Khó khăn lắm mới ra biển chơi, sao sáng sớm nay anh không gọi em dậy sớm để ngắm mặt trời mọc?”
Mặc Tu Nhân cười, không nhịn được vuốt tóc cô: “Buổi sáng đông người quả, anh sợ em bị chen lấn!”
Bạch Cẩm Sương nhếch môi: “Em không tin đầu, còn nữa, sau này em đừng xoa đầu em, em đâu phải thú cưng chứ!”
Mặc Tu Nhân phì cười: “Anh thấy em đáng yêu nên mới...!
Tai Bạch Cẩm Sương hơi đỏ lên: “Đừng nói mấy lời như thế!” Mặc Tu Nhân dựa sát vào cô: “Những lời anh nói đều là thật! Đúng rồi, nếu em thích thú cưng...!anh sẽ nuôi một con cho em!” Năm đó, con mèo nhỏ tên Tiểu Bạch vì cứu Bạch Cẩm
Sương nên đã bị tên bắt cóc đạp chết, Mặc Tu Nhân biết
Bạch Cẩm Sương luôn rất buồn.

Đó là lý do anh muốn Bạch Cẩm Sương nuôi một con thú cưng, mong rằng lúc Bạch Cẩm Sương nhớ tới chuyện kia không còn cảm thấy buồn nữa.

Kết quả, Bạch Cẩm Sương nghe anh hỏi xong, chợt hỏi ngược lại: “Có thú cưng lông ngắn không anh?”
Mặc Tu Nhân hơi sửng sờ, nét mặt có chút khó tin: “Lông ngắn xấu lắm!”
Bạch Cẩm Sương hơi mất mát nói: “Vậy hay là thôi đi! Tiểu Bạch là Tiểu Bạch, những thú cưng khác không thể thay thế được, hơn nữa...!Cho dù năm đó nó không chết, có thể em cũng phải mang nó đi cho, thế nên dù nó còn sống sẽ càng buồn hơn, dù sao động vật cũng là loài có tình cảm!”
Trong lúc nhất thời, Mặc Tu Nhân chưa thể nghĩ ra lý do, anh không nhịn được nhíu mày hỏi: “Tại sao phải mang nó đi cho?”
Bạch Cẩm Sương nhìn anh: “Nếu không thì sao? Để nó ở chung với Minh Huyền à? Minh Huyền bị bệnh hen suyễn không thể nuôi thú cưng! Anh nói xem, nếu lúc đó chúng ta không sống chung với Tiểu Bạch thì không nên mang đi cho sao? Minh Huyền không thể đến gần nó!”
Mặc Tu Nhân chợt hiểu ra, vẻ mặt có chút phức tạp “Em nói phải, có lẽ như vậy cũng tốt.”
Bạch Cẩm Sương gật đầu: "Không sai, có lúc em nghĩ rằng mọi chuyện trên thế gian này đều có vận mệnh của nó.

Có lẽ khi em mang thai Minh Huyền, Tiểu Bạch biết trước sẽ có một ngày như thế, do đó mới thay em đi chặn tên bắt cóc.

Em rất biết ơn Tiểu Bạch, cũng rất thích thú cưng, nhưng mà sau này em sẽ không nuôi nữa!"

Mặc Tu Nhân gật đầu, đưa tay ôm lấy cô: "Chúng ta không nuôi, chúng ta nuôi con trai khỏe mạnh là được rồi!” Đúng lúc này, Mặc Tu Nhân nghe tiếng có người gọi anh.

“Tổng giám đốc Mặc”
Mặc Tu Nhân và Bạch Cẩm Sương cùng nhau nhìn sang, liền nhìn thấy Sở Hạnh Từ và Thẩm Đình Nhiên đang đi về phía này.

Mắt Mặc Tu Nhân lóe lên: “Tổng giám đốc Sở có việc gì à?"
Mặc Tu Nhân nghĩ đến chuyện Sở Hạnh Từ ra sức khích lệ Bạch Cẩm Sương khiêu vũ, ánh mắt anh không khỏi đề phòng, cảnh giác.

Sở Hạnh Từ nở nụ cười: "Tôi muốn bàn với tổng giám đốc Mặc về vấn đề chuỗi siêu thị.

Mặc Tu Nhân liếc nhìn Bạch Cẩm Sương, thấy cô gật đầu mới rời đi.

Mặc Tu Nhân nói: “Chúng ta qua bên kia nói chuyện!
Anh tuyệt đối không cho Sở Hạnh Từ có cơ hội đến gần Bạch Cẩm Sương!
Sở Hạnh Từ gật đầu, theo Mặc Tu Nhân sang chỗ khác.

Ánh mắt Thẩm Đinh Nhiên dõi theo Sở Hạnh Từ một cách buồn bã, mãi đến khi hai người họ đi xa, cô ấy mới nặng nề dời mắt về.

Bạch Cẩm Sương nhìn thoáng qua cô ấy, cười hỏi: “Tâm trạng của cô Thẩm không vui à?”
Thẩm Đinh Nhiên đi tới, đứng song song với Bạch Cẩm Sương ở chỗ lan can, nhìn mặt biển xanh biếc mênh mông bát ngát, cô ấy buồn bã hỏi: “Cô Bạch đã từng gặp chuyện hết sức mâu thuẫn chưa?”
Con người Bạch Cẩm Sương chợt lóe, cô ấy muốn tâm sự với mình?
Suy nghĩ một chút, cô gật đầu: “Có chứ!”
Giống như lúc mới khôi phục trí nhớ, vẫn chưa biết thân phận của Tần Minh Xuân, cô cảm thấy rất mâu thuẫn, cảm thấy mình đã hại chết Tần Vô Đoan còn muốn ở bên cậu út nhà họ Tần.

Cô không muốn làm vợ chồng Mặc Tố Nhiên đau khổ, nhưng chẳng thể từ bỏ Mặc Tu Nhân, mấy ngày nay thực ra trong lòng cô rất mâu thuẫn.

Tuy nhiên cho dù mâu thuẫn, cô cũng biết mình chọn ở bên cạnh Mặc Tu Nhân, chỉ có điều trong lòng cô vẫn luôn cảm thấy khó chịu.


Thẩm Đinh Nhiên thở dài: “Tôi cũng có, hơn nữa.

Đôi khi cảm xúc mâu thuẫn sẽ ngày càng nghiêm trọng.

Bạch Cẩm Sương liếc mắt nhìn cô ấy, cảm thấy dường như Thẩm Đinh Nhiên rất đau khổ nên bèn mở miệng an ủi: “Trong lòng mỗi người đều có mâu thuẫn, nhưng trong bất kì thời điểm nào, chúng ta phải học cách tự mình giải quyết.

Nếu không, càng mâu thuẫn thì tâm trạng sẽ bị ảnh hưởng và tệ hơn, đây là một cái vòng lẩn quẩn!”
Nghe cô nói thế, Thẩm Đinh Nhiên mỉm cười nhìn Bạch Cẩm Sương: “Mặc dù...!Tôi còn rất nhiều mâu thuẫn, có điều tôi có thể cảm nhận được lòng tốt của cô Bạch!”
Bạch Cẩm Sương thở dài không nói gì thêm, cô nhìn ra Thẩm Đinh Nhiên có một nút thắt.

Hai người đều không nói chuyện, chỉ im lặng ngắm biển.

Một lát sau, Thẩm Đinh Nhiên chợt mở miệng nói: “Cô Bạch à, cô nói xem nếu ba mẹ cô làm tổn thương người cô yêu, cô nên làm sao bây giờ? Nếu nói cho anh ấy biết sự thật, hay là giấu giếm giúp ba mẹ cô?”
Trong lòng Bạch Cẩm Sương hơi sửng sờ, người Thẩm Đinh Nhiên thích chắc hẳn là...!Sở Hạnh Từ rồi!
Chẳng phải ba mẹ nhà họ Thẩm nhận nuôi Sở Hạnh
Từ sao? Họ đã làm tổn thương anh ta?
Nhất thời, trong đầu Bạch Cẩm Sương hiện lên vô số suy nghĩ, cô mím môi: “Nếu như tổn thương đã gây ra, cô có thể chọn cách bù đắp.

Nếu vẫn tổn thương nữa, cô có thể chọn cách khuyên ngăn.

Mắt Thẩm Đinh Nhiên chợt lóe, tâm sự nặng nề, cô ấy cười khổ: "Ấy thế nhưng, tổn thương đã xảy ra từ rất lâu rồi, không thể bù đắp được!".