Vân Yến cụp mắt xuống, một lúc sau mới gật đầu: "Tớ hiểu rồi, tớ sẽ xem...sau khi kẻ dối trá này đùa giỡn tớ, còn có thể nói gì nữa!"
Bạch Cẩm Sương mỉm cười và đưa điện thoại cho cô ấy.
Cô có thể thấy được rằng Vân Yến muốn xem, chỉ là quá tức giận, để tâm đến sự lừa dối của Sở Tuấn Thịnh, nên cô ấy mới hành động như vậy.
Vì vậy, Bạch Cẩm Sương đã kích cô ấy, hy vọng rằng nếu cô ấy không thể buông bỏ được thì hãy dũng cảm đối diện, sau khi đối mặt với vấn đề đó, có thể đưa ra quyết định, đừng tự làm khó bản thân mình nữa.
Vân Yến cầm điện thoại, vô thức khoá màn hình rồi lại mở khóa, tin nhắn của Sở Tuấn Thịnh lập tức hiện ra.
[Thịnh Thế Phồn Hoa: Tôi xin lỗi cô, Vân Yến, không ngờ hôm nay cô lại tình cờ phát hiện ra thân phận của tôi.
Tôi đã nói dối cô.
Tôi cũng biết là cô rất tức giận, nhưng...tôi rất mong đợi cuộc hẹn offline tuần sau của chúng ta, để tôi có thể nói với cô việc tôi muốn cô cho tôi cơ hội theo đuổi, nhưng thật đáng tiếc...giờ e rằng không được nữa rồi!] [Thịnh Thế Phồn Hoa: Nhưng, ngay cả khi cô tức giận và việc tôi đã nói dối cô, và cô không muốn cho tôi cơ hội theo đuổi cô, thì tôi vẫn muốn nói rằng tôi thích cô rất nhiều.
Có thể cô không biết, lần đầu tiên nhìn thấy cô, tôi đã thấy cô là một cô gái rất thú vị.
Sau đó, được gặp cô nhiều hơn, tôi rất vui và lúc nào cũng mong muốn được gặp cô.
Về tài khoản trực tuyến, chính cháu trai của tôi lấy điện thoại tôi để chơi game, sau đó đã kết bạn với cô.
Lúc đầu tôi không biết đó là cô.
Mãi về sau cả hai chúng ta đều kết bạn Zalo và tôi mới biết Vân Quyển Vân Thư thực sự là cô, giây phút đó tôi rất vui và hạnh phúc trong lòng, nhưng...!Tôi không dám hiển thị danh tính của mình cho cô biết.
Mặc dù cô thích lên mạng chơi game, nói chuyện với tôi, nhưng tôi biết cô sẽ không thích tôi ở ngoài đời.
Chính bởi vì điều đó tôi không dám nói cho cô thân phận thực sự của mình.
Và lúc đó mối quan hệ của chúng ta ngày càng thân thiết, nó khiến tôi vừa vui vừa buồn] [Thịnh Thế Phồn Hoa: Cho đến khi diễn ra buổi giao lưu các nhà thiết kế trang sức, tôi không phải cố ý lừa dối cô.
Lúc đó tôi chỉ thấy cô ngồi bên cạnh Vương Tư Long, vừa cười vừa nói chuyện với anh ta.
Tôi đã rất ghen tỵ nhưng không tài nào nói cho cô biết được thân phận của mình, chỉ có thể gửi tin nhắn để chuyển hướng chú ý của cô, chính vì thế tôi đã nói rằng tôi là tình nguyện viên ở đó.
Tôi nói rằng quần áo tôi bẩn vì tôi không dám gặp cô.
Nhưng ý định ban đầu của tôi lúc đó thực sự không phải muốn lừa dối cô mà là tôi đang ngồi bên cạnh cô, muốn xem phản ứng của cô khi biết hoàn cảnh của tôi.
Nhưng, tôi không ngờ rằng những điều đó lại trở thành bằng chứng buộc tội nói dối của tôi.
Nói thật lòng, Vân Yến à, cái tên não ngắn như tôi, làm mọi chuyện trở nên như này, lợn lành thành lợn què, bản thân tôi thấy rất buồn.
Đã thế, tôi còn làm cho cô vừa tức vừa buồn, tất cả là lỗi của tôi.
Tôi muốn xin lỗi cô vì đã lừa dối, tôi không dám cầu xin sự tha thứ nhưng tôi thật lòng rất thích cô.
Cho nên tôi hy vọng cô có thể vui lên một chút, như vậy, đối với tôi là đủ rồi!]
Bạch Cẩm Sương ngồi bên cạnh, vừa nhìn Vân Yến vừa đọc tin tức, nước mắt rơi lã chã
Bạch Cẩm Sương có thể thấy rằng Vân Yến rõ ràng thích Sở Tuấn Thịnh, nhưng chỉ để tâm đến sự lừa dối của anh ta, nhất thời không thể chấp nhận thân phận thực sự của anh ta.
Bạch Cẩm Sương thở dài, yên lặng, không nói gì, cứ ngồi như thế với Vân Yến.
Vân Yến khịt mũi, chóp mũi đỏ bừng, đột nhiên nói: "Cẩm Sương...cậu nói...tại sao người ta lại thích một người thậm chí còn không biết ngoại hình? Anh ta đã lừa gạt tớ một cách ngu ngốc!"
Bạch Cẩm Sương nói: "Điều này cho thấy điều cậu thích ở một người không phải là ngoại hình, mà là suy nghĩ, tính cách của anh ấy, kiến thức anh ấy có, và cách anh ấy trò chuyện với cậu!
Trên mặt Vân Yến vẫn còn nước mắt, lộ ra vẻ đáng thương, cô ấy lắc đầu: "Tớ vẫn không hiểu!"
Bạch Cẩm Sương đôi mắt chìm xuống, nói tiếp: "Chính xác mà nói, cậu vẫn có thể thích anh ấy mà không cần biết mặt của anh ấy.
Điều đó có thể chứng tỏ rằng cậu thích tâm hồn của anh ấy!"
Vân Yến lập tức phủ nhận: "Làm sao có khả năng ấy, anh ta là kẻ nói dối!"
Bạch Cẩm Sương mỉm cười: "Anh ta đã nói dối cậu, sau đó cậu nên liệt kê tất cả những điều anh ta đã nói dối cậu, sau đó xem xem cậu có thể tha thứ cho anh ta không!"
Khi nghe điều này, Vân Yến ngừng nói, và Bạch Cẩm Sương mỉm cười mà không thúc giục cô ấy.
Một lúc sau, Vân Yến đột nhiên nói: "Cẩm Sương, tớ rất buồn.
Anh ấy quả thật là một kẻ dối trá.
Tớ có thể nói những lời tàn nhẫn với anh ta và hung dữ với anh ta, nhưng...!Khi tớ ở một mình, tớ thực sự rất buồn...!
Bạch Cẩm Sương vươn tay ra, ôm lấy cô ấy, vỗ nhẹ vào lưng cô ấy an ủi: "Buồn bã chỉ là cảm xúc nhất thời, sẽ ổn thôi."
Vân Yến khịt mũi, áp cắm vào vai Bạch Cẩm Sương: "Cẩm Sương, buổi tối cậu có thể ngủ với tớ được không? Tớ cảm thấy hơi khó chịu.
Tớ muốn ở cùng cậu!"
Bạch Cẩm Sương buông tay nhìn cô ấy, có phần bất lực: "Mặc Tu Nhân vẫn đang đợi tớ!"
Vân Yến lập tức phản ứng lại, Bạch Cẩm Sương trước đó đang ở cùng Mặc Tu Nhân, vậy mà lại có qua đây, Vân Yến lập tức xin lỗi: "Tớ xin lỗi, Cẩm Sương...!
Bạch Cẩm Sương lắc đầu: "Không sao, tớ chờ cậu ngủ say rồi mới rời đi!"
Vân Yến gật đầu.
Vân Yến rửa mặt xong, lên giường nằm xuống, Bạch Cẩm Sương dựa vào đầu giường, cùng cô ấy nói chuyện.
Không bao lâu, Vân Yến đã ngủ say.
Bạch Cẩm Sương đứng dậy, nhẹ nhàng bước ra và cẩn thận giúp cô ấy đóng cửa lại.
Bạch Cẩm Sương không biết, khi cánh cửa đóng lại, Vân Yến trong phòng từ từ mở mắt ra, cô ấy vươn tay dụi mắt, kéo chăn bông lên rồi vùi đầu vào...!
Bạch Cẩm Sương lên lầu, nghĩ rằng Mặc Tu Nhân đã ngủ rồi, nhẹ nhàng mở cửa rồi bước vào trong.
Kết quả, vừa bước vào phòng ngủ, cô liền nhìn thấy Mặc Tu Nhân đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, nhanh chóng giấu đồ trong tay xuống dưới gối, đơn giản chỉ là muốn che lại.
Bạch Cẩm Sương nhướn mày: "Ồ Mặc Tu Nhân, anh đang giấu cái gì vậy?"
Vẻ mặt Mặc Tu Nhân có chút căng thẳng, lông mày cau lại, anh thật sự sơ suất, không ngờ Bạch Cẩm Sương lại về sớm như vậy, cho nên vừa rồi không có thời gian để cất giấu nó, nhưng anh ấy không muốn Bạch Cẩm Sương nhìn thấy món đồ đó.
Nghe câu hỏi của Bạch Cẩm Sương lúc này, anh không biết nên giải thích gì.
Bạch Cẩm Sương đi về phía Mặc Tu Nhân, thân thể Mặc Tu Nhân lập tức căng cứng, nhìn Bạch Cẩm Sương cầu xin thương xót: "Cẩm Sương...!Bạch Cẩm Sương nhìn anh nói: "Cái gì? Anh giấu cái gì mà em không được xem hả? Hay là lại làm chuyện bất chính?”
Mặc Tu Nhân bất lực: "Không!"
Bạch Cẩm Sương nhấn mạnh từng chữ một: "Không có gì? Không phải chuyện xấu gì chứ?" Mặc Tu Nhân ngẩng đầu nhìn cô: "Em muốn nhìn nó sao?"
Bạch Cẩm Sương nói: "Em không muốn anh giấu diếm chuyện gì với em, nhất là loại chuyện này, em chịu không nổi, cho dù là che giấu, em cũng không thể chấp nhận!”
Mặc Tu Nhân nghe vậy, rốt cuộc bất lực thở dài: "Được, vậy để em xem!"
Bạch Cẩm Sương nhướn mày: “Vậy anh mau lấy ra đi! Mặc Tu Nhân dường như vẫn còn do dự, Bạch Cẩm Sương ánh mắt lóe lên, đột nhiên nói: “Nếu anh không muốn thì thôi, em không xem nữa!"
Nói xong, cô ấy xoay người định rời đi, nhưng vẻ mặt lộ rõ vẻ không vui..