Sở Tuấn Thịnh nghe đến Vân Yến muốn nhảy xuống biển, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng xấu xí, đứng dậy xoay người rời đi.
Mặc Tu Nhân chậm rãi nói: "Chạy nhanh như thế làm gì, anh có biết cô ấy bây giờ ở đâu không?"
Sở Tuấn Thịnh dừng bước chân, vẻ mặt nghiêm túc và chân thành: "Mặc Tu Nhân, anh phải biết Cẩm Sương đang ở đâu.
Cẩm Sương bây giờ chắc hẳn đang ở bên cạnh Vân
Yến.
Anh có thể giúp tôi hỏi, được không? Tôi cầu xin anh day!"
Mặc Tu Nhân chậm rãi lắc đầu.
Vẻ mặt của Sở Tuấn Thịnh trở nên khó coi: "Mặc Tu Nhân, tính mạng con người đang bị đe dọa, anh chỉ giương mắt đứng nhìn thôi sao."
Mặc Tu Nhân không biết mình có phải là ngu ngốc như vậy trong tình cảm của mình hay không, nhưng Sở Tuấn Thịnh lại ngốc đến mức không chịu được.
Anh nói: "Sở Tuấn Thịnh, anh có đầu óc không? Nếu Cẩm Sương qua đó rồi, còn không khuyên được Vân Yến thì anh đi tới có thể khuyên được cô ấy không? Vân Yến bây giờ đang rất tức giận.
Nếu anh qua đó, chẳng khác nào anh đang muốn cô ấy tức giận thêm hay sao?”
Sở Tuấn Thịnh sửng sốt một chút, đột nhiên không nói một lời nào, đứng tại chỗ, anh ta như bị trúng đạn, bất động như khúc gỗ.
Mặc Tu Nhân chậm rãi, bình tĩnh nói: "Vì hôm nay anh đã tìm tới tôi, tôi cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.
Theo quan điểm của tôi, lý do khiến Vân Yến trở nên tức giận sau khi biết thân phận của anh chính là vì cô ấy đã ôm mộng tưởng với anh trên mạng, hoặc là nói cách khác, cô ấy thực sự thích con người anh ở trên mạng.
Cho nên cô ấy muốn cả hai có thể gặp nhau ngoài đời, cùng anh nói chuyện yêu đương thực tế, anh cũng có phải là không có ưu thế đâu!”
Sở Tuấn Thịnh hoàn toàn không hiểu lời của Mặc Tu Nhân, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn anh: "Ưu thế gì? Sợ rằng hiện tại cô ấy không muốn gặp tôi, cô ấy rất ghét tôi..."
Mặc Tu Nhân cảm thấy Sở Tuấn Thịnh có chút ngu ngốc: "Sao anh không nghĩ tới, cô ấy có ghét anh trên thực tế hay không, anh trên thực tế và anh trên mạng đều là một người, bất kể anh ở trong môi trường nào, miễn là cô ấy quan tâm đến một trong những khía cạnh của anh, anh sẽ có một cơ hội nhất định để theo đuổi cô ấy!"
Sở Tuấn Thịnh ra vẻ đã hiểu: "Ý anh là, cô ấy thích tôi trên mạng, tôi có thể tiếp tục theo đuổi cô ấy trên mạng không?"
Mặc Tu Nhân gật đầu: "Có thể nói như vậy!" “Nhưng, cô ấy biết tôi là ai rồi!” Sở Tuấn Thịnh cau mày dữ tợn.
Mặc Tu Nhân không nói nên lời: "Đúng vậy, cô ấy đã biết thân phận của anh.
Nếu cô ấy thích nói chuyện trên mạng với anh vậy cô ấy cũng không ghét anh như anh tưởng tượng! Hiểu không?"
Sở Tuấn Thịnh gật đầu: "Tôi có lẽ hiểu ý của anh, nhưng tôi phải làm sao bây giờ, cô ấy còn không có nghe tôi nói, không phải sao?"
Thực ra Mặc Tu Nhân cũng không có cách nào hay, anh suy nghĩ lại rồi đề nghị: "Anh nên giải thích lý do tại sao anh lại giấu diếm với cô ấy trên mạng rồi giải thích rõ ràng.
Nhớ rằng thái độ phải chân thành, và phải chân thật.
Hiện tại đối với cô ấy nhất định phải thành thật.
Anh đã bị coi như kẻ nói dối, nên không thể nói dối nữa, nếu không, sau này nhất định anh sẽ không thể đảo ngược ấn tượng trong lòng cô ấy.
Vậy thì, cố gắng quan tâm đến cô ấy, nhưng gần đây tốt nhất là không nên xuất hiện trước mặt cô ấy, khiến cô ấy không vui, đợi đến khi tâm trạng ổn định lại, nhìn thấy anh, tâm trạng cô ấy cũng dịu bớt lại, sau đó từ từ tiếp cận theo đuổi"
Sở Tuấn Thịnh có thể cảm thấy rằng những lời đề nghị mà Mặc Tu Nhân đưa ra đáng tin cậy hơn nhiều so với những lời đề nghị của Cảnh Hạo Đông trước đây.
Anh ta gật đầu: "Được, tôi nghe lời anh, cảm ơn!"
Mặc Tu Nhân liếc anh ta một cái, giọng điệu lạnh nhạt: "Không cần cảm ơn, anh chỉ cần bắt chuyện với cô ấy càng sớm càng tốt, và đừng làm phiền tôi và Cẩm Sương nữa!"
Sở Tuấn Thịnh không có phản ứng, vẻ mặt có chút bối rối: "Hả?"
Mặc Tu Nhân sắc mặt tối "Tôi nói anh có thể đi ra khỏi đây!"
Sở Tuấn Thịnh sắc mặt lập tức đen lại: "Tôi không nên cảm ơn anh, anh giống như Cảnh Hạo Đông, đúng là chẳng tốt đẹp gì!”
Mặc Tu Nhân sắc mặt lạnh lùng, suýt chút nữa đá văng người: "Cút đi!"
Sở Tuấn Thịnh khẽ khịt mũi rồi chuồn ngay.
Mặc Tu Nhân xoa lông mày, lẳng lặng quay trở lại cửa.
Vân Yến đã nói rất nhiều với Bạch Cẩm Sương trên boong tàu, và cuối cùng, cô ấy đã ôm Bạch Cẩm Sương và khóc.
Bạch Cẩm Sương thấy cô khóc sướt mướt sợ cô khóc như thế này sẽ gặp phải cơn gió lạnh nên đưa cô ấy trở về phòng.
Vào đến trong phòng, Vân Yến nhìn Bạch Cẩm Sương với đôi mắt đỏ hoe, khóc: "Cẩm Sương...cậu có phải đưa tớ về rồi đi luôn không?”
Bạch Cẩm Sương nhìn bộ dạng đáng thương của cô ấy, bất lực thở dài: "Đừng lo lắng, tớ sẽ không đi, ở lại cùng cậu nói chuyện!"
Vân Yến thở phào nhẹ nhõm, vừa khóc vừa nói: "Tớ biết...hôm nay tớ quá ngây thơ, nhưng...tớ chỉ buồn thôi.
Tớ muốn cậu nói chuyện với tớ.
Có thể tớ sẽ không cảm thấy khó chịu nữa.
Nếu...!nếu như có Lâm Kiều Thư trên tàu tớ cũng không làm phiền cậu và Mặc Tu Nhân"
Bạch Cẩm Sương liếc cô ấy một cái: "Vậy cậu định quấy rầy Lâm Kim Thư và Cảnh Hạo Đông?"
Vân Yến: "..."
Cô ấy lại như sắp khóc: "Tớ thật sự không cố ý!"
Bạch Cẩm Sương vội vàng gật đầu: "Được rồi, tớ biết cậu không cố ý, cậu đừng khóc.
Có trách thì trách Sở Tuấn Thịnh đã nói dối, hết việc hay sao mà lại đi lừa cậu! Ngày mai tớ giúp cậu dạy dỗ anh ta!" “Đừng!” Vân Yến lập tức dừng lại.
Bạch Cẩm Sương nhướn mày và nhìn cô ấy với vẻ mặt không hiểu.
Vân Yến ngay lập tức nhận ra Bạch Cẩm Sương có lẽ đã hiểu lầm, cô ấy nhanh chóng giải thích: "Cẩm Sương...tớ không liên quan gì đến anh ta, và sau này sẽ không có quan hệ gì, nên...!cậu không cần phải giúp tớ dạy dỗ anh ta, tớ chỉ mong, sau này không còn liên can gì tới anh ta nữa là được!”
Bạch Cẩm Sương ánh mắt lóe lên: "Vậy cũng được, chỉ cần cậu vui vẻ là được!"
Kết quả là, ngay khi Bạch Cẩm Sương nói xong, điện thoại di động của Vân Yến vang lên.
Vân Yến lấy ra xem, mặt biến dạng.
Bạch Cẩm Sương nhìn cô ấy với một giọng điệu nhất định: "Sở Tuấn Thịnh?" Vân Yến đọc được hai chữ xin lỗi, tức giận ném điện thoại sang một bên, gật đầu với Bạch Cẩm Sương rồi ủ rũ ngồi ở bên giường không nói lời nào.
Bạch Cẩm Sương nhìn điện thoại rồi nhìn Vân Yến: "Cậu không muốn xem tin nhắn anh ta gửi cho cậu à?"
Vân Yến đã cố gắng hết sức để kiềm chế cảm xúc của mình, nhưng cô ấy vẫn khóc khi nói: "Tại sao tớ phải xem...anh ta...anh ta không phải thứ tốt đẹp gì, tại sao lại phải nói dối tớ, nói dối tớ có phải rất vui không?"
Vân Yến lại khóc khi nói.
Bạch Cẩm Sương cau mày, cô có thể thấy rằng Vân
Yến thực sự để tâm tới việc bị lừa dối này.
Cô ngồi xuống, vỗ vỗ vai Vân Yến: "Không muốn đọc thì đừng đọc, để tớ xoá tin nhắn ấy nhé!”
Như Bạch Cẩm Sương nói, anh ta sẽ lấy điện thoại di động của mình.
Kết quả, Vân Yến lập tức lo lắng quay đầu lại, nhìn Bạch Cẩm Sương, do dự, cuối cùng nói: "Đừng xóa!"
Bạch Cẩm Sương nói: "Vậy thì cứ xem đi, Vân Yến, con người ta phải đối diện với trái tim của chính mình, đặc biệt là khi có đổ vỡ trong tình cảm.
Nếu cậu không trực tiếp đối diện với trái tim mình, không thể vượt qua rào cản này, thì vấn đề này sẽ mãi trở thành nút thắt trái tim của cậu Tớ không muốn cậu như thế này! Về phần Sở Tuấn Thịnh, anh ta đã lừa dối cậu, nếu cậu vẫn không muốn để ý đến anh ta thì hãy làm rõ mọi việc sau đó cậu có thể mặc kệ anh a! Nhìn bộ dạng cậu bây giờ mà xem, chỉ là đang làm khó bản thân mình mà thôi, cậu hiểu ý tớ chứ?”.