**********
Chương 827: Chơi đùa tôi có vui không?
Vân Yến đỏ mặt không nói gì.
Sở Tuấn Thịnh cởi áo khoác ngoài và che quanh eo Vẫn Yến, Vân Yến nhanh chóng vươn hai tay ra.
Nghĩ đến áo của mình đang ở trên người Vân Yến, Sở Tuấn Thịnh đột nhiên cảm thấy vui vẻ, anh ta đưa điện thoại di động trong tay cho Vân Yến: “Giúp tôi một chút!”
Không biết Vân Yến suy nghĩ cái gì, còn đang ngẩn người, Sở Tuấn Thịnh liền mở miệng: “Giúp tôi cầm!”
Vân Yến đỏ mặt, trừng mắt nhìn Sở Tuấn Thịnh, nhưng vẫn ngoan ngoãn cầm điện thoại di động cho anh ta.
Sở Tuấn Thịnh kh lưng, ngồi xổm xuống trước mặt Vận Yến, cầm lấy dây giày bị rách, giúp Vân Yến sửa sang lại.
Vân Yến cảm giác được bàn tay chạm vào chân mình, trong lòng có chút cảm giác lạ, cô ấy cố gắng lơ đi chuyện đang xảy ra trước mặt, cầm di động, cổ tình nhắn tin cho Thịnh Thế Phồn Hoa, cố gắng chuyển hướng sự chú ý của mình.
Cô thật sự không ngờ, Sở Tuấn Thịnh còn có mặt dịu dàng như vậy, làm cô không những không được tự nhiên mà còn cảm thấy lo lắng.
[Vân Quyền Vân Thư: Thịnh Thế, anh đang ở đâu vậy?]
Vân Yến vừa gửi tin nhắn đi, trong lòng rối bời, chờ Thịnh Thế Phồn Hoa hồi âm.
Kết quả là điện thoại di động của cô ấy không đổ chuồng, ngược lại điện thoại di động của Sở Tuấn Thịnh lại sáng lên, mặc dù màn hình đã bị khóa, nhưng cô ấy vẫn có thể nhìn thấy tin nhắn của bạn bè Zalo hiện lên.
Sau đó, Vân Yến nhìn vào màn hình điện thoại của Sở Tuấn Thịnh, thấy một cái tên Vân Quyền Vân Thư, nhắn cho Sở Tuấn Thịnh một câu, cũng chính là câu vừa rồi cô ấy nhắn cho Thịnh Thế Phồn Hoa.
Lúc Vân Yến nhìn thấy tin nhắn, thật ra cô ấy đã hiểu rõ tất cả mọi chuyện, nhưng cô ấy vẫn giả vờ như không biết gì.
Một lúc lâu sau, cô ấy mới phản ứng lại, nhìn Sở Tuấn
Thịnh đầy hoài nghi, trong mắt hiện lên vẻ thất vọng khó tả.
Sở Tuấn Thịnh giúp cô ấy sửa lại dây giày, mỉm cười đứng lên: "Xong rồi, đảm bảo sẽ không bị vấp ngã!”
Vân Yến ngây người nhìn anh ta, mắt cô đỏ lên: “Anh...anh chính là Thịnh Thế Phồn Hoa?"
Sở Tuấn Thịnh còn đang đắm chìm trong vui vẻ khi được giúp Vân Yến, căn bản không nghe rõ cô ấy nói gì, anh ta vô thức hỏi lại: “Hả, cô nói gì vậy?"
Vân Yến cần chặt răng: “Sở Tuấn Thịnh, anh chính là Thịnh Thế Phồn Hoa phải không?”
Sở Tuấn Thịnh vừa mới hỏi xong câu này, nhưng ngay lập tức phản ứng lại, lúc này sắc mặt có chút luống cuống "Không phải...Vân Yến, cô nghe tôi nói đã
Cảm xúc của Vân Yến vỡ òa: "Tại sao anh lại nói dối tôi!”
Giọng cô ấy quá lớn, một số người ở lối vào của vũ hội đều nhìn sang phía này.
Sở Tuấn Thịnh thật sự luống cuống: “Vân Yến...!không phải...Vân Yến..
Vân Yến cũng không muốn nghe anh ta giải thích, cô ấy đỏ mặt, kìm nước mắt: "Sở Tuấn Thịnh, tổng giám đốc Sở, chơi đùa tôi có vui không?”
Trước đây, cô ấy vẫn đang nghĩ về việc gặp Thịnh Thế Phồn Hoa ngoài đời, cô ấy còn ảo tưởng, chỉ cần người kia có ngoại hình đẹp và tính cách ổn một chút, có khả năng cô ấy sẽ cùng đối phương yêu đương, bởi vì cô không phủ nhận cô ấy thích người đàn ông nói chuyện trên mạng và chơi game với cô ấy mỗi ngày.
Nhưng mà cô ấy không bao giờ ngờ rằng người này...thực sự là Sở Tuấn Thịnh.
Hơn nữa, nếu Sở Tuấn Thịnh không biết cô ấy chính là Vân Quyển Vân Thư thì cũng có thể cho qua, cô ấy có thể cho mình một lý do để tha thứ cho anh ta, nhưng...nhưng cô ấy biết, anh ta biết cô là ai!
Trước cuộc họp giao lưu trao đổi của nhà thiết kế trang sức, anh ta đang ngồi bên cạnh, và gửi cho cô ấy một tin nhắn nói anh ta đã nhìn thấy cô ấy, và anh ta là tình nguyện viên cho việc bố trí địa điểm của cuộc họp này, nhưng anh ta đã rời đi.
Nhưng lúc ấy, anh ta lại đang ngồi bên cạnh cô ấy.
Đáng lẽ cô ấy đã phát hiện ra điều đó từ rất lâu rồi, lúc đó cô ấy gửi một tin nhắn cho Thịnh Thế Phồn Hoa thì điện thoại di động của Sở Tuấn Thịnh đổ chuông, lúc đó là do cô ấy quá ngu xuẩn, cho rằng chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Bây giờ xem ra, Sở Tuấn Thịnh là đang chơi đùa với cô ấy.
Một lần, hai lần...không biết anh ta đã lừa dối cô ấy bao nhiêu lần, người như vậy làm sao có thể tin tưởng được!
Sở Tuấn Thịnh đau lòng, anh ta cố gắng giải thích: “Không phải...Vân Yến, cô nghe tôi giải thích, thật sự tôi không cố ý!”
Vân Yến khẽ lắc đầu, lùi lại một bước, trực tiếp ném chiếc áo vest lên người Sở Tuấn Thịnh trên người, nghiến răng nghiến lợi: "Tôi sẽ không tin anh nữa!”
Dứt lời, cô ấy tránh khỏi người Sở Tuấn Thịnh, đi ra bên ngoài.
Sở Tuấn Thịnh lo lắng, vội vàng xoay người: “Vân Yến, ít nhất hãy cho tôi một cơ hội giải thích!”
Nhưng Vẫn Yến không hề có ý dừng lại.
Sở Tuấn Thịnh có chút đau lòng, anh ta có thể đuổi theo cô, giữ cô ấy lại, nhưng anh ta lo sợ, sợ Vân Yến dùng ánh mắt phẫn nộ, thất vọng nhìn anh ta, anh ta nhìn bóng dáng lạnh nhạt của Vân Yến rời đi, anh ta liền hét lớn: “Vân Yến, cô đã nói, nếu gặp mặt ngoài đời, cô sẽ cho tôi một cơ hội mà!”
Vân Yến dừng lại khi cô ấy nghe thấy điều này.
Cô ấy chậm rãi quay người lại nhìn Sở Tuấn Thịnh, giọng điệu vô cùng lạnh nhạt, thờ ơ, giống như đối với người xa lạ chưa từng quen biết: “Đáng tiếc...!anh không xứng!”
Vân Yến nói xong, hoàn toàn biến mất khỏi ánh mắt của Sở Tuấn Thịnh.
Sở Tuấn Thịnh nhịn không được, nắm chặt tay thanh hình nằm đấm, nhíu mày.
Lần đầu tiên anh ta biết sức mạnh của ngôn từ có thể làm tổn thương đến vậy, lời nói của Vân Yến làm anh không thể chịu nổi.
Mặc Tu Nhân vừa bước vào phòng, liền đẩy Bạch Cẩm Sương dựa vào cửa.
Anh khẽ cúi đầu, trán chạm vào trán Bạch Cẩm Sương, hơi thở của hai người hòa vào nhau, Mặc Tu Nhân thì thầm: “Cẩm Sương...!Vừa rồi em khiêu vũ rất đẹp!”
Bạch Cẩm Sương chu môi: “Đẹp đến mức nào?”
Hơi thở của Mặc Tu Nhân dồn dập: “Xinh đẹp đến mức anh không thể rời mắt!” Bạch Cẩm Sương cười: “Đương nhiên không thể nhìn đi chỗ khác, vừa rồi không phải là nhìn chằm chằm em để khiêu vũ sao! Nếu không nhìn em, làm sao anh có thể phối hợp với em!”
Mặc Tu Nhân cười nhẹ một tiếng, giọng nói trở nên ma mị, mang đến cảm giác vô cùng hấp dẫn: “Em là đồ đểu, dám dùng lời nói để dụ anh, anh biết ý của em!”
Anh vừa nói vừa đưa đầu mũi chạm vào mũi của Bạch
Cẩm Sương, vừa dịu dàng lại vừa độc tài.
Bạch Cẩm Sương mỉm cười và hôn lên môi anh: “Em chỉ nói sự thật mà thôi!”
Mặc Tu Nhân đưa tay phải ra, vuốt ve khuôn mặt của Bạch Cẩm Sương, hôn lại cô một cái.
Nụ hôn của Mặc Tu Nhân không giống nụ hôn một chạm của Bạch Cẩm Sương, một nụ hôn mãnh liệt và độc đoán, đầy tính chiếm hữu
Bạch Cẩm Sương nhất thời không chịu được, cô thở hổn hển, nhịp tim rất nhanh, không kìm được mà đẩy Mặc Tu Nhân ra: “Mặc Tu Nhân, bật đèn lên trước đi!”
Mặc Tu Nhân vừa nghe cô nói, anh cắn môi cô một cái, một tay ôm cô, một tay mò công tắc mở đèn.
Ngay khi đèn phòng bật sáng, trước khi Bạch Cẩm Sương kịp thở phào nhẹ nhõm, Mặc Tu Nhân đã trực tiếp ôm cô vào lòng.
Bạch Cẩm Sương hét lên một tiếng, đỏ mặt nhìn anh: "Anh gấp cái gì chứ!”
Mặc Tu Nhân siết chặt cô hơn: “Anh đợi 6 năm rồi, đương nhiên phải sốt ruột!”
Bạch Cẩm Sương cấu vào tay anh một cái, cô nũng nịu nhìn anh: “Anh đợi 6 năm chỉ vì cái này thôi sao?”
Mặc Tu Nhân ôm cô lên giường: “Em biết mà, không chỉ vì chuyện này!”
Bạch Cẩm Sương cũng chỉ có ý trêu chọc Mặc Tu Nhân mà thôi, cô và Mặc Tu Nhân yêu nhau lâu như vậy, sao có thể không hiểu anh là người người như thế nào, bởi anh yêu có nên mới muốn cô!”
Cô thật sự hiểu suy nghĩ của anh!
Mặc Tu Nhân hôn lên môi Bạch Cẩm Sương, giọng nói bỗng nhiên trở nên khàn khàn: “Bảo bối, không còn ai có thể quấy rầy chúng ta!
Dứt lời, anh tiếp tục hôn cô, một nụ hôn thật sâu..