Mặc Tu Nhân đứng tại chỗ mãi đến khi thân ảnh Bạch Cẩm Sương biến mất không thấy, anh mới xoay người không nhanh không chậm đi về phía xe.
Anh không nói dối, hiện tại anh đúng là bắt đầu ăn cay, khi Bạch Cẩm Sương biến mất, thời điểm đó anh không tìm được cô, anh nản lòng nhụt chí.
Anh từ bỏ việc phải người tiếp tục đi tìm Bạch Cẩm
Sương, lại làm hết việc trước kia mình sẽ không bao giờ làm.
Ví dụ như, Bạch Cẩm Sương thích ăn món ăn cay, ví dụ như một vài thói quen nhỏ của Bạch Cẩm Sương, giống như vào lúc này anh có thể làm cho mình hết lần này đến lần khác in sâu thêm ấn tượng của mình đối với Bạch Cẩm Sương, thật giống như, giống như cô vẫn còn xung quanh anh.
Ngồi ở hàng ghế sau xe, Mặc Tu Nhân nhìn thoáng qua phòng làm việc, nghĩ đến bây giờ cô đã trở lại bên cạnh mình, nhịn không được nhếch môi, nụ cười có vài phần an ủi: “Lái xe đi, Triệu Văn Vương!”
Bạch Cẩm Sương vào phòng làm việc, vừa định trở về văn phòng của mình liền thấy Annie bước nhanh tới: “Cẩm Sương, có một khách hàng lớn gọi tên tìm cô, hiện tại đang chờ ở phòng họp
Bạch Cẩm Sương hơi nhíu mày: “Khách hàng lớn?”
Annie gật gật đầu: “Vâng, khách hàng lớn, có lẽ cô nhớ tên của cô ấy, cô Thẩm Đinh Nhiên, là người Hoa Hạ chúng ta, lúc trước chúng ta ở nước Z cô ấy có đến phòng làm việc, cô đã làm đồ trang sức độc quyền cho cô ấy, chẳng qua là bây giờ chúng ta đã trở về nước, cũng không biết cô ấy hỏi từ đầu được tin tức, biết cô đang ở đây, đến đây để tìm cô để làm thiết kế, chỉ là hôm nay đến không phải đích thân cô ấy, tôi liền để cho anh ta chờ cô trong phòng khách!”
Bạch Cẩm Sương gật đầu: “Được rồi, tôi biết rồi, cô đi trước, tôi sẽ đi gặp đối phương!”
Bạch Cẩm Sương nhấc chân đi đến phòng khách, cửa mở ra, nhìn thấy người đàn ông trong phòng khách, con ngươi Bạch Cẩm Sương hơi nghi ngờ chợt lóe.
Chỉ thấy người đàn ông trong phòng khách một bộ âu phục màu đen, thần thái thản nhiên ngồi trên sô pha tiện tay lật xem một quyển tạp chí, anh ta đang rũ đôi mắt xuống.
Phong thái thái tao nhã này cũng không phải người bình thường có thể so sánh được, Bạch Cẩm Sương trong lòng nói, người này sợ không phải người bình thường.
Cô khẽ ho nhẹ.
Người đàn ông ngẩng đầu, lông mày sắc bén hơi nhíu lên, đôi mắt dưới mi thâm sâu phảng phất muốn hút người vào, bộ dáng này quả nhiên là tướng mạo phi phàm, ắt không phải người thường.
Bạch Cẩm Sương mở miệng nói: “Xin chào, tôi là Bạch Cẩm Sương, nghe trợ lý của tôi nói có người tìm tôi, anh chính là người ủy thác của cô Thẩm Đinh Nhiên đúng không!”
Đối phương khẽ gật đầu: “Xin chào, tôi là Sở Hạnh Từ Anh trai của Thẩm Đinh Nhiên!”
Con người Bạch Cẩm Sương lóe lên, anh em khác họ?
Chẳng qua Bạch Cẩm Sương tốt xấu gì cũng là người đã trải qua nhiều chuyện, hơn nữa Tần Vô Đoan cùng Mặc Tu Nhân cũng không cùng họ
Cô cũng không thấy có gì kỳ lạ nữa chỉ gật đầu, ngồi xuống sô pha bên cạnh Sở Hạnh Từ: “Anh Sở, lần này anh tới đây là muốn giúp cô Thẩm làm thiết kế?”
Sở Hạnh Từ gật gật đầu, thần sắc nhàn nhạt: “Tôi biết trước đây cô ấy vẫn luôn ở bên phòng làm đồ trang sức của các cô làm thiết kế, lần này tôi muốn tặng cô ấy một món quà nên tự mình tới đây!”
Bạch Cẩm Sương cười cười: “Vậy vẫn giống như trước kia, tôi bảo nhà thiết kế phía dưới giao vài phần bản thảo thiết kế để cô Thẩm lựa chọn một được không?”
Sở Hạnh Từ chậm rãi lắc đầu: “Không, tôi muốn cô tự mình thiết kế!”
Con ngươi Bạch Cẩm Sương khẽ lóe lên: “Tôi tự mình thiết kế? Nếu tôi nhớ chính xác thì đồ trang sức của cô Thẩm hai năm trước được thiết kế bởi các nhà thiết kế khác trong văn phòng của tôi!”
Sở Hạnh Từ không nhanh không chậm mở miệng: “Tôi biết, thiết kế của cô Bạch ngàn vàng khó cầu, cho dù là có tiền cũng chưa chắc có thể tìm được bản thân cô Bạch, dù sao không phải tất cả mọi người đều có thể tra ra, cô Bạch chính là Tư Huyền!”
Bạch Cẩm Sương nhìn thoáng qua Sở Hạnh Từ cười cười, không nói gì,
Sở Hạnh Từ tiếp tục nói: “Tôi cũng biết, hai năm trước khi tốt nghiệp tiến sĩ, món quà tốt nghiệp là một món trang sức mà cô Bạch tự mình thiết kế cho cô ấy, tôi biết rõ thời gian của cô Bạch có hạn, đơn đặt hàng cho công việc thiết kế đều phải xếp hàng, hai năm nay cũng không mời cô Bạch phải ra tay, giúp cô ấy thiết kế trang sức, chỉ có điều lần này Thẩm Đinh Nhiên vừa trở về thành phố Trà Giang dự định tổ chức triển lãm tranh ở thành phố Trà Giang, qua một thời gian định mở phòng vẽ của mình, tôi liền muốn mặt dày mời cô Bạch ra tay, giúp cô ấy thiết kế một món trang sức, tặng cô ấy làm lễ vật khởi hành sự nghiệp, hy vọng cô Bạch có thể đồng ý!”
Thái độ của Sở Hạnh Từ thoạt nhìn đặc biệt thành khẩn.
Bạch Cẩm Sương thản nhiên cười: “Anh Sở nói nặng lời rồi, nếu anh Sở thành ý tràn đầy, phòng làm việc thành phố Trà Giang bên này cũng vừa vặn tiến vào phát triển ổn định, tôi liền đồng ý tiếp nhận việc làm ăn này của anh Sở Chỉ có điều, tôi nhớ cô Thẩm trước kia học ở nước A, bây giờ cô ấy về nước sao?”
Sở Hạnh Từ gật gật đầu: “Đúng vậy, cả nhà chúng tôi đều về nước, thành phố Trà Giang coi như là quê hương của chúng tôi, sau này đều định phát triển trong nước!”
Bạch Cẩm Sương gật gật đầu: “Thì ra là như vậy, vậy trước tiên chúc mừng sự nghiệp của cô Thẩm sẽ thành công!” “Cảm ơn cô!” Sở Hạnh Từ thần thái nhìn lạnh lùng nhưng thái độ lại rất lễ phép.
Sau khi Bạch Cẩm Sương đàm phán với anh ta xong liền tiền người rời đi.
Sở Hạnh Từ người vừa rời đi, Annie liền hưng phấn kéo cánh tay cô: “Thế nào? Mối quan hệ của anh ta với Thẩm Đinh Nhiên là gì? Trông khá phong cách
Bạch Cảm Sương liếc mắt nhìn cô ấy một cái, “Anh ta có phong cách hay không có liên quan gì đến cô không?" Annie có chút ngượng ngùng: "Đây chẳng phải là lòng yêu cái đẹp sao, đẹp trai như vậy còn không cho tôi nhìn nhiều một cái sao!"
Bạch Cẩm Sương cười cười: “Đừng nằm mơ nữa, tôi thấy ánh mắt của anh ta rất cao, anh ta là anh trai của Thẩm Đinh Nhiên, dựa theo tài sản của nhà họ Thẩm, anh ta có lẽ muốn yêu đương cũng phải là môn đăng hộ đối chứ!"
Nhà họ Thẩm có tập đoàn hậu cần quy mô lớn, ở trong nước còn có một số rạp chiếu phim, căn bản không phải là nhà giàu mới nổi bình thường có thể so sánh.
Tài sản nhà bọn họ phỏng chừng không ít hơn nhà họ Tần bao nhiêu, nhất định phải nói chỗ nào không bằng nhà họ Tần thì đó chính là thế lực.
Dù sao, mấy anh chị em Tân Hạo mỗi một nhà đều không thể khinh thường, hơn nữa, quan hệ giữa các gia đình vô cùng gần gũi, hình thành một cái mạng lưới quyền thế xen kẽ, người bình thường không cách nào lay động.
Nghe điều này, Annie không thể không bĩu môi: “Nhằm chán! Bạch Cẩm Sương tức giận cười cười, trở về văn phòng
Cô đi bộ hai bước và quay trở lại: “Annie, hãy để Tân Minh Xuân đến văn phòng của tôi một chuyến
Từ khi biết thân phận của Tần Minh Thần, cô còn chưa nói chuyện với Tân Minh Xuân một lần! Nghĩ về những gì đã xảy ra sáu năm trước đây, bây giờ suy nghĩ lại cảm thấy nó như một giấc mơ.
Bạch Cẩm Sương vào văn phòng, chống trán suy nghĩ, chỉ chốc lát Tan Minh Xuân liên tiến vào.
Cậu ta thuận tay đóng cửa, hoàn toàn giống như cấp dưới: "Tổng giám đốc Bạch, cô tìm tôi hả?”
Bạch Cẩm Sương ngẩng đầu nhìn cậu ta vẻ mặt có chút phức tạp:
Cô vừa định gọi anh Vô Đoan liền nhớ tới lời cậu ta nói với Tần Hạo lúc trước, hiện tại cậu ta chỉ là Tần Minh Xuân.
Cô mím môi: “Anh đừng làm ra bộ dáng cấp dưới của em, em một chút không thích nghi!” Tần Minh Xuân nghe được lời này, mỉm cười: “Bây giờ anh thực sự là cấp dưới của em, nên thế nào thì thế đó, em không cần phải cố kỵ!”
.