Bạch Cẩm Sương: “Không cần đâu, tôi có thể chăm sóc tốt cho bản thân mà”
Annie lắc đầu, không yên tâm nói: “Không được đầu, hôm nay ông ta có thể phải người đi bắt cô còn đích thân đi chặn cô lại, không biết được lần sau ông ta còn dám giở thủ đoạn gì, một mình cô ở lại đây thật sự quá nguy hiểm”
Bạch Cẩm Sương nghe thấy thế liền cười nói: “Cô yên tâm, tôi không chỉ có một mình đâu, bên cạnh tôi còn có Mặc Tu Nhân mà”
Lại nghe thấy cái tên này, Annie hơi cau mày nói: “Cầm Sương...tôi phát hiện...gần đây cô ngày càng tin tưởng Mặc Tu Nhân, ngày trước không phải cố không hay tiếp xúc với anh ta sao?
Bạch Cẩm Sương nghĩ tới Mặc Tu Nhân, thì nét mặt bỗng trở nên dịu dàng hơn: “Ngày trước không thích anh ấy là vì tôi chưa hồi phục trí nhớ, không biết anh ấy là người như thế nào? Anh ấy vốn dĩ là người cứng nhắc, còn rất bá đạo.
Một người mạnh mẽ độc lập như tôi phản ứng đầu tiên khi gặp người như thế đó chính là tránh xa.
Nhưng bây giờ khác rồi, tôi đã nhớ ra những chuyện trước kia, tôi biết anh ấy rất tốt với tôi, vậy là đủ rồi”
Annie ngạc nhiên hỏi: “Cô hồi phục trí nhớ rồi à?”
Hôm qua, Bạch Cẩm Sương mới chữa trị bằng liệu pháp thôi miên nhưng chưa nói với Annie.
Có điều, Annie hỏi rồi thì cô ấy cũng gật đầu đáp: “Cũng chưa phải là hoàn toàn hồi phục, nhưng cũng nhớ lại được rất nhiều chuyện rồi”
Annie nghe thấy vậy,cảm thấy mừng thay cho Bạch Cẩm Sương và nói: “Thật ra...hôm qua sau khi tan làm, tôi đón Bông Vải tới phòng làm việc...lúc cô và Mặc Tu Nhân cùng tới để đón Bông Vải tôi đã muốn hỏi có quan hệ của hai người trước kia có tốt không?
Bạch Cẩm Sương nói với Annie: “Mặc Tu Nhận là bố của Bông Vải”
“Gì cơ?” Annie bất ngờ nói lớn
Bạch Cẩm Sương: "Cô nhỏ tiếng chút, đừng để Bông Vải nghe thấy
Kết quả là, Bạch Cẩm sương vừa nói xong, Tần Minh Huyền đã chạy ra khỏi phòng: “Mẹ ơi, mẹ đang nói gì với dì Annie thế ạ? Tại sao lại không được để con nghe thấy?”
Lúc nhắc Annie, Bạch Cẩm Sương cũng vô tình nói to nên đã bị Tần Minh Huyền nghe thấy.
Bạch Cẩm Sương chưa biết nên trả lời thế nào: “Cái đó.”
Annie vội vàng đáp: “Mẹ con nói, đưa con qua chỗ bà ngoại, nhưng sau khi đưa con tới đó, dì sẽ phải quay lại thành phố Trà Giang.
Mẹ con sợ con biết sẽ buồn nên mới dặn một mình dì thôi, không để con nghe thấy.
Không ngờ là lại để con nghe thấy rồi”
Tần Minh Huyền nghe thấy thế, liền cười nói: “Mẹ và dì Annie thật là trẻ con mà, giờ con lớn rồi, sẽ không làm những chuyện trẻ con như thế nữa đâu”.
Bạch Cẩm Sương và Annie cũng nhìn cậu bé, Bông Vải nói như thể mẹ và dì Annie của cậu bé đều rất trẻ con.
Bạch Cẩm Sương: "Mẹ biết con trai của mẹ rất hiểu chuyện mà”
Tần Minh Huyền vỗ ngực đáp: “Nên là, mẹ hãy yên tâm đi ạ.
Con nhất định sẽ không gây chuyện đầu.
Con sẽ ngoan ngoãn ở nhà bà ngoại đợi mẹ tới đón con về”.
Bạch Cẩm Sương vui vẻ nói: “Mẹ nhất định sẽ đón con về sớm nhất có thể”
Nghe mẹ nói vậy, cậu bé lại tiếp tục quay về phòng thu dọn đồ đạc.
Annie cổ nói bằng giọng nhỏ nhất có thể: “Mặc Tu Nhân...thật sự là..”
Bạch Cẩm Sương hiểu ý của cô ấy, gật đầu nói: “Ừ, là thật mà”
“Cô đã làm giám định DNA chưa, mà nói chắc chắn thế?” Annie hỏi
Bạch Cẩm Sương nhìn Annie trả lời: “Nhớ lại chuyện trước đây giữa tôi và anh ấy thì tôi có thể chắc chắn rằng ngoài anh ấy thì tôi không thể có con với ai khác được”
Annie vẫn hỏi tiếp: “Cô chắc chắn như vậy sao? Không phải là cô vẫn chưa hồi phục hoàn toàn trí nhớ à?”
Bạch Cẩm Sương gật đầu: “Mặc dù chưa hồi phục hoàn toàn những chuyện này thì tôi rất chắc chắn”
Thật ra một mình Bạch Cẩm Sương sẽ không phải đối thủ của nhà họ Vũ, nhưng nhà họ Tần cũng có thể lực rất mạnh ở thành phố này.
Nếu đưa Bông Vải tới nhà họ Tân, nhà họ nhất định sẽ bảo vệ tốt cho cậu bé.
Nhưng, Bạch Cẩm Sương nghĩ tới những lời Mặc Tu Nhân từng nói, đợi cô hồi phục hoàn toàn trí nhớ thì mới nói cho Bông Vải về thân thể thật sự của cậu bé.
.