Vẻ mặt Bạch Cẩm Sương lạnh lùng, đồng thời mở chức năng ghi âm và quay phim trong di động ra.
Bạch Cẩm Sương tiến vào văn phòng của Trịnh Hoài Thanh, Trịnh Hoài Thanh cũng không quanh co lòng vòng, đi thẳng vào vấn đề: “Cẩm Sương, nghe nói em vẽ một bản thiết kế mới, còn xuất sắc hơn bản thiết kế vẽ cho Linh Lan tối qua!”
Bạch Cẩm Sương gật đầu: “Ừm, em nghĩ tới một thiết kế rất được, cho nên tiện tay vẽ ra!”
“Vậy em đưa bản thiết kế mới cho Linh Lan đi, dù sao em cũng không cần nó mà!” Trịnh Hoài Thanh gần như không thèm che giấu bộ mặt ghê tởm của anh ta, giọng điệu gần như ra lệnh.
Trong lòng Bạch Cẩm Sương vô cùng phẫn nộ và khó chịu, sao trước đây cô không nhìn ra, Trịnh Hoài Thanh là một tên cặn bã như vậy!
Cô không đồng ý giống như thường ngày, mà từ chối thẳng: “Em không đưa, bản thiết kế lần này, em muốn giữ lại cho mình dùng! Hơn nữa không phải ngày hôm qua em đã đưa cho em ấy một bản thiết kế rồi sao?”
Vẻ mặt Trịnh Hoài Thanh trở nên khó coi: “Bản đó không tốt như bản hôm nay, em nghĩ rằng anh không muốn tốt cho anh sao? Hơn nữa em dùng thì có tác dụng gì chứ, bản thiết kế này của em có thể quan trọng như khi Linh Lan dùng sao? Cô ấy chỉ cần đạt được ưu ái của giám khảo vào cuộc thi thiết kế trang sức ngày mai, thì có khả năng đi tham dự cuộc thi thiết kế trang sức thế giới, em có cái gì, hai năm qua em có cho ra tác phẩm sao? Có ai biết em là ai không?”
Sắc mặt Bạch Cẩm Sương trở nên khó coi: “Em không có tác phẩm gì, còn không phải vì hai năm qua, bản thiết kế của em đều bị anh lấy đi cho Bạch Linh Lan ư, Trịnh Hoài Thanh, sao anh có thể nói như vậy, dù sao bản thiết kế lần này, em sẽ không đưa cho cô ta đâu!”
Trịnh Hoài Thanh thấy cứng rắn không được, lập tức dùng mềm: “Cẩm Sương, anh biết từ trước tới nay em mềm lòng nhất, hiện giờ Linh Lan là bảng vàng của trang sức đá quý Hải Thiên, cho dù em không suy xét vì’cô ấy, cũng cần phải suy nghĩ cho anh đúng không, sau này chúng ta kết hôn, trang sức đá quý Hải Thiên còn không phải là của hại chúng ta à?”
Giọng nói của anh ta hòa hoãn hơn: “Hơn nữa hai năm qua bản thiết kế của em đều đưa cho cô ấy, bây giờ nói những chuyện này có tác dụng gì chứ, ngày mai Linh Lan sẽ tham gia cuộc thi thiết kế trang sức thế kỷ do trang sức đá quý Hoàng Thụy tổ chức, bản thiết kế này rất quan trọng với cô ấy, đều đã tới bước này rồi, còn không đẩy cô ấy ra, để cô ấy đi lên sân khấu thế giới, lợi ích đạt được còn không phải là của trang sức đá quý Hải Thiên chúng tat”
Lần này Bạch Cẩm Sương vô cùng ngang ngược: “Bản thiết kế lần này, em sẽ không đưa cho em ấy! Em muốn giữ lại cho mình dùng!”
Vẻ mặt Trịnh Hoài Thanh vô cùng khó coi, cuối cùng anh ta nghiệm mặt không kiên nhãn xua tay: “Em đi đi! Không cho thì thôi!”
Vẻ mặt Bạch Cẩm Sương khó coi xoay người rời đi.
Cô ra khỏi văn phòng, lập tức lưu lại ghi âm và video quay được, nhếch miệng cười châm chọc.
Trước khi tan làm, Bạch Cẩm Sương bỏ bản thiết kế gốc ngày hôm nay vào trong túi, vẻ mặt không đổi để bản thiết kế dự bị lên trên bàn.
Cô mới làm xong những chuyện này không lâu, Bạch Linh Lan đi tới, cô ta nhỏ giọng nói: “Chị, có phải là chị cãi nhau với Hoài Thanh hay không?”
Đôi mắt Bạch Cẩm Sương lóe sáng: “Sao lại hỏi như vậy?”
Vẻ mặt Bạch Linh Lan bất đắc dĩ: “Chị cãi nhau với anh ấy, anh ấy muốn mời chị ăn một bữa cơm, còn bảo em tới làm người truyền tin!”
Bạch Cẩm Sương chậm chọc trong lòng, vẻ mặt lạnh nhạt: “Vậy sao?”
Bạch Linh Lan gật đầu: “Đúng vậy, anh ấy nói ba chúng ta cùng đi ăn một bữa cơm, nghe giọng điệu của anh ấy, em biết hai người chắc chắn đã cãi nhau rồi!”
Cuối cùng Bạch Cẩm Sương thỏa mãn ý nguyện của đôi nam cặn bã nữ đê tiện kia, theo chân bọn họ đi tới một nhà hàng Tây nổi tiếng ở thành phố Trà Giang.
Bọn họ ngồi ở gần cửa sổ, Bạch Linh Lan và Trịnh Hoài Thanh đều dựa vào cửa sổ, ngôi mặt đối mặt, Bạch Cẩm Sương ngồi bên cạnh Trịnh Hoài Thanh.
Bọn họ gọi đồ ăn xong, Trịnh Hoài Thanh và Bạch Linh Lan nói chuyện giống như thường ngày, Bạch Cẩm Sương im lặng ngồi nghe.
Cách đó không xa, trợ lý nhỏ đi theo Mặc Tu Nhân vào nhà hàng.
Trợ lý nhỏ liếc mắt một cái thấy được mấy người ngồi gần cửa sổ, không biết anh ta nhìn thấy cái gì, biểu cảm đột nhiên trở nên một lời khó nói hết: “Tổng giám đốc Mặc, cô Bạch ở chỗ đó!”
Mặc Tu Nhân nhìn thoáng qua, ánh mắt nhìn dưới bàn cơm, chân Trịnh Hoài Thanh và Bạch Linh Lan đang quấn lấy nhau.
Khóe miệng anh hơi nhếch lên nụ cười đùa cợt, đi nhanh về bên đó.