**********
"Tổng giám đốc Triệu?” Bạch Cẩm Sương nhíu mày kinh ngạc và nhìn Vân Yến một cái.
Trong lúc nhất thời, không biết người Triệu này từ đầu đến.
Vân Yến nhìn vẻ mặt nghi hoặc của cô, nói: "Chính là Triệu Khiêm, CEO hiện tại của tập đoàn trang sức Hoàng Thuy của chúng tớ!"
Bạch Cẩm Sương có chút xấu hổ: "Thì ra là tổng giám đốc Triệu!”.
Kỳ thật, cô chỉ tiếp xúc với Mặc Tu Nhân và Vân Yến, ngày thường căn bản không quan tâm đến CEO của các công ty này, nghe qua liền quên, có thể nói là không có ấn tượng.
Vân Yến cũng không thèm để ý cái này, cô ấy đột nhiên có chuyện muốn nói nhưng lại thôi: "Cẩm Sương...tớ muốn hỏi cậu một chuyện!”
Bạch Cẩm Sương nhìn cô ấy một cái: "Có chuyện gì vậy?”
Vân Yến nói: "Tớ nghe nói rằng nhà thiết kế đồ trang sức Cổ Lạp, gần đây sắp trở về nước, cậu có biết cô ấy không?"
Bạch Cẩm Sương ngây ngẩn cả người, trong lúc nhất thời, cô không biết nên trả lời chuyện Cổ Lạp về nước, hay là trả lời chuyện có quen biết cô ấy hay không!
Cô suy nghĩ một chút, cau mày nói: "Cậu hỏi cái này làm gì?”
Vân Yến mím môi: "Tớ nghe nói, Cố Lạp sắp về nước, hơn nữa theo tin tức tớ nhận được, cô ấy có thể muốn tìm một công ty làm việc, cái này...tổng giám đốc Triệu đã sắp xếp nhiệm vụ cho chúng tớ, ai có quan hệ cá nhân, có thể liên lạc với nhà thiết kế Cố Lạp, mời cô ấy gia nhập công ty, tiền thưởng cuối năm tăng gấp đôi, tớ ngược lại không quan tâm tiền thưởng tăng gấp đôi, tới chính là muốn liên lạc với Thượng Cổ Lạp, khiến cho Dư Thiên Thanh mất mặt!”
Nghe giọng điệu trẻ con của Vân Yến, Bạch Cẩm Sương dở khóc dở cười: "Cho nên, cậu chỉ là vì tranh giành cao thấp với Dư Thiên Thanh thôi!”
Vân Yến trống má: "Chẳng lẽ cậu cảm thấy chuyện này không quan trọng sao? Nếu như tới có thể liên lạc với Cổ Lạp, những người trong bộ phận thiết kế, khẳng định đều sẽ nhìn tớ với ánh mắt đầy ngưỡng mộ, Cẩm Sương, cậu không biết, trong ngành công nghiệp của chúng ta, có mối quan hệ cũng rất quan trọng!”
Bạch Cẩm Sương khẽ cười gật đầu: "Tớ biết Cố Lạp, tớ sẽ liên lạc với cô ấy! Chẳng qua, tới ngược lại không nghe tin cô ấy sắp về nước, tớ sẽ liên lạc với cô ấy ngay khi xong việc, và cho cậu tin tức chính xác!”
Ánh mắt Vân Yến lập tức sáng lên: "Thật sao? Bạch Sương, cậu thật tốt bụng! Chẳng qua là...nghe nói Cố Lạp là người có danh tiếng lớn, khí chất rất lớn, nhưng cô ấy cũng là người học trò của Tư Huyền, cậu đừng vì chuyện này mà gây chuyện với Tư Huyền!”
Tại sao Cố Lạp lại có danh tiếng lớn, không chỉ vì mấy năm nay cô ấy đạt được vô số giải
thưởng, mà còn bởi vì sự phụ của cô ấy là nhà thiết kế Tư Huyền.
Vân Yến sở dĩ đến hỏi Bạch Cẩm Sương, chính là cảm thấy, Bạch Cẩm Sương ở trang sức Tư Huyền, có thể quen biết Cố Lạp.
Chẳng qua, cô ấy cũng không muốn bởi vì Bạch Cẩm Sương giúp đỡ mình, mà gây phiền toái gì cho Bạch Cẩm Sương.
Bạch Cẩm Sương nghe được lời này, khóe miệng hơi co giật: “Cậu không biết tớ là ai sao?”
Vân Yến có chút khó hiểu, sắc mặt có vài phần khó hiểu: "Cậu không phải là Cẩm Sương sao?”
Bạch Cẩm Sương dở khóc dở cười: "Cổ Lạp là học trò của tớ, cậu yên tâm, chỉ có cô ấy sợ tớ, chứ không sợ tớ đắc tội đến cô ấy!”.
Vân Yến nhất thời có chút không kịp phản ứng, hoang mang khó hiểu nhìn Bạch Cẩm Sương: "Sư phụ của Cố Lạp không phải là Tư Huyền sao?”
Sắc mặt của Bạch Cẩm Sương khó nói hết: "Tớ chính là Tư Huyền, cậu chẳng lẽ không biết sao?”
Lần này, Vân Yến thật sự bị bất ngờ!
Cô ấy đã ngưỡng mộ hai nhà thiết kế đồ trang sức, một là Bạch Cẩm Sương của 6 năm trước đây và một là nhà thiết kế Tư Huyền!
Thế nhưng, cô ấy như thế nào cũng không nghĩ tới, Tư Huyền đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, đây quả thực...bất ngờ đến muốn ngất đi.
Cô ấy mở to mắt nhìn Bạch Cẩm Sương, véo mặt mình: "Tớ không nằm mơ chứ!”
Bạch Cẩm Sương bất lực cười lắc đầu: "Cậu đương nhiên không phải đang nằm mơ, tớ vốn là Tư Huyền mà, lúc trước tớ đặc biệt không nói, chính là cho rằng, cậu đoán được!”
Vân Yến vẻ mặt rung động, tâm trạng phức tạp: "Chuyện này, tớ làm sao có thể đoán được?”
Ánh mắt Bạch Cẩm Sương mang theo nụ cười khẽ: "Con trai tớ tên là Tần Minh Huyền, phòng làm việc của tớ tên là trang sức Tư Huyền, cậu hiểu chưa?”
Vân Yến sửng sốt, nhất thời bừng tỉnh ngộ: "Đúng vậy, tớ sao lại ngu ngốc như vậy, chút chuyện như vậy cũng không nghĩ ra!”
Bạch Cẩm Sương cười lắc đầu: "Cũng trách tớ, lúc trước cho rằng cậu biết, chưa từng nói với cậu, chuyện của Cổ Lạp, tớ giúp cậu liên lạc, chẳng qua, tớ thật sự không biết, Cổ Lạp về nước, xong việc tớ sẽ gọi hỏi thăm một chút!”
Bạch Cẩm Sương trong lòng nghĩ lại, nha đầu thổi này, hiện tại ngay cả sư phụ của cô ấy cũng không nói.
Vân Yến khiếp sợ Tư Huyền chính là Bạch Cẩm Sương, lại vui vẻ Bạch Cẩm Sương có thể giúp cô ấy liên lạc với Cố Lạp, miệng cười: "Thật sự là quá cảm ơn cậu, Cẩm Sương!”
Bạch Cẩm Sương cười: "Không có gì, chuyện nhỏ, trước kia cậu cũng là trợ lý của tớ, chút việc này tớ có thể giúp đỡ được!”
Nghe được lời này, Vân Yến có chút tiếc nuối.
Thật ra, ngay từ đầu cô ấy là trợ lý thiết kế, lúc đó, không thể theo Bạch Cẩm Sương học thiết kế, chủ yếu là do xử lý một ít việc gia đình.
Đợi đến khi cô ấy thăng chức trợ lý thiết kế, liền có thể bắt đầu theo học Bạch Cẩm Sương, khi đó bái sư, cũng là danh chính ngôn thuận.
Chỉ tiếc, Bạch Cẩm Sương cuối cùng biến mất, Vân Yến lúc ấy đã trầm cảm một thời gian.
Cùng Vân Yến nói chuyện xong, Vân Yến vốn định mời Bạch Cẩm Sương ăn cơm, Bạch Cẩm Sương nghĩ đã lâu không cùng Tần Minh Huyền ăn cơm, liền từ chối.
Bạch Cẩm Sương đi đến trường mẫu giáo đón Tần Minh Huyền trước.
Tần Minh Huyền mấy ngày nay cũng không gặp mẹ mình, cậu bé biết tối qua Bạch Cẩm Sương đã trở về, thế nhưng, cô bôn ba mấy ngày quá mệt mỏi, buổi sáng còn đang nghỉ ngơi, còn Tần Minh Huyền được Đàm Phi Vũ đưa đến trường.
Lúc này nhìn thấy Bạch Cẩm Sương, cậu bé liền kéo tay Bạch Cẩm Sương, ngửa đầu, liên tục nhìn chằm chằm Bạch Cẩm Sương cười.
Đến bên cạnh xe, Bạch Cẩm Sương nhìn cậu bé lên ghế lái phụ, thắt dây an toàn lúc này mới đi về ghế lái chính và lái xe.
Kết quả, cậu bé vẫn quay đầu nhìn cô không chớp mắt, Bạch Cẩm Sương nhịn không được liền cười khẽ: "Bông Vải, con vẫn nhìn theo mẹ làm gì?”.
Cậu bé có một chút đỏ mặt, giọng nói nhỏ: "Con nhớ mẹ, cảm thấy như con đã không nhìn thấy mẹ trong một thời gian dài!”
Nghe được lời này, Bạch Cẩm Sương trong lòng chua xót, loại cảm giác này, quả thực không cách nào mô tả.
Nhân lúc đèn đỏ, cô nhìn thoáng qua bảo bối nhà mình, đưa tay xoa tóc cậu: "Là lỗi của mẹ, mẹ sau này nhất định sẽ không rời xa Bông Vải như vậy nữa!”
Tần Minh Huyền ngoan ngoãn đỏ mặt nhìn Bạch Cẩm Sương: "Con biết mẹ bận rộn công việc, mẹ không cần lo lắng cho con, con sẽ ngoan ngoãn!”.
Bảo bối nhà mình hiểu chuyện, nghe lời như vậy, Bạch Cẩm Sương mềm lòng, quyết định sau này sẽ dành nhiều thời gian cho cậu.
Về đến nhà, Tần Minh Huyền đi làm bài tập về nhà, Bạch Cẩm Sương nấu cơm.
Khi thức ăn sắp chuẩn bị xong, Bạch Cẩm Sương nghe thấy có người gõ cửa.
Cô rửa tay và mở cửa.
Kết quả, ngay sau khi mở cửa liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Mặc Tu Nhân mấy ngày nay không gặp, xuất hiện trước mặt.
Bạch Cẩm Sương có chút mơ hồ: "Mặc...tổng giám đốc Mặc, sao anh lại ở đây?”
Mặc Tu Nhân "kinh ngạc" nhìn Bạch Cẩm Sương, trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên: "Tôi ở đối diện, cô...cô sống ở đây sao?”
Bạch Cẩm Sương mơ hồ, gật đầu.
Mặc Tu Nhân “tốt bụng” giải thích với cô: "Đây là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, tôi là một người hàng xóm mới chuyển đến đối diện, tôi không biết, cô cũng sống ở đây, là như vậy, nhà của chúng tôi có làm một chút đồ ăn nhẹ, tôi đang có dự định đem qua cho hàng xóm mới, mời cô nếm thử!”.
Mặc Tu Nhân trong tay cầm một cái đĩa kê đồ ăn nhẹ, Bạch Cẩm Sương vẻ mặt không tự nhiên nhận lấy, cười gật đầu: "Thật là trùng.