**********
Chương 666: Không có tính người
Nghe vậy, Mặc Tu Nhân và Cảnh Hạo Đông đều không nhịn nổi cười, hai đứa trẻ này, thực sự quá thú vị.
Cảnh Hạo Đông thở dài một tiếng, ôm Cảnh Đa Đa, cười nói: “Công chúa nhà mình cuối cùng cũng có ngày bị chê, không sao cả, bố sẽ tìm một cái khác tốt hơn cho con!”
Cảnh Đa Đa vẫn còn giận dỗi, trợn mắt tức giận nhìn Tần Minh Huyền, như đang nhìn kẻ thù vậy.
Một bữa cơm bao trùm không khí vô cùng náo nhiệt kết thúc.
Trước lúc rời đi, cánh tay bụ bẫm của Cảnh Đa Đa chỉ về phía Tần Minh Huyền: “Tần Minh Huyền, tôi ghim sự việc ngày hôm nay, sau này, tôi sẽ lại tìm cậu!”
Tần Minh Huyền nghiêm mặt, từ tốn nói: "Cảm ơn cậu, tôi không cần!”
Cảnh Đa Đa tức giận, phồng mang trợn má như một cái túi đầy hơi sắp nổ tung.
Chứng kiến cảnh tượng ấy, Cảnh Hạo Đông vui khôn tả
Từ lúc rời nhà hàng, Mặc Tu Nhân và Cảnh Hạo
Đông đưa hai đứa trẻ đi, Cảnh Hạo Đông và Cảnh Đa Đa trở về nhà, Mặc Tu Nhân đưa Tần Minh Huyền về chung cư của Bạch Cẩm Sương.
Ngôn Tình Hay
Bạch Cẩm Sương vừa mới gửi tin nhắn cho Mặc Tu Nhân rằng, cô ấy đã nhờ Anne đứng đợi dưới tầng rồi, Mặc Tu Nhân chỉ cần để Tần Minh Huyền cho cô ấy là được.
Mặc Tu Nhân bắt đầu nổ máy, đưa Tần Minh Huyền về phía chung cư Bạch Cẩm Sương, vừa tới nơi đã thấy Đàm Phi Vũ đứng ngay gần đó.
Mặc Tu Nhân nhíu mày, anh và Tần Minh Huyền vừa bước xuống xe, Đàm Phi Vũ liền bước tới gần.
Anh ta nhìn Tần Minh Huyền bằng ánh mắt vô cảm, lạnh lùng nói: "Cám ơn anh Mặc đã đưa Bông Vải tới!”
Nói xong, cậu ta liền đưa tay, toan kéo Tần Minh Huyền lên tầng.
Mặc Tu Nhân tối sầm mặt, giữ chặt không buông tay Tần Minh Huyền và nói: “Trợ lý của Bạch Cẩm Sương đâu? Không phải cô ấy nói, trợ lý sẽ xuống đón thắng bé sao?”
Đàm Phi Vũ đưa mắt nhìn Mặc Tu Nhân nói: "Annie đang làm bữa tối, nhờ tôi xuống đón thắng bé, anh có ý kiến gì sao?”
Mặc Tu Nhân hạ giọng nói: "Vậy nên...cậu cũng ở khu này sao?” bật cười trước câu nói ấy, Đàm Phi Vũ đáp lại: “Nếu không thì sao? Tổng giám đốc Mặc, anh không nên nghĩ vậy, chúng tôi sống riêng.
Mặc Tu Nhân nhìn bộ mặt đầy châm biếm của Đàm Phi Vũ, không biết phải nghĩ gì, anh hằng giọng và nói: “Cô ấy coi cậu như anh em như người nhà, tất nhiên người nhà phải sống cùng nhau rồi!”
Nói xong, Mặc Tu Nhân buông tay Tần Minh Huyền, ngồi xuống, trìu mến nói: “Bông Vải, sau này chú có thời gian, sẽ lại đưa cháu đi chơi, được không nào?"
Tần Minh Huyền rất thích được ở bên Mặc Tu Nhân, nghe chú nói vậy, đôi mắt Tần Minh Huyền lấp lánh, ngoan ngoãn gật đầu nói: “dạ vâng!”
Nhìn thấy cậu nhóc thể hiện sự thích thú khi đi cùng mình, Mặc Tu Nhân chỉ biết rằng trái tim mình như tan chảy
Anh vẻ mặt đắm đuối, cười dịu dàng và xoa đầu cậu bé, đứng dậy, lạnh lùng nhìn Đàm Phi Vũ và quay lưng đi.
Sắc mặt Đàm Phi Vũ có chút đanh lại, ánh mắt chừng chừng nhìn theo bóng Mặc Tu Nhân, như muốn nhìn thấu cậu ta vậy!
Cậu ta sao có thể không nhận ra, rõ ràng những ngày gần đây, có gì đó trong mối quan hệ của Mặc Tu Nhân và Bạch Cẩm Sương.
Cảm giác nguy hiểm trong cậu ta càng ngày càng lớn dần...!
Khi Mặc Tu Nhân về đến nhà, đã là chín giờ, anh nhìn về phía phòng khách vẫn còn sáng đèn, ánh mắt anh có chút thắc mắc.
Nếu như mọi ngày, mẹ anh đã về phòng và đánh răng rồi, còn bố thì sẽ ở phòng sách.
Nhưng hôm nay, họ rõ ràng vẫn còn ở phòng khách đợi anh.
Mặc Tu Nhân xuống xe và đẩy cửa bước vào.
Anh thay đổi giày, đang định ngồi xuống thì nghe thấy tiếng của bà Mặc Tổ Nhiên: “Mặc Tu Nhân hôm nay con đã đi làm những gì vậy?”
Mặc Tu Nhân nhíu mày: “Mẹ, mẹ hỏi để làm gì?" bà Mặc tủm tỉm cười đáp: “Mẹ thuận miệng hỏi vậy mà? Sao thế? Có chuyện gì giấu không thể nói với mẹ hả?”
Mặc Tu Nhân vẻ mặt vô cảm đáp: “Mẹ nghĩ lung tung rồi!”
Bà Mặc không nói gì nữa, ông Tần Hạo từ đầu đến cuối đều không lên tiếng, không khí có vẻ trở nên ngột ngạt.
Mặc Tu Nhân im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng cất tiếng hỏi: “Bố mẹ, hôm nay gọi con về, có chuyện gì xảy ra a?”
Mặc Tu Nhân đầu có ngốc, bố mẹ đâu có chuyện tự dưng gọi anh về như thế này, đâu thể nghĩ đơn giản như vậy được, hơn nữa, nếu như bình thường thì giờ này bố mẹ vẫn như mọi khi, hôm nay, mọi thứ trở nên gượng gạo, chắc chắn là có chuyện gì liên quan đến anh muốn nói rồi.
bà Mặc nhìn Mặc Tu Nhân, mấp máy nói: “Con trai, hôm nay mẹ có nhìn thấy Bạch Cẩm Sương”
Mặc Tu Nhân mặt biến sắc, hỏi: “Có ai nói cho mẹ biết à?”
Nhìn dáng vẻ như vừa thấy kẻ thù của Mặc Tu Nhân, bà Mặc trong lòng thấy khó chịu: "Con nghĩ nhiều quá rồi, mẹ chỉ không nghĩ rằng, cô ta vẫn có dũng khí quay về thành phố Trà Giang này.”
Mặc Tu Nhân cau có nói: “Cô ấy sao không dám quay lại chứ?” bà Mặc cười gượng: “Con vẫn còn có ý gì với nó sao?”
Mặc Tu Nhân cúi mặt: “Đây không phải là chuyện có đứng về phía cô ấy hay không, con chỉ nói sự thật thôi! Cô ấy không phải làm chuyện gì có lỗi cả!” Nhớ đọc truyện trên ТгцуeлАРР.cом để ủng hộ te*am nha!!!
Nghe xong, bà Mặc cảm thấy khó chịu.
Ông Tần Hạo trầm tĩnh, lạnh lùng nói: “Mặc Tu Nhân, bố thấy con hồ đồ rồi, cô ta không làm gì không có tình người nhưng anh con...Chuyện của anh con, lẽ nào con quên rồi sao?”
Bà Mặc hai mắt đỏ hoe: “Anh con đã không có tin tức gì mấy năm nay rồi, mẹ không tin nổi, con đến một chút oán hận nó cũng không có.
Mẹ luôn muốn tốt cho con, mẹ không muốn con và loại người như con bé đó lằng nhằng qua lại với nhau, anh con năm đó.
Anh con năm đó liều mình cứu nó, cuối cùng nó vẫn không chịu rời xa con...Loại người không có trái tim như cô ta...con...!
Mặc Tu Nhân chỉ biết lặng người, ngắt lời bà Mặc: “Mẹ, đủ rồi, mọi chuyện vốn không như mẹ nói đâu!”
Anh nhìn bố mẹ: “Chuyện của anh...con rất thấy tội lỗi, con biết bố mẹ mấy năm nay vẫn không nguôi, nhưng...năm đó là do anh con can tâm tình nguyện cứu cô ấy, sự việc năm đó, sự việc bố mẹ chắc điều tra không được rõ!” “Nhưng xét cho cùng cô ta vẫn không chịu rời khỏi con, con mấy năm nay sống khác gì một cái xác không hồn không, mẹ là mẹ mà không nhận ra sao?” Bà Mặc nói như vụn vỡ trong lòng.
Mặc Tu Nhân nhắm chặt hai mắt: "Bố, mẹ, sự việc không như bố mẹ nghĩ đâu, năm đó cô ấy...!
Mặc Tu Nhân đau khổ nói: “ Cô ấy mất trí rồi, bị mất trí là do tình cảm gặp phải đả kích lớn, cảm xúc cùng cực đến đỉnh điểm nên mới gặp phải chứng mất trí nhớ về những chuyện đó.
Còn về chuyện của anh con, khiến cô ấy bị kích động và tổn thương, nhưng như bất kì người nào, anh con...Vì cô ấy mà chết, sự đau lòng, sự áy náy của cô ấy lớn vô cùng, mọi thứ hoàn toàn khiến cho cô ấy không chịu nổi.
Năm đó, bố mẹ cô ấy vì không muốn con mình gục ngã như vậy nên mới đem cô ấy rời đi.
Nghe xong những lời của Mặc Tu Nhân, mặt bà Mặc và ông Tần Hạo sững sờ, họ thật không ngờ năm đó có thể xảy ra những.
Chuyện như thế...!
Mặc Tu Nhân tiếp tục phân bua: “Nhưng, hai người có từng nghĩ qua, cái năm anh có gặp chuyện, nếu cô ấy ở lại, bố mẹ có thể chấp nhận nổi và để yên cho cô ấy không?"
Ông Tân Hạo và bà Mặc chỉ biết lặng người, không nói được gì.
Mặc Tu Nhân thở dài: "Bố mẹ, con không trông mong lúc này bố mẹ chấp nhận Bạch Cẩm Sương, nhưng cô ấy cũng đã trở lại Thành phố Trà Giang rồi, con không muốn cô ấy lại phải rời đi, bố mẹ hiểu điều con muốn nói chứ?" bà Mặc nhìn con trai minh, giọng run run: “Con vẫn còn muốn sống cùng cô ta sao?”.