Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn

Chương 638: Không Đáng Một Đông




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



**********
Tề Bạch Mai ừ một tiếng: “Đúng vậy, đi làm chút chuyện, em lên lầu tắm rửa trước!”
Tề Bạch Mai nói xong, rời đi.

Vân Thành Nam đột nhiên từ trên số pha đứng lên: “Tề Bạch Mai, chúng ta nói chuyện chút!”
Tề Bạch Mai hơi hơi nhíu mày: “Em hôm nay rất mệt!”
Vân Thành Nam nhìn cô ấy: “Sẽ không chiếm quá nhiều thời gian của em đâu, em coi như là vì anh giải đáp sự nghi hoặc đi!”
Tề Bạch Mai quay đầu nhìn anh ta, một lúc lâu sau, gật gật đầu: “Được, muốn nói chuyện gì, anh nói đi!”
Cô ấy nói, đi qua ngồi bên cạnh Vân Thành Nam trên sô pha.


Vân Thành Nam liền đứng ở trước sô pha, cũng không ngồi xuống, mà nhìn cô ấy nói: “Anh mấy hôm trước có gọi điện, tại sao em không nghe máy?”
“Lúc đó đang bận!”
“Bận đến mức không có thời gian liên lạc với anh?” Giọng nói của Vân Thành Nam, rõ ràng là có chút tức giận.

Tề Bạch Mai nhắm mắt lại, hít sâu một hơi: “Vân Thành Nam, em thật sự rất mệt, anh có thể đừng..." Cập nhật chương mới nhanh nhất trên TruyệnApp
Vân Thành Nam cũng thấy được sự mệt mỏi trên mặt cô ấy, đáy mắt của anh ta hiện lên một tia đau lòng, nhưng mà, trong lòng vẫn là rất khổ sở: “Vậy em có thể nói cho anh biết, chiều nay, em rốt cuộc đã làm gì không? Anh gọi điện thoại đến tổng bộ của tập đoàn Mervin, biết được chiều nay ba giờ em đã về thành phố Trà Giang, anh đã lùi lại một cuộc phẫu thuật, vẫn luôn ở đây chờ em!”
Đôi môi của Tề Bạch Mai giật giật, rất lâu sau con người cô ấy mới lóe lên, mở miệng nói: “Xin lỗi, em không biết!”
“Anh gọi điện thoại cho em, em cũng không nghe!” Vân Thành Nam bình tĩnh nói lên sự thật.

Ngón tay Tề Bạch Mai hơi hơi giật giật: “Chiều nay, điện thoại của em tắt máy!”
“Cho nên, em rốt cuộc có chuyện gì là không thể nói cho anh?” Vân Thành Nam nhìn cô ấy hỏi.

Tề Bạch Mai cũng không có ý muốn lừa anh ta: “Cẩm Sương đã trở lại, trước khi em lên máy bay, đã cùng Lâm Kim Thư hẹn đi đến Ôn Nguyệt Các gặp nhau.

Em xuống máy bay, đi thẳng đến Ôn Nguyệt Các, quên mở máy, sau lại quá kích động và lo lắng, liền đem chuyện này vứt ra sau.

Hiện tại em đã giải thích đủ rõ ràng rồi chứ, em có thể đi tắm rửa rồi ngủ chưa?”
Vân Thành Nam nghe thấy Tề Bạch Mai nói, đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc: “Cẩm Sương...!đã trở lại?”
Tề Bạch Mai rũ con ngươi, gật gật đầu: “Ừ”
Vân Thành Nam tuy rằng cũng quan tâm đến Bạch Cẩm Sương, nghe thấy tin tức của cô, có chút giật mình, nhưng mà, anh ta hôm nay chỉ muốn nói chuyện với Tề Bạch Mai.


Anh ta nói: “Chờ anh có thời gian, chúng ta hẹn Cẩm Sương cùng nhau đi ăn cơm, anh muốn nói chuyện của hai chúng ta!”
Nghe được những lời này, Tề Bạch Mai ngước mắt nhìn anh ta: “Hai chúng ta có cái gì để nói!”
Vân Thành Nam nhíu chặt mày: “Tề Bạch Mai, em đang trả thù anh sao? Cứ cho là trả thù anh, ngần ấy năm cũng đủ rồi! Anh vẫn luôn ở nhẫn nại, anh không tin em nhìn không ra!”
Tề Bạch Mai đơn giản trực tiếp đứng lên: “Vậy anh có thể không nhẫn nhịn nữa, em chưa từng bảo anh nhẫn nhịn!”
Vân Thành Nam gắt gao, nắm chặt tay, đáy mắt hiện lên một sự khổ sở: “Anh đã cố gắng, Bạch Mai, anh không biết em còn muốn như thế nào.

Mấy năm nay, em vẫn luôn bận rộn với công việc, trong một năm số thời gian em dành cho anh, có được một tuần không? Anh còn phải giả bộ trước mặt người khác mối quan hệ của chúng ta đang rất tốt!”
Tề Bạch Mai lạnh mặt: “Như thế nào? Rốt cuộc nhịn không được nữa, thật ra, anh có thể không giả vờ nữa, em chưa từng có ép anh!”
Tề Bạch Mai nói xong những lời này, quay đầu đi lên lầu.

Vân Thành Nam nhắm mắt lại, anh ta chưa từng có cảm thấy khổ sở như vậy, nhưng mà, trái tim Tề Bạch Mai quá ác độc.

Mấy năm nay, anh ta cho rằng anh ta có thể khiến cho cô ấy buông bỏ chuyện quá khứ, nhưng hiển nhiên, chỉ là anh đang tự mình đa tình, Tề Bạch Mai căn bản không buông bỏ xuống được.

Lại lần nữa mở to mắt, đôi mắt của Vân Thành Nam đều đỏ lên, anh ta nói: “Tề Bạch Mai, em chia tay với anh sao?” Tề Bạch Mai quay lưng về phía anh ta: “Nếu anh muốn chia tay, cũng không phải là không thể!”
“Em cứ như vậy không quan tâm đến sao?” Vân Thành Nam cuối cùng có chút mệt mỏi, nhịn không được đề cao giọng nói.

Vì sao sự ngọt ngào lúc đầu, tất cả đều không còn, chỉ còn lại sự khổ sở tê tái của hiện tại.

Nghe được những lời này, Tề Bạch Mai xoay người, ánh mắt bình tĩnh nhìn anh ta: “Anh cảm thấy em không quan tâm đến anh nữa? Em không quan tâm đến anh, em sẽ liều mạng thành lập tập đoàn Mervin, làm việc không ngừng nghỉ, hy vọng mẹ anh có thể không coi thường em? Nếu mà em không quan tâm đến anh, em...!

Tề Bạch Mai gắt gao mà cắn chặt rằng, nhắm mắt lại: “Em không muốn nói, có một số việc, anh có thể không rõ, nhưng mà, anh không thể bôi nhọ em!"
Vân Thành Nam nhìn Tề Bạch Mai đè nén lại cảm xúc như vậy, vừa khổ sở trong lòng nói: “Anh...!Bạch Mai, anh không có ý như vậy.

Em coi như lời nói vừa rồi của anh là nói bừa đi, anh không muốn ép em điều gì, anh chỉ là hy vọng, em có thể làm việc ít hơn, dành cho anh một chút thời gian, yêu cầu của anh là quá đáng sao?” Cập nhật chương mới nhanh nhất trên TruyệnApp
“Đúng vậy, yêu cầu của anh không quá đáng, nhưng mà, anh đã từng nghĩ tới hay chưa, em lấy đâu ra nhiều thời gian như vậy, tập đoàn Mervin đang trong giai đoạn phát triển, cái gì cùng cần đến em.

Anh cảm thấy cái chức tổng giám đốc này dễ làm như vậy sao? Em không phải anh, trực tiếp kế thừa chức viện trưởng của bệnh viện Vân Đức, tất cả mọi chuyện đã sớm đi vào quỹ đạo, anh chỉ cần dựa theo những quy củ trước kia tiếp tục dẫn dắt bệnh viện là được.

Nhưng em thì sao, em muốn ổn định tập đoàn Mervin, không phải dùng miệng nói liền có thể làm được, nhỡ đâu tập đoàn Mervin xảy ra vấn đề, em ở trong mắt mẹ anh liền không đáng một đồng.

Sau đó thì sao, bà ấy tiếp tục bắt đầu uy hiếp anh, lừa anh, giúp anh đi xem mắt, bảo anh đính hôn, tiếp tục vòng luẩn quẩn độc ác trước đây sao?”
Nghe thấy những lời nói này, đáy mắt của Vân Thành Nam hiện lên một tia áy náy cùng sự chật vật: “Chúng ta có thể kết hôn!”
Sắc mặt Tề Bạch Mai phức tạp nhìn Vân Thành Nam: “Vân Thành Nam, viện trưởng Vân, anh cảm thấy Tề Bạch Mai em là không biết xấu hổ sao? Cứ cho là em đã đi được đến bước này rồi, mẹ anh biết rõ anh có bạn gái, cũng chưa bao giờ nhắc đến chuyện để anh cưới em, anh là muốn để em chủ động tới cửa để chà đạp chính mình, cầu xin mẹ anh để anh cưới em sao?”
Trên mặt Tề Bạch Mai hiện lên một nụ cười trào phúng, sắc mặt cô ấy mỏi mệt nhắm mắt lại: “Vân Thành Nam, em hỏi anh, anh nghĩ tới mấy năm nay, anh chẳng lẽ không cảm thấy, em cũng sẽ ủy khuất, cũng sẽ khổ sở sao? Năm đó bà ấy lấy bệnh áp chế, để anh cùng người khác đính hôn, anh vì bà ấy có thể được làm phẫu thuật, anh cứ như

.