Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn

Chương 634: Thịnh Thế Phồn Hoa






Buổi tối, lúc Sở Tuấn Thịnh về đến nhà, trong lòng còn đang suy nghĩ chuyện hôm nay nhìn thấy Bạch Cẩm Sương.

Tuy rằng Bạch Cẩm Sương mất trí nhớ, nhưng chỉ cần cô trở về, cảm giác như có cái gì đó vừa được lấp đầy.

Sở Tuấn Thịnh nhếch môi, vừa ngồi xuống ghế sô pha liền nhìn thấy cháu trai Kiều Thanh Tuấn mười tám tuổi của mình đi ra từ phòng khách.

Sở Tuấn Thịnh "Sao cháu lại ở đây? Nghỉ lễ mà cháu không về nhà, mẹ cháu sẽ không tìm cháu tính sổ sao?"
Kiều Thanh Tuấn tùy tiện ngồi xuống sô pha: “Sợ cái gì chứ, dù sao bà ấy chỉ lải nhải vài câu, cháu không sợ bà ấy! Về nhà chán lắm, cháu ở đây với cậu mấy ngày cuối tuần, cậu út, cậu sẽ không ghét bỏ cháu chứ?
Sở Tuấn Thịnh khinh bỉ nhìn cậu ta một cái: “Con mắt nào của cháu thấy cậu ghét cháu, với lại nếu cậu ghét cháu thì cháu có chịu đi không?”
Kiều Thanh Tuấn bĩu môi: “Đương nhiên là không, tại sao cháu phải đi chứ! Ở đây với cậu vô cùng tự do tự tại!”
Kiều Thanh Tuấn vừa nói vừa gác chân lên ghế sô pha.

Sở Tuấn Thịnh cũng không thèm để ý, Kiều Thanh Tuấn là con một của chị Đường, con bác cả, bác cả chỉ có một đứa con gái là chị Đường, nhà họ Sở đương nhiên rất cưng chiều đứa con gái này.

Kiều Thanh Tuấn lại là cháu trai, đương nhiên ở nhà họ
Sở cũng rất được hoan nghênh.


Chẳng qua, từ trước đến nay cậu ta chỉ thích bám lấy Sở Tuấn Thịnh, người khác đều cảm thấy Sở Tuấn Thịnh là người ác độc, nhưng cậu lại cảm thấy, Sở Tuấn Thịnh yêu ghét rõ ràng, là người mà cậu ta thích nhất.

Sở Tuấn Thịnh suy nghĩ, Vân Yến là trợ lý của Bạch Cẩm Sương, không trách Vân Yến có vài điểm giống Bạch Cẩm Sương.

Nghĩ đến việc Vân Yến đối xử với anh ta, trong lòng anh ta cảm thấy rất thú vị, anh ta cũng không phủ nhận, con người đôi khi thật lạ, người càng không thích mình thì mình lại càng thích người đó.

Anh ta đã sắp xếp xong, cứ để Tổng Minh Nghĩa hỏi thăm.

Lần sau Vân Yến lần đưa luật sư của Trang sức đá quý Tư Huyền tới ký hợp đồng, khi đó sẽ tìm cách kiếm một cuộc hẹn với cô ấy.

Nghĩ đến việc sớm được nhìn thấy người phụ nữ nhỏ bé không thích anh ta đó, Sở Tuấn Thịnh nở một nụ cười.

Đột nhiên, một gương mặt ghé sát lại mặt anh: “Cậu út, cậu đang suy nghĩ gì vậy, tự nhiên cười như vậy...!Thật rùng mình!”
Sở Tuấn Thịnh đá cậu ta một phát: “Ranh con này, tự nhiên đứng trước mặt cậu làm gì?”
Kiều Thanh Tuấn cười, lảng qua chuyện khác: “Cháu muốn mượn tài khoản QQ của cậu để chơi trò chơi!”
Sở Tuấn Thịnh nhướn mày: “Tài khoản của cháu không dùng được sao?"
Kiều Thanh Tuấn cười lớn: “Tài khoản của cháu bị cấm rồi!”
Vì game này chống nghiện nên sẽ có những hạn chế về thời gian online của mỗi tài khoản mỗi ngày.

Sở Tuấn Thịnh liếc cậu ta một cái rồi ném điện thoại qua: "Lấy điện thoại của cậu chơi đi!
Kiều Thanh Tuấn đột nhiên mỉm cười: "Cháu đi đây! Cảm ơn cậu.”
Sở Tuấn Thịnh cũng không muốn để ý tới, Kiều Thanh Tuấn cầm di động, đăng nhập vào trò chơi, bắt đầu ghép đôi.

Vân Yến về đến nhà, nghĩ đến chuyện của Bạch Cẩm Sương, liền muốn cùng Lâm Kim Thư nói chuyện.

Không ngờ Lâm Kim Thư cũng biết Bạch Cẩm Sương đã trở lại, hai người hàn huyện hồi lâu.

Sau đó mới mời Bạch Cẩm Sương, nếu có rảnh thì mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm.

Vân Yến tắm rửa sạch sẽ, cô ấy nằm trên sô pha, không muốn làm việc, cô ấy đăng nhập vào trò chơi, muốn chơi game một lát rồi mới đi ngủ.

Sau khi ghép đôi với đồng đội, vừa mới bắt đầu tuyển chọn tướng, Vân Yến liền chú ý tới một cái ID trước mặt, Thịnh Thế Phồn Hoa.

Vân Yến cười mỉm, cái tên này cũng hợp với cô, ID của cô là Vân Quyển Vân Thư.


Cô ấy nở nụ cười, bắt đầu tuyển chọn tướng.

Cô ấy ở tầng hai, cô ấy chọn trợ thủ ở tầng một, và trực tiếp chọn người đi rừng.

Kết quả, cô ấy vừa mới tuyển chọn tướng xong, Thịnh Thế Phồn Hoa liền không vui.

Thịnh Thế Phồn Hoa: “Làm cái gì vậy, tôi là người đi rừng, không nhìn thấy sao?” Vân Yến nhướn mày, thằng nhóc này này tính tình rất hung hãn
Trò chơi này được chia thành đi rừng, đi đường trên và đường giữa, hỗ trợ và có năm người, mỗi người thực hiện nhiệm vụ của mình.

Bây giờ người này rõ ràng không thích cô ấy giành lấy vị trí của anh ta, nhưng Vân Yến ở trong trò chơi, không bao giờ bị thuyết phục.

Vân Quyển Vân Thư: “Hóa ra là cậu chỉ chơi game này với vị trí là một người đi rừng thôi à, thằng nhóc, vậy thì cậu nên dừng chơi càng sớm càng tốt và đi ngủ đi!”
Thịnh Thế Phồn Hoa: “Anh mắng ai vậy?”
Vân Quyển Vân Thư: “Người nào trẻ con tôi mắng người đó là thằng nhóc!” Thịnh Thế Phồn Hoa: “Anh đợi đấy, đợi hết trận tôi sẽ cùng anh PK!”
Vân Quyển Vân Thư: “Được, ai sợ ai!”
Thịnh Thế Phồn Hoa: “Tôi đánh cho anh phải gọi tôi là bố thì thôi!”
Vân Quyển Vân Thư: “Em trai, em suy nghĩ nhiều rồi!” Thịnh Thế Phồn Hoa: “Đợi lát nữa solo coi anh còn mạnh miệng như vậy được không!”
Vân Quyển Vân Thư: “Vậy thì cậu chờ đấy cho tôi!”
Dẫn Đồng Đội Đi Khiêu Chiến Năm Con Chó: “Đừng xạo, có bản lĩnh thì trở thành người đi rừng giỏi nhất đi, đừng ngồi đó mà dùng miệng đi rừng!”
Thịnh Thế Phồn HoaVân Quyển Vân Thư: “Cậu câm miệng!"
Vân Yến vui vẻ cùng đồng đội nói chuyện, cô ấy mỉm cười vui vẻ, chỉnh lại tư thế, lên kế hoạch chơi thật hoàn hảo.

Bên kia, biệt thự nhà họ Sở.

Kiều Thanh Tuấn vùa tức giận nhìn vào tài khoản Vân Quyển Vân Thư, vừa nói với Sở Tuấn Thịnh: “Bây giờ đồng đội của cháu cũng quá ngông cuồng rồi, ở trong trò chơi, thấy ai cũng dám kêu là thằng nhóc, làm thế nào cháu cũng phải đánh cho anh ta kêu cha kêu mẹ!” ТrцуeлАР*Р.cом trang web cập nhật nhanh nhất
Vân Quyển Vân Thư đã chọn vị trí đi rừng, Kiều Thanh Tuấn theo bản năng cho rằng người này chắc là đàn ông.

Sở Tuấn Thịnh liếc nhìn cậu ta một cái: "Định đánh đồng đội sao?
Khóe miệng Kiều Thanh Tuấn giật giật: "Không phải, trò chơi này không được giết đồng đội, chút nữa cháu sẽ solo với anh ta!”
Sở Tuấn Thịnh vô cảm: “Vậy không bằng trong trận này cháu cùng đi một vị trí với anh ta, thể hiện bản lĩnh của mình, thể hiện thật tốt, làm cho anh ta khâm phục cháu!”
Mắt Kiều Thanh Tuấn sáng ngời: “Đúng vậy, cậu út nói quá đúng, làm như vậy thì các đồng đội khác cũng phải công nhận cháu!”
Sở Tuấn Thịnh lắc đầu không nói nên lời, dù sao cậu ta cũng chỉ là một đứa trẻ!
Khi Kiều Thanh Tuấn chọn tướng, cậu ta cũng chọn vị trí người đi rừng, mặc dù là người đi rừng kép nhưng cậu cảm thấy chỉ có cách này thì cậu mới có thể thể hiện được khả năng của mình!
Sau khi vào trận, Kiều Thanh Tuấn nhanh chóng đi rừng, sau đó cậu thấy người mình đi sang khu rừng đối diện.


Cậu ta do dự một lúc, đang nghĩ có nên đi lên giúp hay không thì đã thấy tin tức của đồng đội.

Vân Quyển Vân Thư: “Đừng đi theo tôi!”
Kiều Thanh Tuấn thấy anh ta như vậy, cảm thấy giống như mình đang bị mắng.

Thịnh Thế Phồn Hoa: “Anh suy nghĩ nhiều rồi, tôi cũng không đi theo đâu!”
Vân Quyển Vân Thư: "Không nói cậu!”
Thì ra đây là do cậu ta tự nghĩl
Vốn là phải hỗ trợ, vì khi có hai người đi rừng trong đội, buộc phải gác đường.

Kiều Thanh Tuấn căng thẳng, nhanh chóng quay cuồng.

Mặc dù khinh thường Vân Quyển Vân Thư, nhưng cậu ta vẫn chú ý hành động của đối phương, Vân Quyển Vân Thư bí mật gạt bùa đỏ của đối thủ, nấp trong bụi cỏ, đợi người đi rừng đối diện.

Chờ Kiều Thanh Tuấn ở trên bản đồ, nhìn thấy người đi rừng của cả hai bên gặp nhau trên con đường hẹp ở khu rừng, Vân Quyển Vân Thư đã giết người đi rừng của bên kia và cầm máu sau 10 giây.

Kiều Thanh Tuấn siết chặt tay điện thoại và lắc nhẹ,Vân Quyền Vân Thư có vẻ là chơi hơi ngang tàn!
Chờ đến lúc Vân Quyển Vân Thư giết hai người, Kiều Thanh Tuấn mới cảm thấu bất ngờ.

Dẫn Đồng Đội Đi Khiêu Chiến Năm Con Chó: “Quá lợi hai!"
Kim Bài Phụ Trợ: "Không uổng phí công sức tôi hỗ trợ mở đường!”
Dẫn Đồng Đội Đi Khiêu Chiến Năm Con Chó: “Tại sao người đi rừng còn lại không nói gì? Bị dọa rồi sao?” Thịnh Thế Phồn Hoa: “Cậu câm miệng đi, trò chơi không phải dùng miệng đánh!”
Dẫn Đồng Đội Đi Khiêu Chiến Năm Con: “Này.

Đừng có mà tức giận nha!”
Thịnh Thế Phồn Hoa: “Tôi không thèm nói chuyện với cậu nữa!”
Kiều Thanh Tuấn nhanh chóng di chuyển xuống đường dưới để đón lấy người bắn và hỗ trợ của đối phương..